Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Yêu Em Trọn Kiếp Này

Chương 54: Em rất đẹp

Chương trước
Chương sau
Ngày 25 tháng 12, thời tiết se lạnh.

Buổi chiều, ánh tịch dương rơi xuống hàng cây xanh xanh bao phủ quanh biệt thự. Dường như thời tiết có phần hơi lạnh làm cho màu nắng cũng hơi nhạt nhòa. Từng tia nắng yếu ớt mong manh xuyên qua rèm cửa màu xanh biển, hắt lên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của Tuệ Nghiên.

Dương Tuệ Nghiên ngồi trước gương, nhìn gương mặt tinh xảo trong gương không khỏi cười vui vẻ. Nguyên chủ đúng là rất xinh. Nếu như đời trước cô ấy sống theo ý mình, không nấp dưới cái bóng ngây thơ dịu dàng của nữ chính, có lẽ cô ấy cũng đạt được thành công của riêng mình.

Ấy, lại nghĩ về nguyên tác nữa rồi. Hôm nay Tuệ Nghiên bước qua tuổi mười tám, cô tự hứa với lòng sẽ để lại tất cả sau lưng. Nam nữ chính hay cốt truyện gì đó cô không cần nhớ tới nữa, vận mệnh của cô sẽ do cô làm chủ.

Gió nhẹ lay rèm cửa, cuốn theo vài sợi tóc bay nhẹ nhàng. Mái tóc đen dài được uốn nhẹ, vén sang một bên để lộ gương mặt nhỏ nhắn tinh tế. Tuệ Nghiên không thích váy dài, vì thế mẫu váy đặc biệt chuẩn bị chỉ dài qua đầu gối một chút. Sở Y kẹp chiếc kẹp bằng ngọc bích lên tóc con gái, sau lại đổi sang hồng ngọc rồi ngọc phỉ thúy, cuối cùng dừng lại với chiếc kẹp ngọc trai. Ừm, rất nổi bật.

“Tốt lắm, tiếp theo là trang sức.” Sở Y mở ngăn tủ đựng đồ trang sức ra. Bên trong từng bộ được đặt gọn gàng ngăn nắp. “Con thích cái nào?”

Bên trong ngăn tủ có trên dưới mười bộ trang sức, tất cả đều có giá trị trệ trời. Ngón tay thon dài lướt qua lại, rồi dựng ở một bộ trang sức có đính kim cương xanh. Đây là quà sinh nhật năm ngoái của pa pa tặng cô, cô còn chưa có dịp đeo thử.

“Được thôi công chúa của mẹ.”

Sở Y bước qua tuổi trung niên, mái tóc ít nhiều đã có sợi bạc. Gương mặt cũng dần xuất hiện thêm nếp nhăn. Cô ấy cũng thay đổi cách trang điểm từ tinh xảo mỹ lệ, chuyển sang trưởng thành và nhìn có phần đứng tuổi hơn. Bây giờ trước mắt Tuệ Nghiên không còn là ảnh hậu rực rỡ một thời nữa, mà là một quý phu nhân “nghiêm khắc”.

“Pa pa với hai anh đã đi trước rồi à mẹ?”

“Ừ, họ tới đón khách. Anh ba con thì đi đón bạn rồi.”



Nói là bạn, nhưng ai cũng ngầm hiểu anh ba đi đón chị dâu Ngọc Hân. Hai người chưa xác lập quan hệ tình cảm, với người ngoài thì như chó với mèo không đội trời chung. Đáng tiếc hai người họ ngày không chung trời nhưng tối lại “chung giường”.

“Lát nữa anh Luân của con sẽ tới đón chung ta.” Sở Y thì thầm, trên mặt không giấu nổi nụ cười gian. Cô ấy làm sao không nhìn ra tình cảm của thằng oắt con kia, sợ là còn nhìn ra sớm nhất. Chỉ là nếu Sở Y đem chuyện này nói ra, có khi Dương Kha sẽ không cho hai đứa nhỏ gặp mặt nữa.

Đứa nhỏ Cố gia cũng tốt mà, hơn nữa thật lòng yêu thương con gái cô.

Nghe đến mấy chữ “anh Luân của con” làm mặt Tuệ Nghiên đỏ bừng. Sao cô lại nghĩ đến mẹ đang nói thành ý khác chứ?

Mười tám tuổi đối với người khác mà nói, những rung động đầu đời cũng đều đã có rồi. Nhưng Tuệ Nghiên thì khác, cô đã trải qua ba lần mười tám tuổi, sớm đã không còn cảm giác với sự “say nắng” chóng vánh của độ tuổi mới biết yêu.

Cô có cảm giác gì với Phiến Luân? Không biết nữa, chỉ là sâu trong tiềm thức đã quen với sự có mặt của anh, quen được anh nuông chiều, quen được anh quan tâm. Mỗi tin nhắn của anh đều có thể khiến cô cả ngày vui vẻ, một lần gặp gỡ cũng sẽ khiến cô lưu luyến không muốn chia xa.

Có lẽ do từ bé đã lớn lên bên nhau, mà càng lớn thì họ lại càng không có thời gian cho nhau nữa nên cô mới thấy trống trải, từ đó sinh ra sự nhớ nhung. Nếu Dương Lâm hay Dương Khanh liên tục đi vắng, cô chắc chắn cũng sẽ rất nhớ.

Năm giờ ba mươi, bên dưới có tiếng động cơ xe. Cố Phiến Luân ăn mặc trang trọng hơn bình thường, mở cửa xe mời hai người lên. Không ít lần anh đến đón cô tan trường, nhưng hôm nay không khí có hơi lạ. Hoặc là vì sự hiện diện của mẹ làm cô không tự nhiên như bình thường. Hình như là… chột dạ?

“Chị Thiên Di đâu ạ?” Tuệ Nghiên tìm cách phá vỡ sự tĩnh lặng. Qua gương chiếu hậu phía trước, cô có thể nhìn thấy đôi mắt sáng của anh đang tập trung nhìn về phía trước.

“Em ấy đến Phương gia rồi.” Kèm theo đó là một tiếng thở dài. Đôi lúc anh cũng cảm thấy tội cho thằng nhóc họ Phương kia, không biết tạo phải nghiệp gì mà lại vướng phải món nợ đào hoa này.



Đoạn đường còn lại chìm vào yên tĩnh. Nếu là ngày thường, Tuệ Nghiên sẽ líu ríu nói không ngừng bên tai Phiến Luân. Nhưng hôm nay ngay cả ghế phụ lái cô cũng không dám ngồi, chỉ ngồi ở ghế sau cùng Sở Y. Giống như yêu đương lén lút sợ bị người lớn phát hiện.

Hai mươi phút trôi qua, chiếc xe dừng lại trước khách sạn, nơi tổ chức là hội trường ở tầng tám. Hai người xuống xe trước, Cố thiếu đi đỗ xe rồi sẽ lên sau. Lúc cô vừa đi được hai bước, cánh tay bỗng bị người kéo về sau.

“Hôm nay… em đẹp lắm…” Phiến Luân vươn tay qua cửa kính vừa hạ xuống, nắm lấy cánh tay cô, nhỏ giọng thì thầm.

Thiên thần nhỏ hôm nay thật xinh xắn, cũng thật trưởng thành, không còn là cô nhóc bé tí trong bữa tiệc năm nào. Chiếc váy vừa vặn có thể tôn lên từng đường cong của cơ thể, đặc biệt là vòng eo nhỏ xíu chỉ một cánh tay cũng có thể ôm vừa. Đôi chân trắng như dài miên man cùng biểu cảm hơi si ngốc trên gương mặt làm cô trông thật đơn thuần.

Sở Y đi trước hoàn toàn không nhận ra phía sau là tình cảnh gì. Tuệ Nghiên sau một hồi ngơ ngác cũng ửng đỏ mặt, khẽ cười duyên. “Ý anh là mọi khi em rất xấu sao?”

“Không phải, em luôn luôn xinh đẹp. Với anh, em là đẹp nhất.”

Mặt Tuệ Nghiên lại càng đỏ hơn, sắp thành một quả cà chua chín luôn rồi. Từ khi nào mà anh Luân lại có thể nói ra mấy lời đường mật ngọt ngào như vậy? Hình ảnh lạnh lùng nhạt nhẽo của anh đâu rồi?

“Cảm… cảm ơn anh… Anh cũng… cũng rất… rất điển trai…” Tuệ Nghiên khó khăn nói ra, sau đó vội chạy theo mẹ. Ôi ngại chết mất! Vậy mà lại ở trước mắt anh nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Cố Phiến Luân bật cười nhìn cô gái cuống quýt rời đi, bàn tay lơ lửng giữa không trung cũng không cảm thấy mình lạc lõng. Bàn tay mang theo chút mùi hương mà cô gái nhỏ lưu lại, khiến anh khó mà quên được.

Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng động cơ xe. Anh nhận ra nó đã dừng ở đấy được một lúc lâu rồi, từ lúc Sở Y xuống xe. Lúc chiếc xe chạy lên ngang tầm, qua cửa kính mở anh có thể thấy được người cầm lái.

Hứa Minh Triệt, vậy mà lại là hắn.
Chương trước
Chương sau