Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Vũ Khí Hình Người

Chương 219: Khu Vực An Toàn - Kinh Đô Rực Nắng (3): Mì lạnh ba vị và nước dừa đặc biệt.

Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Trước khi đi nấu mì, chủ quán mang lên cho Nguyên Dục Tuyết một quả dừa đã được cắt đầu sẵn.

Bên trong không chỉ là nước dừa bình thường, mà là nước dừa đã được chủ tiệm điều chế qua. Cho đá, đường phèn, nạo lấy cùi dừa, bỏ thêm sữa dê rồi điều chế, cảm giác khá giống với trà sữa, thơm phức.

Chưa cả bưng lên, khứu giác siêu nhạy của Nguyên Dục Tuyết đã bắt được mùi thơm ngọt ngào trong không khí. Cậu ngẩng lên thì quả dừa đã được đặt xuống trước mặt.

Chủ tiệm rất thoải mái đặt quả dừa xuống bàn. Phần đáy va chạm với mặt bàn, chất lỏng ngọt ngào bên trong sóng sánh, suýt thì chảy ra.

Đương nhiên cuối cùng vẫn không tràn, cô đã quá điêu luyện với công việc mang thức ăn ra bàn này.

Quả dừa còn được cắm một cái ống hút màu hồng tiện tay cầm, uốn lượn rồi kết lại một chỗ thành hình trái tim rất đáng yêu, mang lại cảm giác "moe".

Nguyên Dục Tuyết nhìn quả dừa này, dừng lại 2 giây.

"?"

Sau đó cậu ngẩng lên, nghiêm túc nhìn chủ tiệm: "Tôi không gọi nước dừa."

Mặc dù cậu rất muốn uống.

Nguyên Dục Tuyết liếc nhìn số điểm cực kì nghèo túng của mình, hơi mím môi.

"Tôi không có đủ điểm để trả." Cậu thành thật nói.

1 điểm tích lũy cuối cùng cậu vừa tiêu hết rồi.

Chủ quán hơi nhướng mày.

Đúng như mấy người chơi kia miêu tả, cô mở tiệm này hoàn toàn là để giải trí thư giãn, nên giá bán nước dừa không hề đắt, siêu siêu rẻ.

Nhưng cậu nhóc trước mặt nói ra câu này lại không giống nói dối, rất chân thành thẳng thắn, chứng tỏ cậu còn nghèo hơn so với tưởng tượng của cô.

Chắc là người chơi mới. Cô nghĩ.

Ở trong phó bản không kiếm được nhiều điểm tích lũy, có thể sống sót ra ngoài đã là rất may mắn.

Mà số điểm tích lũy ít ỏi trong tay người mới còn phải dùng để sắm sửa tài nguyên sinh hoạt cần thiết, cũng cần để kéo dài thời gian ở khu vực an toàn. Thế nên mới tiết kiệm như vậy, một cốc nước dừa cũng không uống nổi.

Cô cũng không vì thế mà kiêu ngạo hay khinh thường cậu, thậm chí còn bắt đầu quan sát thiếu niên gầy gò trắng nõn trước mặt. Cậu rủ mắt, có vẻ lúng túng xấu hổ, làm cô thấy thương.

Lâu rồi mới lại gặp một người chơi mới khiến cô có ý muốn bảo vệ.

Huống hồ tính cách của chủ tiệm thuộc kiểu tương đối phóng khoáng.

"Không cần trả đâu." Cô dứt khoát nói.

Cô tùy ý kẹp cái mâm bê nước màu xanh dưới cánh tay, nhướng mày nói: "Không cần phải ngại, cái này là quy định trong tiệm tôi. Khách mới tới đều sẽ được tặng miễn phí một cốc nước dừa."

"Giờ đang nắng đỉnh điểm, cậu uống chút đi cho đỡ nóng, uống xong có thể lấy thêm nước dừa và đá miễn phí." Chủ tiệm nói: "Tôi đi nấu mì."

"... Cảm ơn chị."

Nguyên Dục Tuyết chỉ xoắn xuýt một hồi rồi chấp nhận ý tốt của chị chủ, đôi mắt cũng sáng hơn.

Cậu cầm quả dừa bằng hai tay, ngón tay mảnh mai đặt lên vỏ xừa xanh xanh càng thêm thon gọn, ngay cả móng tay cũng là màu hồng phấn như cánh hoa. Tay còn lại cầm ống hút, vô tri bẻ thẳng hình trái tim, cánh môi chạm vào, nước dừa được điều chế đặc biệt thơm mùi sữa cứ thế theo ống hút đi lên, tràn vào trong răng môi.

Tiếng nước khe khẽ sóng sánh.

Hương vị ngọt nồng tràn ngập khoang miệng, mùi sữa thơm đặc rất phù hợp, là mĩ vị trong trẻo của thiên nhiên.

Đúng là khó có thể nếm được ở đâu khác.

Mi mắt rung rung, được uống nước dừa đặc chế cực kì mát lành giải khát, vị ngọt ngào lan khắp đầu lưỡi khiến cả người cũng thư thái hơn.

Cậu khép mắt, nhấp thêm mấy ngụm hưởng thụ rồi mới chú ý tới chủ tiệm vẫn đang đứng cạnh nhìn mình.

Nguyên Dục Tuyết khựng lại.

Cậu ngẩng lên nhìn cô, do dự một hồi mới nghiêm túc nói: "Cảm ơn chị, uống ngon lắm ạ."

Cậu khách này cũng thật lễ phép, đúng là kiểu được mọi người yêu mến.

Chị chủ nghĩ vậy.

Một người có hứng thú với nấu nướng, biết đồ mình làm ra được người khác chân thành tán thưởng như vậy, đại khái đều sẽ rất vui.

Sự khích lệ trong ngôn từ của Nguyên Dục Tuyết tuy không ba hoa chích chòe, không bùi tai như những người khác. Nhưng vẻ mặt lộ rõ sự hài lòng thỏa mãn của cậu là minh chứng tốt nhất.

Cốc nước dừa này không đưa sai người.

Chủ tiệm khoát tay, quay vào trong bếp.

Tốc độ nấu mì của cô đúng là không nhanh lắm, cũng do giờ không có khách nên nồi và bếp mới được bật.

Cắt gọn nguyên liệu xong lại nấu mì lạnh đặc chế, rồi nấu canh, quanh đi quẩn lại tốn chừng nửa tiếng.

Khi chủ tiệm bưng bát mì lạnh nổi tiếng của quán ra, Nguyên Dục Tuyết đã uống xong nước dừa.

Vỏ dừa được đặt ngay ngắn ở góc bàn.

Cậu ngồi im tại chỗ, không giống những người khác thích bấm điện thoại hoặc buôn chuyện, tư thế luôn rất thoải mái; Nguyên Dục Tuyết lại như đang trong nghi lễ trang trọng nào đó, lưng luôn thẳng, nhìn đã thấy mệt. Có thể thấy cậu được huấn luyện lễ nghi hết sức nghiêm khắc, đúng chuẩn kiểu con nhà dòng dõi danh giá.

Một cậu ấm như vậy để tồn tại được chắc cũng mệt mỏi lắm.

Khi cô bưng bát mì lạnh ra, Nguyên Dục Tuyết lập tức quay sang. Ánh mắt cậu giống như đang tỏa sáng, ẩn chứa sự chờ mong nào đó khiến bất cứ ai nhìn cũng cảm thấy mình có trách nhiệm phải thỏa mãn.

Chủ quán vốn bưng bát mì chầm chậm đi, không hiểu bị ai tác động, vô thức thẳng người, sải bước cũng nhanh hơn, gần như là ba chân bốn cẳng đi tới trước mặt Nguyên Dục Tuyết.

Cô đặt bát mì ngay ngắn trước mặt thiếu niên.

"Mời dùng." Cô nói.

"Ba vị" trong mì là dưa leo, giá với rong biển xắt sợi rồi nhồi lại thành mì, trước khi nấu thì xử lý bằng nhiệt độ thấp, mì sẽ luôn có cảm giác man mát, ăn rất sướng.

Nước mì lại là canh sườn vừa đun sôi, nóng bỏng miệng. Hai thứ gộp lại tạo cảm giác rất diệu kì.

Nên nhất định phải ăn ngay khi vừa ra lò thì mới cảm nhận được vị lạnh vốn có của mì, mà mì lạnh cũng sẽ khiến nước canh nóng hôi hổi trở nên vừa miệng, rất là ngon.

Nguyên Dục Tuyết gắp một đũa mì, cẩn thận nhấm nháp.

Quả nhiên giống như người nọ đề cử, dai sừn sựt, thấm đẫm vị tươi mới của nước canh. Ngon mà không ngán, giống như hai hương vị khác nhau hòa chung một nhịp.

Cảm giác mát lạnh lại không hề bị rắn, rất đàn hồi, được ăn trong ngày hè lại càng sướng miệng.

"3 vị" rau rải trên bát mì cũng tạo hương vị rất kì diệu, dưa leo xắt sợi giòn mà trong veo, giá non ngòn ngọt; sợi rong biển thì phong phú hơn, tạo vị tươi cho nước canh. Dù là ăn không hay ăn chung với mì đều ngon cực kì.

Vừa độc đáo vừa ngon miệng.

Nó đã ngon với người từng thưởng thức vô số sơn hào hải vị, càng miễn bàn sức hút của nó với một người máy có trải nghiệm ăn uống cực cằn cỗi.

Tốc độ Nguyên Dục Tuyết dùng đũa gắp mì dường như nhanh hơn một chút.

Cậu ăn cái gì cũng rất nhanh, nhưng không hề khó coi kiểu "ăn thùng uống vại", mà rất tao nhã, khiến người ta dễ dàng cảm nhận được niềm hạnh phúc khi ăn. Thậm chí chủ quán cũng không khỏi nhìn thêm mấy lần, tự thấy đói.

Bởi vì cậu là khách mới, đợi nước canh nguội xuống nhiệt độ vừa miệng, chị chủ bèn nhắc "nhớ uống nước canh", Nguyên Dục Tuyết lập tức cầm thìa múc một muỗng.

Nước canh ấm nóng cũng rất ngon, trong này có chút gừng để tẩy vị tanh, hình như còn có nước cốt dừa để nâng độ tươi, nên nước dùng rất thanh.

Lúc uống canh, Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, hàng mi cong dài rung rung như cánh quạ.

Cậu nghiêm túc nhắm mắt hưởng thụ hương vị món ngon, khiến người ta có cảm giác cậu đang rất hạnh phúc. 
Chương trước
Chương sau