Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Khi Chiếm Đoạt Hoá Thành Tình Yêu

Chương 13

Chương trước
Chương sau
13

- Vào bắt Hồ Trúc Lam đi!

Một tiếng rõ dứt khoát vang lên từ cái bộ đàm rất nhỏ gắn ở cổ áo. Chưa tới một phút sau, một đám người mặc vest đen xuất hiện, lần lượt xông vào nhà cô.

Ban đầu có tiếng la hét, nhưng rất nhanh tiếng hét đó tắt ngấm. Thừa Quân Nghị đưa tay dành lấy cô - lúc này đã bị đánh ngất vào tay mình, sau đó bế cô lên chiếc xe đậu sẵn ngoài cổng.

Ngồi trên xe, Thừa Quân Nghị nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn vô hạn.

Còn nhớ bốn năm trước cô đã vì hắn mà si tình thế nào...

Vậy mà bây giờ cô lại nói hai người chỉ là người dưng, vốn dĩ xa lạ không thân thiết!

Bản thân hắn cảm thấy mất mát, cảm giác mất mát này khiến hắn không cam tâm đến kì lạ!

Từ lúc cô nói cô đã có chồng thì hắn bắt đầu không cam tâm rồi!

Hắn đặt cô nằm gọn trong lòng mình, yêu chiều hít sâu một hơi mùi hương rất nhẹ.

Em biết không? Anh thích mùi hương này!

Anh muốn nó là của riêng anh!

Chiếc xe chở cả hai đi đến nơi rất xa, cách thành phố tận mấy ngọn đồi. Xe dừng lại trước căn nhà nhỏ khá cũ, đợi Thừa Quân Nghị bế cô xuống rồi chạy mất hút.

Hắn bế cô vào trong, đặt cô lên chiếc ghế gỗ rồi trói chặt tay chân cô lại. Xong việc, Thừa Quân Nghị đưa bàn tay to lớn lên vuốt ve mặt cô, thì thào:

- Anh sẽ không tổn thương em! Ít nhất là thể xác!

Rồi hắn bịt miệng cô bằng một cái khăn dày, đi mất.

Thuốc mê quá liều nên đến tận chiều tối hôm đó cô mới tỉnh dậy. Cảm giác đau buốt đại não không thể khiến cô tỉnh táo ngay được. Trúc Lam khôi phục dần ý thức, tá hoả phát hiện bản thân đang ở nơi nào đó rất xa lạ.

Ngoài trời đang mưa rả rích. Cô giãy giụa cố thoát khỏi dây trói, nhưng làm sao có thể đây?

Cô cố ổn định tinh thần, bình tĩnh nhớ lại mọi chuyện đã diễn ra.

Ban sáng Thừa Quân Nghị mang đồ ăn sáng đến cho cô, khi hắn vừa rời đi thì lập tức có đám người khác xông vào.

Không lẽ...

Cô quan sát nơi mình đang bị nhốt một lượt. Ánh đèn leo lắt chiếu sáng. Không có thứ gì có thể giúp cô thoát khỏi đây cả!

Nếu thật sự Thừa Quân Nghị bắt cô thì là vì lí do gì?

Và thân phận của hắn là sao? Có côn đồ đi theo ắt hẳn không phải dạng tầm thường!

Nhưng hắn là người lương thiện...

Cô hời hợt mỉm cười, điệu cười có chút mỉa mai. Chính cô nói thời gian là một liều thuốc có thể thay đổi con người, cô thay đổi thì hắn cũng có thể đổi thay thôi!

Không! Phải thoát khỏi đây! Cô phải chạy thoát khỏi đây!

Bầu trời bên ngoài càng lúc càng tối, mưa càng lúc càng nặng hạt. Đang loay hoay tìm cách cởi trói, đột nhiên tiếng bước chân trên mưa vang lên làm cô sững lại.

Thừa Quân Nghị thu gọn lại cây dù, sau đó khom mình bước vào trong. Cô trợn tròn mắt, có ý xua đuổi khi hắn đến gần. Hắn cảm thấy có chút chua xót, lặng lẽ tháo khăn bịt miệng của cô ra rồi ngồi xuống.

- Thừa Quân Nghị! Quả nhiên là anh bắt tôi!

Cô hung dữ hét lớn lên, hắn ngồi ngay dưới chân cô càng nhận rõ điều đó.

- Anh xin lỗi! Anh không cố ý!

- Tôi khinh anh! Không ngờ có một ngày vị huynh trưởng năm đó lại trở thành kẻ xấu xa như thế này!

- Vậy là em vẫn còn yêu Thừa Quân Nghị của bốn năm về trước đúng không?

Bị hỏi trúng tim đen, cô im bặt lại trong giây lát. Thừa Quân Nghị như tìm thấy được phao cứu sinh giữa dòng nước, mừng rỡ:

- Trúc Lam! Rõ ràng là em còn yêu anh!

Cô nhếch môi cái nhẹ, hững hờ:

- Không! Cho dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, tôi đều khinh anh như thế!

Nụ cười tắt ngấm đi, chỉ còn lại chỗ cho hụt hẫng và tuyệt vọng. Thái độ hắn trầm lại dần, giọng cũng trở nên lạnh giá.

- Ra vậy!

Gió lạnh lùa vào phòng, cô không chịu được mà hắt hơi một cái. Hắn định bật dậy cởi áo khoát để cho cô, nhưng một câu nói vừa rồi đã không cho phép hắn làm thế nữa.

- Tại sao anh lại bắt tôi? Tôi không hề có thù oán gì với anh!

- Tôi không bắt em! Người tôi muốn bắt là kẻ khác!

- Ý anh là gì chứ?

Đột nhiên hắn đứng dậy, lạnh lẽo bước tới bịt khăn vào miệng cô. Cô giãy giụa đòi thoát ra, nhưng hắn chỉ lùi lại góc rồi rút ra từ người khẩu súng lục ngắn. Cô trợn mắt sợ hãi, lần đầu tiên cô thấy súng thật ngoài đời!

Hắn...hắn định làm gì?

Thừa Quân Nghị! Hắn điên rồi!

- Xin lỗi! Tôi lại tổn thương em nữa rồi!

Hắn mặc gió mưa quật vào cơ thể, từ từ hoà mình vào trong đêm đen.

Trúc Lam cứa cứa mấy sợi dây thừng đến ứa máu mà vẫn chưa thoát ra được. Bất ngờ một tiếng súng giòn giã vang lên, cô hoảng hốt lại thấy bóng ai đó xuất hiện.

Cả người Dục Mạc Sâm ướt sũng nước mưa, mái tóc rối bù cũng đẫm nước. Dục Mạc Sâm cầm sẵn trên tay một khẩu súng khác, tiến nhanh tới tháo khăn bịt miệng kia ra. Cô vừa vui mừng vừa sợ hãi, đợi hắn tháo dây trói cho mình:

- Ông biết tôi ở đây?

- Tôi là nhân vật chính, không góp mặt thì không thể xong bộ phim này!

Được giải thoát, cô không nói thêm lời hai và kéo tay hắn đi, có ý muốn hắn bỏ chạy cùng mình. Nhưng hắn đứng sững lại, lạnh nhạt hất tay cô ra, lắc đầu:

- Em chạy đi! Tôi không thể đi được!

- Ông...ông sẽ gặp nguy hiểm!

- Đừng lo lắng! Dân xã hội đen như tôi không sợ những thứ này! Em phải đi! Đây là mệnh lệnh!

Cô nghiến răng, cắn môi dưới đến bật máu.

Khốn nạn! Cô ghét sự ra lệnh đó!

Trúc Lam xoay lưng chạy đi, nhưng vừa ra tới cửa đã lập tức dừng lại. Cô lùi về sau mấy bước, lắp bắp:

- Thừa...Quân Nghị!

Dục Mạc Sâm tiến nhanh tới, đẩy cô ra sau lưng mình rồi chĩa súng lên. Thừa Quân Nghị cũng từ từ xuất hiện, nòng súng chĩa thẳng về phía sọ đối phương.

Hai người đàn ông đối diện nhau, có bao nhiêu phần chết chóc không thể kể được!

- Xin chào! Lần đầu gặp mặt, mong được chiếu cố!

- Tao biết mày không phải là Nick nên không cần ra vẻ!

Khác với ban nãy, bây giờ trên mặt Thừa Quân Nghị chỉ còn lại sự ác độc và tàn bạo đến kì lạ. Thừa Quân Nghị mỉm cười, có ý khen ngợi:

- Khá lắm! Không hổ là đại ca khét tiếng!

Dục Mạc Sâm cũng nhếch nhẹ môi, giọng thập phần khinh bỉ:

- Để một thằng nhãi ra đối phó với tao, xem ra Nick khinh tao quá rồi!

Không khí tràn ngập sự căng thẳng. Cô nấp sau lưng Dục Mạc Sâm, hoang mang không hiểu họ nói gì.

- Đây là chuyện giữa hai tổ chức, tao nghĩ mày không hèn hạ tới nỗi sẽ giết người không liên quan!

- Dĩ nhiên!

Hai người đàn ông bắt đầu di chuyển quanh phòng, cô bám theo chồng mình ra đến cửa chính. Tuy vậy, cả hai vẫn chĩa súng về phía đối phương, hăm he đoạt mạng.

- Cửa ở ngay đó, em chạy đi!

- Ông...

- Là mệnh lệnh!

- Không! Tôi không nghe ông nữa!

Hắn lén thở mạnh một hơi, giọng lạnh rã:

- Tôi là chồng em, là nơi đáng để em tin tưởng! Hãy trở về nhà và nghỉ ngơi một giấc, sáng mai tôi sẽ ở bên cạnh em!

Trúc Lam bị ánh mắt của hắn thuyết phục, xoay lưng bỏ chạy. Thật không ngờ vào đúng khoảnh khắc đó Thừa Quân Nghị lại nổ súng, hướng đạn nhắm về phía cô.

Cô nhắm tịt mắt, chờ tử thần đến đoạt mạng.

Chỉ là Dục Mạc Sâm nhanh hơn, lao ra đỡ cho cô một nhát chí mạng. Hắn gục xuống đất, máu chảy thành dòng từ ngực.

Cô hoảng hốt chạy tới ôm lấy hắn, hét lớn lên:

- Dục Mạc Sâm! Dục Mạc Sâm! Ông mở mắt ra nhìn tôi đi!

Bằng chút sức lực và ý thức cuối cùng còn sót lại, Dục Mạc Sâm nhướn nhẹ đôi mi, thì thào:

- Em...phải thoát khỏi đây! Tự cứu...cứu lấy mình đi! Tôi...tôi không thể...bảo vệ em nữa rồi!

#Pann
Chương trước
Chương sau