Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Vũ Khí Hình Người

Chương 218: Khu Vực An Toàn - Kinh Đô Rực Nắng (2): Mấy thứ khác không cần, cảm ơn.

Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

"Đúng là Kinh Đô Rực Nắng hơi chán, không có nhiều chỗ để đi lắm, diện tích cũng không lớn. Nếu cậu rảnh thì có thể thuê một cái xe đạp, chỉ cần 3 ngày là dạo hết khu vực này rồi." Người mắt vàng nhiệt tình đề cử.

Người cao có vẻ cạn lời: "... Đầu mày vẫn ổn chứ? Ai muốn dùng 3 ngày 3 đêm đi dạo cái nơi khỉ ho cò gáy này hả?"

Gã đánh cái bốp vào đầu người mắt vàng, dùng sức đẩy y ra, chen tới trước mặt Nguyên Dục Tuyết: "Phong cảnh chỗ này chỉ thường thôi, đúng là không có cái gì chơi. Nhưng cậu đi thẳng về phía trước ấy, đằng đó là bãi biển lớn nhất của Kinh Đô Rực Nắng."

"Cậu có thể đi chân trần giẫm trên bờ cát, yên tâm cát sạch lắm, không sợ có mảnh chai gì đâu. Có thể nhặt ít vỏ sò trên bờ làm kỉ niệm. Mấy cái vỏ đó bóng loáng, mềm nữa, dẫm lên cũng không đau, cảm giác như dùng thảm mát xa ấy. Cậu còn có thể ra đó tắm biển..."

Mắt vàng lại sấn tới, cười hì hì bảo: "Bên đó có những cô nàng xinh đẹp nhất Kinh Đô Rực Nắng đấy. Cậu có thể mời bọn họ cùng trải qua một ngày tuyệt diệu. Tin tôi đi, cậu qua đó đảm bảo rất được hoan nghênh."

Khuôn mặt do mặt nạ tạo ra vẫn khá đẹp trai, đúng là kiểu sẽ được các cô gái yêu thích.

Người cao: "..."

Gã không ngạc nhiên, chỉ thấy hơi mất mặt vì bạn mình, lạnh te sút nó một phát. Thấy mắt vàng ngậm miệng vì đau, gã mới lại giới thiệu cho Nguyên Dục Tuyết: "Với cả đồ ăn vặt ở đây cũng là một loại đặc sắc, đảm bảo không thấy được ở các khu an toàn khác đâu. Ngay cả trong Kinh Đô Ẩm Thực cậu cũng sẽ thấy có vài cửa hàng do người chơi ở Kinh Đô Rực Nắng này mở."

Nghe đến đó, vẻ mặt Nguyên Dục Tuyết trở nên nghiêm túc hơn.

Cậu có ấn tượng rất tốt với Kinh Đô Ẩm Thực, nên có sự chờ mong với món ngon trong miêu tả của thanh niên.

"Tôi đề nghị cậu có thể tới đó nhấm nháp thử. Món ngon nhất là đặc sản mì lạnh ba vị, cộng thêm một ly nước dừa --- À, đừng có tới cái nhà hàng trông sang trọng nhất đó, nhà đó làm không chuẩn đâu, mì cũng không dai sựt sựt, nhìn là biết hàng công nghiệp làm sẵn, có khách thì nhúng nước rồi bê ra."

Người còn lại tiếp lời: "Muốn ăn thì đi tới cái nhà hàng đó, rồi rẽ trái, đi thêm chừng 200 mét tới một cái quán nhỏ. Chủ tiệm là người chơi thường xuyên nên thời gian mở không cố định. Cơ mà hôm nay đúng dịp cô ấy ở nhà, không được bỏ lỡ đâu."

"Nhà cổ làm mì lạnh ba vị ngon lắm á, tất cả đều là nấu ngay tại chỗ, nấu từng bát một, nên sẽ hơi lâu một chút, nhưng ăn ngon tuyệt cú mèo luôn. Ngon mà đậm vị, ăn nuốt luôn cả lưỡi ấy. Mà chỉ cần 1 điểm tích lũy 1 bát thôi, hàng đẹp giá rẻ, cô chủ mở tiệm hoàn toàn là để xả stress. Tuy là mì ở những quán khác cũng không tới nỗi, nhưng mì lạnh nhà cổ thật sự là bá cháy, ngon không cưỡng nổi. Có dịp tới Kinh Đô Rực Nắng này thì nhất định không thể bỏ lỡ..."

Y bắt đầu lải nhải một tràng, vốn còn sợ chàng trai mới đến này sẽ thấy phiền chán. Nhưng từ lúc họ bắt đầu giới thiệu, Nguyên Dục Tuyết vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, chốc chốc lại gật gù. Nhất là khi giới thiệu tới món ăn đặc sắc, khuôn mặt cậu gần như là sáng bừng lên, tạo cảm giác hoàn toàn khác biệt với sự lạnh nhạt bình thường.

Đôi mắt đen xinh đẹp chăm chú nhìn người đàn ông đang giới thiệu.

Vẻ mặt nghiêm túc tới nỗi người ta tưởng thứ họ đang bàn luận không phải là món ngon ở khu an toàn mà là cái gì đó quan trọng liên quan tới phó bản.

Nghe tới câu một bát mì lạnh ba vị chỉ cần 1 điểm tích lũy, mắt Nguyên Dục Tuyết như sáng lên một chút.

... Mua được.

Cậu nhìn hai người chơi đang liên thiên giới thiệu, trong mắt có chút ít chờ mong và tôn sùng.

Thấy Nguyên Dục Tuyết đột nhiên nghiêm túc hẳn, ánh mắt còn mang theo sự chờ mong, người đàn ông vốn đang tùy ý lải nhải bỗng không biết phải làm sao, tự dưng hơi căng thẳng.

Nhất là khi người ta nhìn mình với ánh mắt "thật là lợi hại".

Y lắp bắp, vắt óc tìm kiếm từ giới thiệu trong đầu. Nguyên Dục Tuyết thỉnh thoảng lại gật đầu, tỏ vẻ nghe được, thậm chí rất trịnh trọng nói: "Cảm ơn anh, tôi sẽ đi ăn thử."

Hai người này đúng thật là quá nhiệt tình, lúc nói hăng nhất, thậm chí hận không thể buông hết chuyện trong tay, dẫn Nguyên Dục Tuyết đi. Thực tế thì sau vài giây suy nghĩ họ cũng làm vậy thật, đổi hướng dẫn đường cho cậu.

"Đằng trước là bãi cát trắng với biển đó."

Gió biển thổi tới, đẩy bay rất nhiều sự khô nóng, mang theo ý lạnh mặn mà ẩm ướt.

Công trình kiến trúc thấp bé và thảm thực vật xanh um tươi tốt đã không còn, con đường chật hẹp bỗng rộng thênh thang, nhìn về phía trước là biển cả phẳng lặng.

Nước biển ở đây rất đẹp, xanh sẫm như một bức tường đá quý màu lam

Trên bãi cát thưa thớt vài người tắm nắng hoặc nhặt vỏ sò, đại khái là do trên bờ quá nóng, không ai ở được lâu nên mới vắng như vậy.

Người bơi lội và lướt sóng đông hơn nhiều, nhìn qua thì có thể thấy vô số cơ thể cường tráng khỏe mạnh bên dưới bọt nước tung bay.

Hai người dẫn đường cho Nguyên Dục Tuyết: "Đó, là cái tiệm đằng đó. Bọn tôi không qua được, vừa ăn no rồi, chị chủ cũng không cho ngồi trong quán buôn chuyện, nên thôi tụi tôi đi uống rượu sẽ vui hơn."

Nguyên Dục Tuyết chào tạm biệt họ: "Cảm ơn hai anh."

"Đừng khách sáo." Người mắt vàng cười tít mắt, cố gắng đùa với cậu: "Bạn nhỏ cũng lễ phép thật đấy. Dù sao Kinh Đô Rực Nắng này cũng nhỏ, lần sau gặp anh em mình kết nối tiếp."

Lại bị người cao đập cho một cú đau điếng vào đầu, lảo đảo vài bước.

"Bạn nhỏ" Nguyên Dục Tuyết: "..."

Mặc dù ngoại hình của cậu là thanh thiếu niên 18-19 tuổi, nhưng đó chỉ là ngoại hình của khung máy. "Tuổi tác" thật sự của cậu, có khi còn lớn hơn hai người này, nên cậu nghiêm túc phản bác: "Tôi không nhỏ."

"Đừng để ý." Người cao nói: "Thằng này bị ngứa mồm ấy mà, đánh mới đỡ được."

Đưa người tới nơi xong, gã lôi bạn mình đi. Hai người vừa cãi cọ vừa đi xa, tuy đã cố gắng nhỏ tiếng, nhưng vẫn bị thính giác siêu nhạy của Nguyên Dục Tuyết nghe rõ mồn một. Không phải cậu cố ý nghe lén, cấu tạo cơ thể như vậy rồi.

"Sao lại đánh tao? Mày cũng đâu có phản bác?" Mắt vàng hùng hổ chất vấn.

"Đánh để mày bớt phát biểu ngu đấy, trẻ con người ta sĩ diện lắm mày tưởng à."

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Hai người kề vai sát cánh đi rất xa, Nguyên Dục Tuyết mới không nghe được tiếng của họ nữa.

Dưới cái nắng chói chang, tường ngoài của sạp hàng nhỏ như sắp bốc khói.

Người chơi tìm được tới bờ biển sẽ luôn muốn thưởng thức biển cả xanh thẳm trước, nhưng mục tiêu của Nguyên Dục Tuyết lại khác hẳn.

Cậu muốn thưởng thức món mì lạnh ba vị mà hai người chơi kia mãnh liệt đề cử trước.

Đây chỉ là một cửa tiệm nhỏ được dựng ở gần bãi cát, phía trên cao treo một cái biển, nhưng nắng nơi này quá chói, không đọc được là cái gì.

Mở cửa ra, khí lạnh từ điều hòa lập tức phả vào người, mát lạnh, chênh lệch rất lớn với nhiệt độ bên ngoài.

Kiểu đột nhiên nóng đột nhiên lạnh này rất dễ khiến con người bị ốm, nhưng người máy Nguyên Dục Tuyết lại không để ý.

Trên vách tường dán mấy món chính trong quán, trong đó nổi nhất là "Mì lạnh ba vị."

Đồ ăn cũng không nhiều, nhưng cái nào trông cũng rất hấp dẫn.

Chủ tiệm đang làm ổ trên ghế, nằm chơi điện thoại, thấy khách tới mới lười biếng đứng dậy duỗi lưng một cái.

Nguyên Dục Tuyết chọn chỗ ngồi xuống, lưng thẳng tắp, tư thế cực kì nghiêm chỉnh, không giống người đang ăn cơm ở quán nhỏ ven biển, mà đang ở hoàn cảnh cực kì sang trọng tao nhã nào đó.

Chủ tiệm đi tới. Cô có dáng người dong dỏng, nước da hơi ngăm, mặc áo hai dây bó sát cùng với váy dài, rất xinh đẹp, còn cao hơn Nguyên Dục Tuyết một chút.

Cửa tiệm này không có nhân viên phục vụ nào khác, chỉ có mình cô. Chủ tiệm cầm menu tới, lại không cầm theo giấy bút để ghi.

"Cậu muốn ăn gì?"

Nguyên Dục Tuyết ghi nhớ đề cử, trả lời ngay: "Mì lạnh ba vị ạ."

"Cay hay không cay? Rau thơm hành gừng tỏi có cái gì kiêng không?"

Nguyên Dục Tuyết không biết cái nào ngon hơn, nhưng cậu chưa bao giờ kén chọn, chỉ đáp: "Không cay, không có gì kiêng ạ."

"Cậu muốn ăn gì nữa không?"

Nguyên Dục Tuyết dường như ngồi thẳng người hơn nữa: "Không ạ. Cảm ơn chị."

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn. (không có tiền)
Chương trước
Chương sau