Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Ngày Em Đi Trời Vẫn Nắng

Chương 9: Cố trốn chạy

Chương trước
Chương sau
Dĩ Anh luôn miệng cầu xin Hứa Lâm Phong thả mình đi, nhưng mà...người họ Hứa kia thật sự sẽ dễ dàng để cậu đi sao?

Tâm tình Hứa Lâm Phong vừa tốt lên đôi chút đã bị trùng xuống, hắn tức giận dùng tay bóp cổ Dĩ Anh rồi đè cậu xuống giường. Gằng từng giọng nói.

" Tôi còn phải lặp lại bao nhiêu lần nữa em mới chịu hiểu đây? Tôi nói cho em biết, nếu còn dám cầu xin tôi thả em ra thì đừng trách sao bị cắt lưỡi? Tôi bao nuôi em chẳng phải tốt hơn sao ? Ra ngoài đó làm gì ? Quay trở lại làm một con điếm sao ?"

" Kh...không...Lâm...Phong"

Dĩ Anh vùng vẫy như muốn thoát khỏi sự nghẹt thở kia, cậu tưởng chừng như mình sắp chết đến nơi rồi thì Hứa Lâm Phong mới buông tay, Dĩ Anh liên tục ho khan.

" Tôi nói cho em nghe một lần nữa. Em dám trốn tôi dám làm em tàn phế, em dám nói bỏ đi, tôi dám cắt lưỡi cho em ngậm cái miệng lại"

Hứa Lâm Phong gằng từng chữ uy hiếp, mỗi câu mỗi từ như là lưỡi dao ghim chặt cậu vậy. Dĩ Anh nằm trên giường, đau khổ khóc nấc lên từng tiếng.

Hứa Lâm Phong trông có vẻ còn giận lắm, hắn đứng lên mang theo thức ăn đi ra khỏi phòng. Cánh cửa khép lại, bọn họ dường như không thể kết nối giống như trước.

Dĩ Anh nằm trong phòng rơi lệ, mười năm trước cậu yêu người này. Hiện tại cậu vẫn yêu người này, nhưng có một số chuyện khiến cậu không dám đến gần người này nữa.

Cậu muốn chạy thoát, muốn chạy thoát khỏi hắn để trải lại cuộc sống như trước.

Dĩ Anh nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn là không sợ chết. Mất hết lí mở cửa chạy xông ra ngoài.

Hứa Lâm Phong đang hâm thức ăn ở dưới bếp, vừa nghe tiếng bạch bạch liền quay đầu nhìn. Bóng dáng Dĩ Anh lướt qua mặt hắn, sau đó cậu chạy ra khỏi sân vườn.

Hứa Lâm Phong nhanh chân đuổi theo, miệng cảnh cáo.

" Dĩ Anh, mau đứng lại"

Dĩ Anh vờ như không nghe thấy, bán sống bán chết chạy ra khỏi sân vườn. Hứa Lâm Phong dù sao sức khỏe cũng tốt hơn Dĩ Anh, hắn dùng sức lao về phía cậu. Sau đó bắt lấy Dĩ Anh, hơi ấm của người kia truyền đến. Cậu biết rằng mình sắp xong đời rồi, nhưng Lâm Phong vẫn siết chặt mình trong lòng. Tiếng chó gầm gừ hung dữ bỗng nhiên truyền bên tai.

Cậu hé mắt nhìn, trước mặt cậu hiện ra một con chó giống chó săn, nước dãi nó chạy ròng. Ánh mắt hung dữ nhìn cậu, nhưng miệng lại ngậm lấy cánh tay của Lâm Phong, máu tươi chảy ra từ cánh tay hắn hòa với nước dãi của con chó.

Dĩ Anh lúc này sợ hãi gọi.

" Lâm Phong..."

Hứa Lâm Phong không nhìn cậu mà quay sang lạnh lùng nhìn con chó, hắn nói với nó.

" Cậu ấy là người nhà mà mày cũng dám cắn sao ? Loại chó như mày tao không cần"

Con chó kia dường như rất sợ Lâm Phong, khi hắn vừa nói thì nó cũng vội rụt cái hàm răng của mình lại. Ánh mắt trùng xuống rên ư ử nằm cạnh chân của Lâm Phong như xin tha thứ.

Hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng bế thốc Dĩ Anh lên tay. Sau đó đưa cậu về phòng.

Suốt cả một quãng đường đi đó, Hứa Lâm Phong không giận dữ, không tỏ thái độ với cậu. Hắn im lặng bế cậu lên giường, một lời cũng không nói ra.

Nhưng Dĩ Anh lại khác, Lâm Phong mang áo cộc tay. Vừa nãy bị chó cắn còn chảy rất nhiều máu, cậu vội vã nắm lấy tay hắn nói.

" Lâm Phong, anh mau cầm máu đi. Máu chảy nhiều quá"

Hứa Lâm Phong mặc kệ lời người kia nói, hắn nhẹ đi đến ngồi ở trên giường. Cẩn thận kéo ống quận cậu lên, sau khi nhìn thấy ở chân không có vết thương nào hắn mới nói.

" Vừa nãy em chạy ra ngoài đó tôi chỉ sợ em bị chó cắn. Con chó kia nhà tôi nuôi lâu rồi, tính tình rất hung hãn. Nếu là người không quen biết nó sẽ trực tiếp cắn họ. Em mới nãy chạy đột ngột như thế. Lỡ chẳng may nó kích động, có thể vết thương sẽ rất nặng"

Hứa Lâm Phong bảo vệ cậu khỏi con chó hung hãn đó. Hắn thà bị chó cắn còn hơn là để cậu chịu đau đớn. Dĩ Anh nhìn sững hắn, môi mấp mấy như muốn nói gì đó.

Hứa Lâm Phong ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt chứa sự bi thương nói.

" Dĩ Anh, ngoài tôi ra không ai được phép làm em tổn thương. Dù chỉ là một con chó cũng đừng mong làm tổn hại đến em"

Lúc này Dĩ Anh gục xuống, liên tục khóc nức nở. Miệng nói.

" Xin lỗi, tôi xin lỗi. Tôi thành thật xin lỗi"
Chương trước
Chương sau