Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

CHƯƠNG 80: GẶP QUỶ.

Chương trước
Chương sau
"Chồng, anh bình tĩnh chút, kích động là quỷ, kích động không giải quyết được vấn đề gì." Đường Trì căng thẳng nuốt nước miếng, khuyên.
Nghiêm Ngộ Sâm cởϊ áσ sơ mi: "Kích động không giải quyết được vấn đề, thế nhưng kích động có thể khiến anh vui vẻ."
"Không, anh không vui." Đường Trì giả bộ đáng thương nói: "Chồng, em biết anh tức giận, nhưng nếu tức giận nữa, cũng phải vì thân thể của em mà nghĩ chứ, bảy lần, thật sự không tốt đâu, sẽ dẫn đến chết đó."
"Em yên tâm, trong lòng anh nắm chắc, nếu như em thật sự không chịu được, có thể dùng đùi làm giảm bớt một chút gánh vác." Nghiêm Ngộ Sâm vừa nói xong, nghiêng người đè lên, Đường Trì muốn nói không muốn mà đã chậm.
...
...
...
Đêm nay, Đường Trì nhiều lần cảm thấy mình không được.
"Những thức như đồng nhân văn, thực sự rất hại người." Đường Trì sờ cái eo đau nhức của mình.
Nghiêm Ngộ Sâm không rõ: "Sao đột nhiên lại nhắc đến cái này?"
Đường Trì: "Bởi vì hôm qua chơi lâu như vậy, anh trước đây không thế, anh cực thuần thiết, hiện tại, ha ha."
Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói: "Anh chỉ là một người đàn ông trưởng thành bình thường, cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, thuần khiết làm gì, lại nói, trước có nhiều kinh nghiệm như vậy, muốn anh kỹ thuật kém chẳng phải sẽ khiến em thiệt thòi?"
Đường Trì: "..."
Dĩ nhiên không có gì để nói.
Mà không biết có phải Đường Trì bị ảo giác hay không, cậu cảm thấy chồng mình càng ngày càng sắc.
Quả nhiên, đàn ông lên giường đều là cầm thú.
Không, Nghiêm Ngộ Sâm không bằng cầm thú.
"Bảo bối." Nghiêm Ngộ Sâm nhận ra Đường Trì bất động, vươn mình ôm lấy Đường Trì.
Đường Trì muốn đáp nhưng cổ họng giống như nuốt phải than lửa, căn bản không phát ra được âm thanh nào.
Đường Trì tâm mệt nuốt nước miếng, trực tiếp dùng cùi chỏ đụng ngực Nghiêm Ngộ Sâm.
Nghiêm Ngộ Sâm bị đau hừ một tiếng, không nhịn được cau mày nói: "Bảo bối, vừa rời giường em liền đánh anh? Chẳng lẽ không hài lòng với biểu hiện đêm qua của anh?"
Đường Trì thử nghiệm vài lần, rốt cuộc gian nan khàn khàn nói: "Anh ngậm miệng cho em."
A a a a, cổ họng đau quá QAQ.
Nghe âm thanh của Đường Trì, Nghiêm Ngộ Sâm kinh ngạc: "Bảo bối cổ họng em bị sao vậy?"
"Anh không thấy ngại còn hỏi? Mặt mũi anh đâu?" Đường Trì buồn bực nói.
"Chẳng lẽ do ăn bạch tinh sao?" Nghiêm Ngộ Sâm liếc mắt nở nụ cười, bên trong có tuyến ôn nhu, mang theo vài phần cố chấp.
Giọng điệu này, không đúng lắm... Đường Trì quay đầu, lúc đối diện với ánh mắt của Nghiêm Ngộ Sâm, cả người Đường Trì không khỏi run lên, vội vàng tránh thoát cái ôm ấp từ "Nghiêm Ngộ Sâm".
"Tiểu Trì, để em ôm chút nữa đi." Nghiêm Đồng gắt gao ôm Đường Trì trong ngực, cúi đầu ngửi tóc Đường Trì thập phần mê muội nói.
Đường Trì có chút hoài nghi nhân sinh.
Cậu nhớ rõ, tối qua người làm cậu chính là Nghiêm Ngộ Sâm mà, làm sao đột nhiên biến thành Nghiêm Đồng?
"Bảo bối nhi, mùi hương trên người em thật thơm, da dẻ cảm giác thật mịn, thật khiến người ta càng sờ càng nghiện."
Đường Trì vừa tiếp nhận hiện thực về sự xuất hiện của Nghiêm Đồng, nhưng từ "bảo bối nhi" này lại có chuyện gì nữa?
Đây là gặp quỷ à?
"Anh là ai?" Đường Trì cố nén cả kinh nói.
Nghiêm Nhất Tự nhíu mày: "Em nói xem, tiểu bảo bối của tôi."
Nói đến đây, Nghiêm Nhất Tự tiến tới bên tai Đường Trì, cố ý hạ thấp giọng nói: "Lại nói, tối qua tiếng kêu của bảo bối nhi thật làm người muốn người không được, hiện tại hồi tưởng lại, khiến tôi khống chế không được."
"Cho nên, tối qua, làm tôi chính là anh?" Đường Trì ngạc nhiên.
"Đương nhiên là tôi, không phải tôi bảo bối em còn muốn ai nữa?" Nghiêm xx.
Đường Trì: "???"
Có ai có thể nói cho cậu biết tình huống trước mặt này rốt cuộc là sao không? Mỗi phút một người?
Lẽ nào cậu chưa tỉnh ngủ?
Đúng, tối qua vận động quá mạnh, chắc chắn do mình chưa tỉnh ngủ, bệnh tâm thần tái phát.
Ngủ một hồi nữa, chút nữa tỉnh dậy liền bình thường.
Cậu vừa nhắm mắt, Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên hôn mi tâm cậu: "Bảo bối, xế chiều rồi còn muốn ngủ?"
Đường Trì: "Trước tiên anh đừng nói chuyện với em, để em yên tĩnh."
Cậu muốn bình tĩnh chút, thuận tiện nhớ lại tối qua rốt cuộc ai làm cậu ba lần.
Tối qua, tuy rằng Nghiêm Ngộ Sâm ăn nói ngông cuồng, nói muốn dùng toàn bộ bảy cái bαo ƈαo sυ, thế nhưng cuối cùng, ở Đường Trì liều mạng chống lại chỉ dùng có ba cái.
Cũng may chỉ dùng có ba cái, nếu như thật sự dùng hết bảy cái, Đường Trì cảm thấy ngày hôm nay mình triệt để bị rách.
"Em sao vậy?" Nghiêm Ngộ Sâm có chút lo lắng hỏi.
Đường Trì mở mắt ra, hết sức nghiêm túc hỏi Nghiêm Ngộ Sâm: "Anh xác định bây giờ ký ức có cùng liên hệ với hai người kia?"
Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
Đường Trì: "Vậy anh có biết vừa nãy bọn họ ra ngoài không?"
Nghiêm Ngộ Sâm bật cười: "Bảo bối em đang nói nhăng gì đó, vừa nãy vẫn là anh mà."
Sao có khả năng!
Ánh mắt cố chấp kia của Nghiêm Đồng, còn có lời nói đầy tao khí của Nghiêm Nhất Tự, Đường Trì tự nhật mình tuyệt đối không nhận sai.
"Đừng nháo, nghiêm túc trả lời, vừa nãy bọn họ không đi ra?" Đường Trì nghiêm chỉnh hỏi.
Nghiêm Ngộ Sâm sủng nịch nhéo chóp mũi Đường Trì, sau đó giơ ba ngón tay nhìn trời: "Anh thề, nếu như lúc nãy bọn họ đi ra, anh chính là chó con."
Đường Trì: "..."
Nhưng bọn họ thực sự đi ra mà!
"Nghiêm Ngộ Sâm, mấy ngày nay anh có cảm giác có chỗ nào không đúng không?" Đường Trì không quản cái mông đau nhức, ngồi dậy, nâng mặt Nghiêm Ngộ Sâm lên lo lắng nói.
"Không có, gần đây anh rất tốt, bọn họ chưa từng đi ra." Nghiêm Ngộ Sâm cau mày: "Bảo bối, rốt cuộc em sao vậy?"
Nghiêm Ngộ Sâm kiên định như thế, Đường Trì không khỏi hoài nghi, lẽ nào vừa nãy thật sự là do ảo giác?
"Hẳn là do em nghĩ nhiều." Đường Trì cầm tay Nghiêm Ngộ Sâm: "Bất quá, anh có nói cho bác sĩ biết chuyện gần đây anh chưa từng chuyển đổi nhân cách không?"
Nghiêm Ngộ Sâm: "Có nói."
Đường Trì hỏi: "Vậy ông ấy giải thích thế nào?"
Nghiêm Ngộ Sâm lắc đầu: "Ông ấy cũng không nói rõ được chuyện này rốt cuộc là thế nào, ông ấy còn nói, loại hiện tượng ký ức liên hệ này cũng rất khó thấy, hiện tại không có nguyên nhân gì đột nhiên xuất hiện dấu hiệu khỏi hẳn tương tự, trên vấn đề y học tạm thời chưa có cách nào giải thích."
Đường Trì lo lắng: "Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ như vậy?"
Nghiêm Ngộ Sâm ôm eo Đường Trì: "Bảo bối, có phải em không muốn cùng anh?"
Nghiêm Ngộ Sâm có chút hèn mọn nhìn Đường Trì.
Đối diện ánh mắt của Nghiêm Ngộ Sâm, tâm Đường Trì nháy mắt hóa thành thủy: "Không có, đừng nói bừa, trước đều đáp ứng anh, tin em không được sao?"
Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng, mặt kề sát eo Đường Trì, giống như Husky cọ cọ: "Bảo bối thật tốt."
Đường Trì vuốt đầu chó của Nghiêm mỗ tổng, lòng nói, em thấy mình chẳng có chỗ nào tốt.
Nếu như tình huống chuyển đổi lúc nãy là ảo giác thì tốt, còn nếu như không phải, vậy cậu nên làm gì đây.
Rõ ràng tối qua chỉ cùng Nghiêm Ngộ Sâm làm, sáng sớm vừa mở mắt, làm cậu tổng cảm thấy tối qua mình bị làm ba lần giống như là ba người khác nhau.
"Chậc, Nghiêm Ngộ Sâm, anh đừng kéo quần em." Đường Trì cau mày: "Tối qua anh ăn chưa đủ no sao?"
Nghiêm Ngộ Sâm lắc đầu: "Vĩnh viễn ăn không đủ, ai bảo bảo bối nhà anh câu dẫn người như vậy."
"Miệng lưỡi trơn tru." Đường Trì hừ.
Nghiêm Ngộ Sâm phản bác: "Anh miệng lưỡi trơn tru cũng không bằng Nghiêm Nhất Tự."
"Sao anh toàn so sánh với những thứ không đàng hoàng vậy?" Đường Trì phục rồi, thật sự anh học cái kiểu tao khí này từ ai cũng rõ, đúng là cái tật xấu gì không rõ.
Tối qua còn tàn dư lại kɦoáı ƈảʍ, vốn Đường Trì còn muốn cùng anh triền miên chốc nữa, nhưng vừa hôn lên, vô ý mở mắt lần thứ hai bắt gặp ánh mắt cố chấp quen thuộc.
Chương trước
Chương sau