Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Khi Chiếm Đoạt Hoá Thành Tình Yêu

Chương 14

Chương trước
Chương sau
14

- Hãy tự...cứu lấy bản thân! Có lẽ tôi...tôi đã không thể...bảo vệ em được nữa...

Cô trợn trừng mắt nhìn người đàn ông trong vòng tay từ từ gục xuống. Máu từ ngực hắn chảy ra đầm đìa, nhuốm đỏ cả một góc phòng đầy tang thương.

Cô hét lên một tiếng, tiếng hét hoà với tiếng mưa tạo thành âm thanh vô cùng bi thảm. Trúc Lam khóc nức nở tì trán mình vào trán hắn, tay cũng nhuộm đầy máu tươi:

- Dục Mạc Sâm! Ông tỉnh lại cho tôi! Ông không được bỏ tôi! Ông không được phép bỏ rơi tôi!

Thừa Quân Nghị nhìn thảm cảnh trước mắt, môi chỉ hờ hững nhếch lên:

- Thì ra em yêu hắn thật!

Giọng nói và nụ cười của Thừa Quân Nghị làm cô giận dữ. Cô bật người dậy, chụp lấy khẩu súng lục của Dục Mạc Sâm rồi nhắm thẳng về phía đối phương:

- Đồ khốn nạn! Anh là kẻ hèn hạ!

Nụ cười kia điên đảo vang lên. Thừa Quân Nghị đột ngột vứt khẩu súng trên tay xuống, dang rộng tay rồi từng chút một tiến đến chỗ cô:

- Bắn đi! Em bắn đi! Trả thù cho người chồng mình yêu đi!

Cô chập choạng muốn lùi về phía sau, nước mắt càng làm mờ nhạt đi mọi thứ:

- Anh đừng qua đây! Nếu không tôi sẽ giết anh!

- Em giết đi! Em có quyền làm điều đó!

- Đừng qua đây! Đừng!

Khoảng cách rút lại càng lúc càng ngắn, cô hoảng loạn nắm chặt khẩu súng, vẫn hướng về phía trước. Thừa Quân Nghị không hề sợ hãi, trái lại còn liên tục lên giọng khiêu khích cô:

- Giết tôi đi! Tôi thách em đấy!

- Một phát đạn thôi và tôi sẽ chết!

- Không ai bắt được em đâu! Vậy nên giết chết tôi đi!

Từng câu nói đó xoáy mạnh vào tâm trí cô. Một nỗi sợ hãi và hận thù dâng lên đến đỉnh điểm, Trúc Lam nhắm tịt mắt, miệng hét lên:

- Tôi bảo anh đừng qua đâyyyyy!!!

Một tiếng súng giòn giã vang vọng trong đêm đen. Ngoài trời mưa vẫn không ngừng rả rích.

Thừa Quân Nghị nhìn xuống khuôn ngực vừa lãnh phát đạn kia, thấy rõ máu đang tuôn ra rất nhiều. Người đàn ông này hướng đôi mắt u sầu đến chỗ cô, một màng sương mỏng bắt đầu ẩn hiện.

Có vẻ như thì...Hồ Trúc Lam của bốn năm về trước đã không còn rồi!

Hoá ra Thừa Quân Nghị năm đó cũng không tồn tại nữa!

Mọi thứ như một cái chớp mắt. Người thay đổi, ta cũng đổi thay.

Sau cùng thì dưới một cơn mưa, tất cả đều bị gột rửa.

Sạch sẽ, đến độ không còn lại gì.

Cả chút tình yêu năm đó, cũng không còn!

***

"Dục Mạc Sâm! Là ông đúng không?"

Cô cau mày, cố nhìn rõ bóng lưng rất quen thuộc đang thoắt ẩn thoắt hiện sau đám mây mờ. Người đó xoay lưng lại, tuy nhiên dù có cố gắng thế nào cô vẫn không thể thấy được khuôn mặt ấy.

Cô định chạy tới chỗ người đó đang đứng, nhưng bỗng nhiên bị chặn lại bởi một thứ rất vô hình. Cô hoang mang tìm cách vượt qua, chỉ muốn đến bên kia nhanh nhất có thể.

"Đừng cố gắng nữa! Em không thể qua được đâu!"

Đúng vậy! Là giọng của Dục Mạc Sâm! Nhưng sao lại lạnh nhạt và mơ hồ quá!

"Ông đợi tôi một chút! Tôi sẽ..."

"Vô ích!"

Cô sững người lại, hai chữ kia làm cô điêu đứng.

"Em không thể vượt qua ranh giới giữa sống và chết được! Cũng tương tự, tôi và em không có ngày trùng phùng nữa."

"Không...không thể nào đâu! Ông đừng gạt tôi mà!"

Cô ngượng ngạo nở một nụ cười, tự bản thân lừa dối chính bản thân thật sự không vui vẻ tí nào cả!

Trúc Lam trợn tròn mắt, phát hiện thân ảnh trong lớp sương kia càng lúc càng mờ. Cô ra sức hét lên, lại vừa ra sức đập mạnh vào bức tường vô hình nào đó. Đập đến chảy máu tay, rốt cuộc vẫn không thể nào qua được.

Rõ là ở ngay trước mắt, nhưng cớ sao lại xa vời đến tận trời mây?

"Vĩnh biệt!"

"Khoan đã! Ông đừng bỏ rơi tôi! Dục Mạc Sâm, ông đợi đã!"

"Nhớ tự bảo vệ bản thân. Tôi phải đi rồi, vĩnh biệt!"

"Không! Dục Mạc Sâm! Ông đứng lại cho tôi! Dục Mạc Sâm! Dục Mạc Sâmmmmm!!!"

Cô nghẹn ngào hét lên, bất chợt giật mình bởi chính tiếng hét đó.

Trúc Lam bật người dậy, hoảng loạn nhìn những người xa lạ trước mắt, van nài:

- Làm ơn! Hãy cứu chồng tôi! Ông ấy không thể chết! Ông ấy phải tiếp tục sống!

Các y tá ra sức vỗ về, cốt để cô bình tĩnh lại. Sau một thời gian, cuối cùng cô cũng có được ý thức, nhưng vào lúc đó nước mắt cũng trào ngược ra.

- Ông ấy ở trong mơ đã vĩnh biệt tôi! Ông ấy không cho tôi đến gần nữa!

Cô như đứa trẻ mếu máo khóc. Các y tá thở dài, cảm thấy có chút đau lòng.

- Cô cứ tên tâm! Chồng cô vẫn có cơ hội sống, chỉ cần anh ta có ý chí là được rồi!

Đến khi có thể yên tâm hơn một chút, các cô y tá mới rời đi. Một mình cô trong căn phòng bệnh có mùi sát trùng khó ngửi, khóc đến thở không được.

Không được! Mày phải mạnh mẽ lên! Ông ấy dặn mày không được khóc!

Đúng! Khi ông ấy tỉnh dậy, ông ấy sẽ thấy mày xinh đẹp và quật cường thế nào. Vậy là sau này mày không cần phải lo lắng nữa!

Dục Mạc Sâm sẽ tự hào về mày, đúng không?

- Lão Nhị! Đại ca đang ở phòng nào?

- 204.

Hai câu ngắn ngủi kia đột nhiên vang lên từ bên ngoài. Cô mở to mắt nhìn một người khá quen thuộc đang tiến vào, ngưng khóc.

- Xin chào! Chúng ta từng gặp nhau lúc đại ca bị thương! Tôi là Doanh Khanh!

Cô ú ớ không trả lời được. Doanh Khanh khoanh tay dựa vào thành cửa, giọng lạnh rã:

- Chúng tôi đến nơi thì phát hiện lão đại, cô và người nào đó đang nằm trên nền.

- Là Thừa Quân Nghị...

- Không quan trọng! Lúc đưa cả ba đến bệnh viện thì người đàn ông kia đã chết rồi!

Cô sửng sốt, ngạc nhiên, kinh hãi và rồi lại đau đớn đến tột cùng.

- Bây giờ lão đại cũng chỉ đang như đèn treo trước gió. Cô biết vì ai và vì điều gì mà phải không?

Doanh Khanh đưa tay bóp trán, cau mày:

- Người của xã hội đen không thể dính líu đến phụ nữ được! Tôi không có ý xúc phạm phụ nữ, nhưng rõ ràng vì cô mà đại ca mới gặp chuyện!

Cô cúi thấp đầu, im lặng.

Không sai! Vì cô mà hắn gặp chuyện!

- Đại ca có ý chí rất tốt, sớm muộn cũng sẽ tỉnh lại. Hi vọng đến lúc đó cô tự biết nên làm gì!

Doanh Khanh bỏ đi, để lại cho cô một bầu trời đen tối.

Cô còn không hiểu sao? Ý của người này là muốn cô âm thầm bỏ đi, rời khỏi đại ca của bọn họ!

Vì cô chỉ là gánh nặng!

Cô ôm sự mệt mỏi đó thiếp dần vào cơn mơ. Cho đến lần tỉnh dậy tiếp theo thì đã là nửa đêm. Cô bị tiếng vọng ngoài hành lang làm cho giật mình.

- Nhanh lên! Bệnh nhân phòng 204 lên cơn co giật rồi!

Tiếng bước chân của y tá chạy loạn xạ càng làm cô hoảng loạn.

Khoan...khoan đã! 204 không phải là phòng của...

Trúc Lam giựt phắt cái ống truyền nước trên tay, đau đớn chạy ra khỏi phòng rồi hướng về hành lang tối tăm trước mắt.

Dục Mạc Sâm! Ông đợi tôi! Làm ơn! Đợi tôi thêm một chút nữa!

Đợi tôi tìm thấy ông, được không?

#Pann
Chương trước
Chương sau