Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

CHƯƠNG 78: KHÔNG THỂ BUÔNG THA.

Chương trước
Chương sau
Trước đây Đàm Thần vẫn chưa từng nhìn rõ toàn mặt Đường Trì, vừa mới mở miệng cũng chỉ ôm ý phỏng đoán.
Không nghĩ tới thật sự là cậu.
Hơn nữa hắn không quan tâm vòng giải trí, quãng thời gian trước khi về nước, ở lại mấy ngày liền đi, cũng không biết quan hệ của Đường Trì cùng Nghiêm Ngộ Sâm.
Lần này gặp gỡ, còn đem Đường Trì thành bạch nguyệt quang mà hắn khó có thể cầu.
*Bạch nguyệt quang 白月光: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.
Đàm Thần nhìn khuôn mặt toàn diện khiến người phải kinh diễm của Đường Trì, nuốt nước miếng, trong mắt khó che giấu nỗi khiếp sợ: "Nguyên lai bản thân cậu lại đẹp mắt như vậy."
Vừa tới liền khen người ta đẹp, Đường Trì có điểm biệt nữu: "Sao anh lại ở đây?"
Đàm Thần có chút thất vọng nói: "Cậu hỏi câu này, vậy chứng tỏ cậu căn bản không nhìn danh thiếp mà tôi đưa."
Đường Trì: "..."
Xác thực không nhìn, còn trực tiếp vứt đi.
Bất quá, rõ ràng anh đối với tôi có ý, biết rõ như vậy, tôi còn lấy danh thiếp của anh, chẳng phải tôi quá cặn bã sao.
Đàm Thần: "Vậy tôi giới thiệu lại bản thân lần nữa, tôi tên Đàm Thần, là ông chủ của một khách sạn tư nhân ở đây."
"..." Không phải trùng hợp như vậy chứ, Đường Trì thật không tiện nói: "Nơi này còn có khách sạn tư nhân thứ hai sao?"
Đàm Thần bật cười: "Có, chỉ là ngoài nhà tôi ra, điều kiện những nhà khác tương đối phổ thông, nói là khách sạn, càng giống nhà trọ hơn."
*Nhà trọ 民宿: Nhà trọ của dân cho khách du lịch thuê/nhà trọ tư nhân.
Cho nên, mình cùng Nghiêm Ngộ Sâm ở trong khách sạn của người này sao? Ha ha ha ha, cũng thật là trùng hợp... Đường Trì lúng túng nhất thời không biết nên nói gì.
Đàm Thần: "Cậu nghỉ ở đâu?"
Đường Trì cười khan nói: "Tôi ở nhà trọ."
Đàm Thần nhíu mày: "Nếu cậu không ngại, có thể đến nơi của tôi ở, miễn phí."
Đường Trì lắc đầu: "Không cần, nếu anh có việc, vậy anh đi trước đi."
Tôi tạm thời rất không muốn nhìn thấy anh, tôi cảm thấy Nghiêm Ngộ Sâm cũng rất không muốn nhìn thấy anh hơn.
Nhưng, Đàm Thần từ chối: "Khó khăn lắm chúng ta mới gặp lại, cậu cứ như vậy để tôi đi sao?"
Đường Trì nói: "Không phải, tôi cùng chồng đi du lịch, con người anh ấy lòng dạ hẹp hòi, đợi chút nữa nhìn thấy anh, sẽ suy nghĩ nhiều, hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta."
Đàm Thần cười nói: "Cậu đừng gạt tôi, lần trước gặp gỡ, chính miệng cậu nói cậu độc thân."
Không lừa anh, lúc đó tôi đang độc thân, mà: "Tôi bây giờ không còn, tại anh không biết trong khoảng thời gian này, tôi đã kết hôn rồi."
Đường Trì thầm nói, đại ca, anh mau nhanh đi đi, tôi không muốn cãi nhau với Nghiêm Ngộ Sâm, cũng không muốn để anh ấy ăn dấm, dù sao anh ấy ăn dấm chua một lần, tôi liền không xuống được giường, đau lắm. Mặc kệ Đường Trì nói thế nào, Đàm Thần vẫn không tin.
"Tôi nói sao anh vẫn ở đây vậy?" Đường Trì xua xua tay: "Tính toán thử, anh không đi thì tôi đi."
Nói xong, Đường Trì hướng bãi cát bên cạnh đi tới.
Đàm Thần cũng vội vàng đi theo: "Tôi biết cậu đang cố ý đuổi tôi đi, cho nên mới nói mình kết hôn, tôi hiểu."
"Anh không hiểu, tôi không phải cố ý, tôi chỉ là ăn ngay nói thật, tôi thật sự kết hôn rồi." Đường Trì quả thật đau đầu: "Nếu anh không đi tôi sẽ tức giận."
Đàm Thần sợ bạch nguyệt quang đối với mình sẽ có ấn tượng kém, bất đắc dĩ chỉ có thể đi.
Trước khi đi, hỏi tên Đường Trì.
Đường Trì nói: "Tôi tên Đường Nghiêm Nghiêm."
Tuy tên này rất kỳ quái, nhưng Đàm Thần không cảm thấy chỗ nào không đúng, đắc ý đi.
Hắn vừa đi không bao lâu, bên này, Nghiêm Ngộ Sâm cầm kem đến.
Nhìn thấy Đường Trì đứng dưới ánh mặt trời, Nghiêm Ngộ Sâm tò mò nói: "Bảo bối, không phải em đang đứng ngốc dưới ô sao, thế nào mà chạy đến đây?"
"Em chỉ trông ngóng anh thôi, nhìn thử khi nào anh quay lại." Đường Trì bịa chuyện nói.
Nghiêm Ngộ Sâm thở dài nói: "Anh mới rời khỏi chưa bảo lâu, em nhớ anh như vậy, em nói sau này anh phải đi công tác, chẳng phải em sẽ nhớ anh đến ngủ không được?"
Da mặt Đường Trì run lên: "Gần đây sao anh nói chuyện ghê vậy, xem ít đồng nhân văn thôi, thật nhức đầu."
"Cũng không xem mấy mà." Nghiêm Ngộ Sâm cùng Đường Trì ngồi dưới ô nhàn nhã ăn kem.
Buổi tối, hai người thay đồ bơi, chuẩn bị bể bơi tư nhân chơi một chút.
Vừa thay xong, Nghiêm Ngộ Sâm liền hung hăng nhìn chằm chằm Đường Trì, cau mày: "Bảo bối, sao em lại mua quần bơi bó sát?"
Đường Trì mở to mắt: "Đây không phải là anh nói Bành Nghiêu mua sao, liên quan gì đến em?"
Chặt thế này, nhìn kỳ quái muốn chết.
"Lần này Bành Nghiêu sao lại không đáng tin như vậy?" Nghiêm Ngộ Sâm khó chịu nói: "Trở về tìm hắn nói chuyện."
Giờ phút này, ở xa ngàn dặm Bành Nghiêu thật giống như nhận ra tín hiệu từ sóng não của tổng tài nhà mình, đột nhiên nhớ tới lúc trước khi Nghiêm Ngộ Sâm dặn hắn chuẩn bị đồ ra ngoài du lịch.
"Đồ lót gì đó, gợi cảm một chút, chúng tôi đi du lịch, chung quy phải có để điều tiết bầu không khí." Nghiêm Ngộ Sâm lúc đó nói như vậy.
Bành Nghiêu nghĩ nghĩ, nhỏ giọng tự nhủ: "Mình đặt khách sạn tư nhân cho Nghiêm tổng, trong bể bơi đều sẽ có quầy rượu, chẳng trách Nghiêm tổng muốn mình mua đồ tình thú, thì ra là vậy. Không hổ là ông chủ mình, thật tâm kế."
Hắn vừa khen ông chủ nhà mình xong, liền nhận được cuộc gọi: "Đàm tổng, có chuyện gì sao?" Bành Nghiêu nói.
Đàm Thần: "Trước đó không phải các cậu muốn tìm tôi hợp tác sao, gần đây trong tay trùng hợp có một hạng mục, không biết Nghiêm tổng có hứng thú không."
Bành Nghiêu: "Nghiêm tổng nhà tôi đã ra ngoài du lịch, tạm thời không có cách nào trả lời ngài sớm, nếu không chờ hắn về, ngài tự mình liên hệ? Hoặc là, ngài trực tiếp tìm hắn gặp mặt nói chuyện đều được."
Đàm Thần không rõ: "Gặp mặt trò chuyện? Hắn đang du lịch, gặp mặt thế nào?"
Bành Nghiêu nói: "Nơi khách sạn mà hắn trên hòn đảo đang du lịch chính là khách sạn nhà ngài, đương nhiên có thể gặp mặt nói chuyện."
Đàm Thần sững sờ: "Hắn hiện tại đang ở khách sạn của tôi?"
Bành Nghiêu: "Không sai, tổng tài cùng tổng tài phu nhân đều ở đó."
"Được, vậy tôi sẽ trực tiếp đi tìm hắn." Nói xong, Đàm Thần treo máy.
"Tôi muốn đi khách sạn một chuyến, quản gia giúp tôi hỏi thăm phía nhà trọ một chút, xem có người tên Đường Nghiêm Nghiêm nào không." Đàm Thần vừa thay quần áo vừa nói.
Quản gia mờ mịt: "Đường Nghiêm Nghiêm?" Có người tên này sao?"
Đàm Thần làm bộ dáng thiểu kiến đa quái: "Tại sao không? Ông không biết thôi."
*Thiểu kiến đa quái 少见多怪: Để mô tả về một tình huống tương tự hoặc về một người rất thiếu hiểu biết. Nghĩa đen, có nghĩa là " ít được trông thấy, nên cái gì cũng thấy lạ" và hiểu nôm na là "lấy làm kinh ngạc về những thứ vốn chưa được thấy bao giờ."
Quản gia liên tục đáp: "Vậy sau khi tìm được thì thế nào bây giờ?"
"Sau khi tìm được, có thể khuyên cậu ấy đến khách sạn của chúng ta ở hay không, nhớ kỹ, nếu như cậu ấy không muốn, không cần cưỡng cầu." Đàm Thần phân phó xong liền đi quán rượu.
Sau khi Đàm Thần đến, trước đó đến khách sạn xem xét sổ sách cùng quản gia.
"Vị khách này về rồi sao?" Đàm Thần hỏi.
"Nửa giờ trước đã về, hiện tại đang ở bế bơi phía sau." Quản gia nói.
Đàm Thần ừm một tiếng, trước khi đi tìm Nghiêm Ngộ Sâm, hắn gọi điện cho Nghiêm Ngộ Sâm.
Nhưng không ai tiếp.
Vì vậy đã gửi một tin nhắn, bất quá nhất thời nửa phút không ai trả lời.
Nghĩ chắc anh đang bận đi.
Mạo muội đến thì thật không tốt, dù sao Nghiêm Ngộ Sâm đi cùng vợ, suy nghĩ mãi, Đàm Thần vẫn quyết định ngồi ở đây chờ.
Cùng lúc đó, bể bơi.
Đường Trì ngồi trên bờ, không ngừng khua chân vẩy nước, chơi đùa với Nghiêm Ngộ Sâm.
Cuối cùng Nghiêm Ngộ Sâm trực tiếp nắm cổ chân cậu kéo người xuống nước: "Bảo bối, em thật hư."
"Em vui, anh có ý kiến?" Đường Trì hoàn mỹ giải thích thế nào gọi là thị sủng sinh kiêu.
Nhưng nhìn cậu vui vẻ làm nũng, Nghiêm Ngộ Sâm càng thích bộ dáng vui vẻ kia của cậu.
"Đúng rồi, vừa nãy hình như điện thoại anh vừa vang lên." Vừa nãy đang chơi đùa quá mức, giờ Đường Trì mới nhớ đến.
Nghiêm Ngộ Sâm buông Đường Trì, bước lên bờ xem điện thoại.
Vừa mở ra liền thấy tin nhắn của Đàm Thần.
Một bên trả lời, một bên nói với Đường Trì: "Có đối tác muốn tìm anh, bảo bối, chúng ta đi gặp hắn một chút, ngày mai lại chơi được không?"
Đường Trì ừm một tiếng: "Không sao."
Nói, hai người lên bờ, lau đi nước trên người rồi mặc quần áo lên, rời đi bể bơi đi tìm đối tác.
Chương trước
Chương sau