Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Yêu Em Trọn Kiếp Này

Chương 55: Chúng ta đã từng gặp nhau

Chương trước
Chương sau
Kiếp trước là kì phùng địch thủ, liệu kiếp này có còn tái diễn hay không?

Cố Phiến Luân cho rằng anh nghĩ nhiều rồi. Với tính cách của Hứa Minh Triệt mà anh biết, một khi đã thích ai thì sẽ bất chấp theo đuổi đến cùng. Đừng nói là để cô ấy đi chung xe với người đàn ông khác, nói chuyện thôi cũng đã khó rồi. Có thể lần này chỉ là đến với vai trò đối tác làm ăn.

Hơn nữa, nếu hai người quen biết nhau thì Tuệ Nghiên sẽ giấu anh sao? Không đâu, chắc chắn như vậy.

Bên trong sảnh tiệc ồn ào náo nhiệt, Tuệ Nghiên đẩy cửa đi vào cũng chỉ có mấy người đứng gần cửa nhận ra, đi lại nói chuyện phiếm vài câu. Chủ yếu vẫn là khen cô lớn lên xinh xắn, rất có nét của mẹ. Rồi lại hỏi cô có người trong lòng chưa, có muốn gặp qua con trai họ không?

“Con gái pa pa đến rồi à?” Dương Kha vui vẻ ra mặt.

“Có con gái liền quên luôn người vợ này.” Sở Y bĩu môi hờn dỗi.

“Anh nào có ý đó.”

Một màn gia đình hòa thuận thế này làm người ta không tiện xen ngang. Khách khứa đều do hai anh trai của cô tiếp, Dương Kha đảm nhiệm vai trò vệ sĩ của con gái.

Đại loại là khoảng mười phút sau khi khách khứa đã đủ cả, ánh đèn chợt tắt, MC dẫn chương trình mới vui vẻ xuất hiện trên sân khấu. Sau một loạt lời chào hỏi vui vẻ làm nóng không khí mới đi đến vấn đề chính.

“Sau đây, hãy cùng gặp gỡ nhân vật chính của ngày hôm nay – tam tiểu thư tập đoàn Diệu Linh, tiểu thư Dương Tuệ Nghiên!” Đèn sáng chiếu tới vị trí nơi cô đang đứng. Sau vài giây ngẩn người, Tuệ Nghiên vui vẻ mỉm cười rồi gật đầu tỏ ý chào hỏi.

Cô có cảm giác đây giống như một buổi trao giải vậy, Dương Kha đúng là biết cách làm cô bất ngờ.

Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay đều đều, một chiếc xe đẩy bánh kem ra cho cô thổi nến. Bánh kem ba tầng lớn, bên trên có cắm mười tám cây nến màu sắc rực rỡ. Cái này làm Tuệ Nghiên hơi e ngại, lỡ thổi không tắt hết thì sao?

“Ước đi con gái.” Sở Y nhắc nhở.

“Dạ.” Tuệ Nghiên chắp hai tay trước ngực, mi mắt cong cong rũ xuống che khuất đôi mắt trong veo. Trong lòng thầm ước nguyện. Không mong ở vị trí cao cao người người mơ ước, chỉ mong có thể bình an cùng với người thân.



Dương Kha và hai anh trai đứng cạnh cố gắng nép sát, mong có thể nghe lỏm được chút gì đó. Chỉ cần là điều cô muốn, họ có thể tìm mọi cách để thực hiện cho cô. Nhưng Tuệ Nghiên chỉ nghĩ thầm trong lòng chứ không nói ra.

Nến được thổi tắt, trong một khoảnh khắc mọi thứ đều trở nên tối đen. Nhưng không lâu sau ánh đèn điện đã lại tràn ngập cả hội trường rộng lớn. Lần này Tuệ Nghiên không còn nhỏ như năm nào, cô phải đi cùng với Dương Khanh gặp khách.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn đi theo sau lưng người đàn ông trung niên, trên tay cầm một ly nước trái cây. Cái này hình như có chút kì quái, nhưng Dương Kha không muốn cho cô uống rượu.

Đi được nửa vòng mà chân Tuệ Nghiên đã hơi tê, nụ cười trên mặt cũng đã có phần gượng gạo. Trước giờ cô cũng chưa trải qua tình huống này lần nào, khó tránh khỏi có chút lúng túng. Nhưng cũng không thể để pa pa mất mặt được.

“Xin chào ngài, Dương tổng. Xin chào Dương tiểu thư.” Người đàn ông trung niên đi đến bắt tay với Dương Kha, vẻ mặt niềm nở.

“Chào ngài Tiêu tổng.” Dương Kha lịch sự bắt tay. Hai người lớn đã chào hỏi, hai bạn trẻ theo sau cũng đầy thành ý cúi đầu.

“Chào ngài, chào… anh” Lúc hé mắt nhìn người đi theo Tiêu Hựu, Tuệ Nghiên như chết sững. Nam chính?

“Chào em, anh là Minh Triệt.” Giọng nam rất trầm nhưng vẫn không giấu được kích động. Thiên thần nhỏ, đúng thật là cô rồi!

“Tiêu tổng, đây là con trai ngài sao?” Dương Kha cũng nhận ra người này. Kiếp trước Hứa Minh Triệt từ Tiêu gia đi lên là chuyện rất ít người biết, qua một lần Nhã Tịnh lỡ lời hắn mới biết được.

Hứa Minh Triệt thực chất không phải một trong ba hoàng tử Hứa thị, mà là đứa trẻ bị bắt cóc năm xưa. Nói là bắt cóc, thực ra là bị bán ra ngoài. Mà đám buôn người không được dặn kĩ càng, nghe tin Ngụy gia “mua” lao động trẻ em giá cao nên đem đứa trẻ bảy tuổi vào địa ngục trần gian ấy. Sau này Minh Triệt trốn ra được, dựa vào Tiêu gia để đi lên.

Nhưng hắn tưởng còn phải đợi hai năm nữa kìa, Minh Triệt xuất hiện thế này có hơi sớm.

“Ngài cũng có thể xem là như vậy.” Tiêu Hựu cười không mặn không nhạt. Cuộc gặp gỡ tình cờ hôm nay để lại trong lòng Tuệ Nghiên nhiều mối băn khoăn. Nhưng nghĩ lại hôm nay là ngày vui, hơn nữa đã quyết tâm vứt bỏ cốt truyện nên cô không ngó ngàng đến nữa.

Lần gặp mặt này làm cô nhớ lại, không biết người con trai cô gặp ở Ngụy gia bây giờ ra sao rồi. Có sống tốt hơn không?



“Đây là chút thành ý, mong tiểu thư không chê.” Minh Triệt đưa ra một chiếc hộp lớn hơn bàn tay một chút, bên ngoài bọc nhung đỏ. Nếu kích thước của nó nhỏ hơn, có khi cô sẽ nghĩ bên trong là nhẫn cầu hôn.

Ơ hơ, lại suy nghĩ chuyện không đâu rồi.

“Cảm ơn anh.” Cô nhận lấy, người phục vụ đi cạnh mang theo một mâm chất đầy quà. Tuệ Nghiên đặt chiếc hộp lên trên cùng, người phục vụ lui xuống mang chỗ quà sang phòng bên cạnh.

Hai người lớn nói chuyện thêm đôi ba câu, Minh Triệt mím môi, do dự một lúc mới hỏi: “Em… còn nhớ tôi không?”

“A?” Tuệ Nghiên bất ngờ vì câu hỏi này. Lại nhớ hình như cách đây mấy tháng có va phải hắn ở một nhà hàng, khẽ gật đầu nhỏ. Minh Triệt thấy vậy thì mừng lắm, nhưng câu nói tiếp theo của cô đã đánh gãy hi vọng mong manh của hắn. “Lần trước có va phải anh ở nhà hàng, thực sự xin lỗi.”

Cô không ngờ hắn lại keo kiệt như vậy nha. Chỉ là tình cờ đụng trúng cũng bị ghi hận à? Không lẽ hắn thực sự liệt cô vào danh sách mấy cô gái giở trò vụng về câu dẫn hắn?

Thôi cho cô xin đi, trò cũ rích đó cô mới không cần đâu. Loại yểu điệu mềm yếu đó vẫn nên dành lại cho Nhã Tịnh đi.

“Tôi không có ý này…” Cô thoáng thấy trên gương mặt điển trai có nét tiếc nuối cùng hụt hẫng, là nhìn lầm sao?

“Trước đây chúng ta còn từng gặp nhau sao?” Tuệ Nghiên hỏi thẳng. Con người cô không thích vòng vo, thay vì đoán mò thì cứ hỏi thẳng vậy.

“Phải, mà cũng không phải.”

???

Bá đạo tổng tài nào cũng khó hiểu như người này ư? Phải mà cũng không phải là thế quái nào?

Minh Triệt nhìn cô gái đang ngờ vực trước mắt, trong lòng chùn xuống. Đúng là hai người đã từng gặp nhau, nhưng là trong hoàn cảnh và vị trí khác biệt. Năm ấy cô là tiểu thư cành vàng lá ngọc, hắn chỉ là kẻ hầu người hạ trong nhà người ta. Bây giờ cô vẫn là bảo bối trên tay Dương tổng, còn hắn đã bước đầu thành công có được địa vị. Chỉ mong, khi lần nữa gặp nhau, hắn đã ở một vị thế đủ cao để cô đặt trong lòng.

Thiên thần nhỏ, thì ra em khiến tôi nhớ nhung nhiều đến vậy.
Chương trước
Chương sau