Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

CHƯƠNG 79: ÁO MƯA NHỎ.

Chương trước
Chương sau
*Áo mưa nhỏ: Nói huỵch toẹt ra là bαo ƈαo sυ. :)
"Em nói đối tác kia của anh thật biết cách chọn thời gian." Đường Trì nói: "Trước không tìm, giờ thật vất vả anh mới dẫn em đi chơi một lần, vậy mà đuổi đến tận đây."
Nghiêm Ngộ Sâm ôm eo Đường Trì, đưa tay vén vạt áo sơ mi của Đường Trì lên một chút, khẽ nhéo: "Được rồi, bảo bối đừng tức giận, anh cũng không biết sao cậu ta lại đột nhiên nhớ tới liên hệ với anh. Bất quá, nếu em không vui, giờ anh liền đổi hẹn."
"Không cần." Đường Trì hạ mi mắt ương ngạnh: "Nếu anh đổi vậy việc làm ăn của anh liền thua lỗ, ai bước qua được tiền, lại nói, tiền anh kiếm được đều là cho em tiêu, em liền cố hết sức đi cùng anh một chuyến."
Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng, sủng nịch vuốt đầu Đường Trì: "Yên tâm, anh sẽ đuổi cậu ta sớm chút, sau đó ôm bảo bối về phòng."

Đường Trì hừ tiếng: "Bây giờ anh nói chuyện thật buồn nôn, anh nói mỗi ngày fan đều nói anh cao lãnh nhìn được, có vỡ mộng hay không?"
"Vỡ mộng thì vỡ mộng, anh chỉ đối với em như vậy, bọn họ không nhìn được." Nghiêm Ngộ Sâm nói, bàn tay đặt dưới eo Đường Trì bỗng dùng lực kéo người vào trong lồng ngực.
Đường Trì đấm một quyền lên ngực anh: "Buông tay cho em, nếu không em đánh anh đấy."
Nghiêm Ngộ Sâm không sợ nói: "Em đánh anh một cái, đêm nay anh làm thêm một một lần."
"Quỷ háo sắc." Đường Trì giả bộ giận dữ mắng anh một câu.
Thời điểm hai người sắp đến đại sảnh, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên nhớ ra, anh để quên tai nghe bên bể bơi.
"Em đi lấy cho anh." Đường Trì nói.
"Không cần, anh đi cho, em ở đây chờ anh." Nghiêm Ngộ Sâm xoay người quay lại bể bơi.
Không sớm không muộn, anh vừa đi, Đàm Thần liền tới, nhìn thấy Đường Trì không khỏi ngạc nhiên: "Sao cậu ở đây?"

Đường Trì cũng rất khó hiểu: "Vậy sao anh ở đây?"
"Tôi đến nói chuyện làm ăn, ở đây chờ đối tác." Đàm Thần giải thích.
Nói chuyện làm ăn... Đường Trì cau mày, trùng hợp như thế?
Đường Trì: "Anh tới tìm ai nói chuyện làm ăn vậy?"
Đàm Thần nói: "Nói cho cậu cũng không biết. Bất quá, cậu quan tâm tôi như vậy, là có hảo cảm với tôi?"
Đường Trì lườm qua: "Tôi nói sao con người anh tự luyến như vậy?"
Đàm Thần nhíu mày cười nói: "Chỉ đùa chút thôi, đừng tưởng thật mà."
"Nói đi, anh đến tìm ai nói chuyện làm ăn vậy?" Đường Trì thúc giục.
Chẳng lẽ là Nghiêm Ngộ Sâm?
Tuyệt đối không được, như thế quá lúng túng.
Đàm Thần không trực tiếp trả lời, mà rút ra một nhánh hoa hồng từ trong bình hoa bên cạnh, tiêu sái đến trước mặt Đường Trì đưa cho cậu: "Nhận hoa của tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết."

Đường Trì xấu cự nói: "Không nói liền thôi."
Đàm Thần thất vọng nói: "Tôi cũng không ra yêu cầu gì quá đáng, chỉ muốn cậu nhận hoa của tôi mà thôi."
Nói, ánh mắt Đàm Thần đặc biệt vô tội nhìn Đường Trì.
Đường Trì bị giật mình: "Anh có độc a."
Theo bản năng lùi về phía sau, liền đụng phải lồng ngực một người.
Đàm Thần cười với người sau lưng Đường Trì nói: "Tính ra thời gian từ lúc tôi nhắn tin đến giờ, lâu như vậy anh mới ra, thật khiến người chờ đến nóng ruột."
Tâm Đường Trì hơi hồi hộp, đang chuẩn bị quay đầu, Đàm Thần vẻ mặt áy náy kéo tay Đường Trì đem cậu từ trong lồng ngực Nghiêm Ngộ Sâm ra.
"Xin lỗi, ban tôi vừa nãy không cận thận, không phải cố ý, hi vọng Nghiêm tổng đừng chấp nhặt với cậu ấy." Đàm Thần thay Đường Trì xin lỗi Nghiêm Ngộ Sâm.
"Bạn?" Nghiêm Ngộ Sâm sắc mặt âm trầm nói.
Đường Trì phát hiện tâm tình Nghiêm Ngộ Sâm không đúng, vội vàng nói: "Không phải, em không phải bạn anh ta, anh đừng hiểu lầm."
Đàm Thần nắm tay Đường Trì, không ngừng nháy mắt với cậu: "Tính khí hắn không tốt, đừng nói lung tung."
"Nghiêm tiên sinh, cậu ấy thật sự là bạn tôi, hơn nữa còn là bạn trai tôi." Đàm Thân kéo Đường Trì ra sau lưng che chở: "Nghiêm tổng nể tình tôi, đừng chấp nhặt với cậu ấy."
Nói bạn thì không đủ nể mặt, vậy nói là bạn bai mình, dù sao Nghiêm Ngộ Sâm cũng nên cho chút mặt mũi, không tức giận đi... Đàm Thần nghĩ như vậy.
"Em là bạn trai cậu ta?" Nghiêm Ngộ Sâm nheo mắt, thâm trầm nhìn Đường Trì.
Đường Trì vội vàng lắc đầu: "Không phải, anh đừng hiểu lầm."
Đàm Thần không rõ, rõ ràng hắn đang che chở Đường Trì, sao Đường Trì không hiểu?
"Ngốc, cậu có biết, cậu phải thừa nhận là bạn trai tôi, Nghiêm tổng mới nể tình tôi không so đo với cậu, cho nên cậu mau chóng phối hợp chút đi." Đàm Thần dùng âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe thấy.
Đường Trì quả thực tuyệt vọng: "Đại ca, anh còn nói thêm câu nữa, anh liền xong đời đấy biết không?"
Đàm Thần mờ mịt: "Có ý gì?"
"Anh ấy là chồng tôi." Đường Trì cắn răng nhìn Đàm Thần ngốc nghếch.
Đàm Thần nghe vậy, trong phút chốc ngây người, nửa ngày mới phản ứng lại, nhưng vẫn cảm thấy không tin hỏi: "Hắn là chồng cậu?"
Không đợi Đường Trì trả lời, Nghiêm Ngộ Sâm đến bên người Đàm Thần, vươn tay kéo Đường Trì vào trong lòng mình.
Nghiêm Ngộ Sâm ôm đặc biệt chặt, Đường Trì có thể cảm nhận được rõ tiếng tim đập như nổ moto của Nghiêm Ngộ Sâm.
Xong đời, lần này anh ấy thật sự tức giận rồi.
"Tôi chính là chồng em ấy, nghe nói cậu là bạn trai em ấy, cậu không thấy nên cho chúng ta một câu giải thích rõ ràng sao?" Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói.
Chân Đàm Thần có chút mềm: "Đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm."
"Có đúng không?" Nghiêm Ngộ Sâm nhớ tới bữa tiếc vào nửa tháng trước, Đàm Thần nói hắn đã nhất kiến chung tình với mèo hoang nhỏ gì đó, âm lãnh nói: "Cho nên cái người mà cậu nhất kiến chung tình, là em ấy?"
Nói, Nghiêm Ngộ Sâm rũ mắt nhìn Đường Trì được mình ôm trong ngực.
Đàm Thần nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Đường Trì mờ mịt nói: "Anh đang nói gì vậy? Cái gì nhất kiến chung tình?"
Sao cậu nghe không hiểu thế?
"Cậu ta đối với em nhất kiến chung tình, em không biết?" Nghiêm Ngộ Sâm trầm giọng nói.
Đường Trì: "..."
"Cuộc trao đổi này, tôi thấy cũng không cần thiết nữa, tôi không muốn hợp tác với người mơ tưởng đến vợ tôi, gặp lại." Nghiêm Ngộ Sâm nói xong, trực tiếp khiêng Đường Trì lên vai.
"Nghiêm Ngộ Sâm anh muốn làm gì, anh thả em xuống!" Đường Trì xấu hổ nói.
Nghiêm Ngộ Sâm đánh một cái lên mông cậu: "Ngoan, chớ lộn xộn."
Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm vừa nhắc nhở vừa liếc mắt nhìn Đàm Thần, cõng Đường Trì về.
Đàm Thần đứng trong đại sảnh, lúc lâu sau, hai tay run rẩy lấy điện thoại ra gọi điện cho ba hắn.
"Ba, con toang rồi."
Đàm ba ba đang ở nhà luyện chữ, nghe vậy ngòi bút bị trượt làm hỏng một tờ giấy luyện chữ: "Con trai, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Đàm Thần khóc không ra nước mắt: "Con không những xảy ra chuyện, còn là chuyện lớn."
Đàm ba ba: "Con đừng hoảng, mau nói cho ba, có thể sử dụng tiền ba liền dùng tiền giải quyết."
"Dùng tiền không giải quyết được chuyện này." Đàm Thần nói.
Đàm ba ba: "Tại sao?"
"Bởi vì hắn có tiền hơn so với con." Đàm Thần tuyệt vọng: "Con đã chọc giận Nghiêm Ngộ Sâm."
Bên kia Đàm ba ba nhất thời im lặng.jpg.
Bên này, Đường Trì bị Nghiêm Ngộ Sâm một đường ôm vào phòng ngủ, sau đó mạnh mẽ ném trên giường.
Nhìn sắc mắt biến đen kia của Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Trì căng thẳng hơi dịch lên đầu giường: "Anh đừng tới đây, nếu không phải lúc đó anh ly hôn với em, em cũng sẽ không gặp được anh ta, cuối cùng, đều là anh sai, căn bản không liên quan đến em."
"Đó là Nghiêm Đồng ly hôn với em, không phải anh?" Nghiêm Ngộ Sâm giải thích.
Đường Trì: "Nếu vậy, anh đi tìm Nghiêm Đồng mà tính sổ. Hơn nữa em thật sự không thích anh ta, em nói nhiều lần em có chồng, nhưng anh ta không tin, em cũng không có cách nào."
"Muốn anh tin em cũng được." Nghiêm Ngộ Sâm lấy trong ngăn kéo ra một dây... áo mưa nhỏ màu hồng, tổng cộng bảy cái: "Để anh dùng hết bằng này anh sẽ tin em."
"?!!!" Đường Trì chấn kinh rồi.
Bảy cái, bảy lần, anh đây là muốn gϊếŧ chết em sao?
Phàn Phàn có lời muốn nói: :) Xin vĩnh biệt cụ.
Chương trước
Chương sau