Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 72: Trở về.

Chương trước
Chương sau
Sau khi rời khỏi Nam Phong họ lái xe đến Quán cà phê Mi Chang, nơi họ uống nước khi gặp lại nhau sau 8 năm dài. [ Người thì vô tình thành kẻ chạy trốn, kẻ thì lại cố ý đi tìm]

Lâm Tuyền gọi nước xong, hai người ngồi nhìn nhau rất lâu. Không khí có vẻ ngột ngạc hẳn đi.

Trịnh Tiêu Diễn mở lời trước. " Lâm Tuyền, anh kéo em ra đây không phải chỉ để thưởng thức cà phê thôi chứ?."

" Ai cho phép em quyết định cuộc sống của anh, là em dám đưa địa chỉ nơi anh đang sống cho cha mẹ anh, em gan thật."

Kể lại: hôm qua sau khi ở Gia gia về biệt thự trái cây, anh bất ngờ khi vào nhà đã thấy cha mẹ anh ngồi ở sofa đợi anh. Họ không ngừng khuyên anh trở về Anh Quốc ngay. Anh hỏi sao họ biết nơi anh sống, thì biết ra Trịnh Tiêu Diễn cho địa chỉ.

Trịnh Tiêu Diễn nâng tách cà phê uống một ngụm, anh nhếch mép đáp lời. " Em muốn anh rời khỏi đây là tốt cho anh?".

" Em biến chất rồi, từ khi nào em có thể tàn độc giết cả em họ của anh vậy?. Lâm Tuyền ném bức ảnh máu me hôm Diệp Đình Kêu bị ám sát.

Trịnh Tiêu Diễn nắm lấy bàn tay Lâm Tuyền. " Anh đây là hiểu lầm, em không có, nghe em giải thích!"

" Em cút về Anh Quốc ngay đi!". Trừng mắt, hắc tay đang nếu kéo mình ra.

" Anh không thể đối xử với em như vậy được, anh rõ biết tình cảm của em dành cho anh mà!" .

" Tiêu Diễn, em cố chấp quá, anh xưa giờ xem em là em trai thôi."

Nói xong Lâm Tuyền đứng dậy bước ra đoán taxi về. Người ở lại nhìn theo dáng người đi, mà trong lòng đầy tuyệt vọng. Anh thương người ta mà người ta lại chỉ xem anh là em trai thôi sao.

[...].

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ không muốn ảnh hưởng tới cuộc sống và sự nghiệp của Tân Kính Dương.

Ngọc Đan đã thảo xong đơn ly hôn.

Tân Kính Dương đi làm về vô cùng ngạc nhiên thấy đơn ly hôn đặt sẵn trên bàn phòng khách. Anh quan sát hết hết phòng rồi vội chạy lên phòng ngủ, quả nhiên Ngọc Đan đang thu dọn đồ bỏ vào valli.



Anh cầm đơn ly hôn mà Ngọc Đan đã ký kéo cô ngồi xuống sofa nói chuyện.

" Em làm vậy là sao? "

" Anh Kính Dương ly hôn đi.Em trả thù và lấy lại được gia sản Khiết Gia rồi. Anh cũng hiểu kết hôn này là bình phong thôi mà!".

Tân Kính Dương nghe những lời này từ người con gái anh rất mực yêu thương. Tim anh như muốn vỡ tung. " Ngọc Đan anh biết em không còn yêu anh, anh đang cố gắng lấy lại tình yêu trước đây của em mà, mình sẽ rời khỏi nơi này làm lại từ đầu."

" Không thể, em yêu Giang Thừa Tuyên, em trở về bên anh ấy!".

Tân Kính Dương nghe mà sốc thật sự. Hôm ở bệnh viện rõ ràng là Ngọc Đan đã từ chối quay về bên Giang Thừa Tuyên mà!.

Ngọc Đan đứng dậy kéo vali rời khỏi phòng. Tân Kính Dương ngồi thất thần.

Anh không hề biết rằng người con gái rời đi kia nước mắt cũng đã giàn giụa trên khuôn mặt xinh đẹp...

#

#

Khung cảnh biệt thự Giang Thừa Tuyên.

Ngọc Đan xuống xe đứng trước căn biệt thự quen thuộc. Cô nhớ lại những hạnh phúc chớp nở cũng chớp tàn ở nơi đây. Vẫn là do con tim cô không thể dối lòng nữa, cô yêu Giang Thừa Tuyên, yêu anh rất nhiều. Nếu ông trời đã cho cô sống lại một lần nữa thì cô phải dũng cảm đối mặt trắc trở trong tình yêu này.

Cô hít một hơi dài, kéo vali tiến vào. Vú Mai đang tưới hoa trong sân vườn thấy cô tiểu thư nhỏ mà bà thương nhớ đã về, bà buông rơi gáo nước trên tay chạy lại ôm chầm lấy lấy cô. Tay cô buông rơi tay kéo valli xuống nền sân cỏ tươi. Vú Mai rưng nước mắt sờ soạn khắp người cô, bà kiểm tra cô có khoẻ không.

" Vú Mai đừng có kiểm tra con như hồi bé thế, con lớn rồi!". Cô cười tươi.

" Ừ, con vô nhà đi!" . Vú Mai kéo vội Ngọc Đan lên lầu tiến lại đúng căn phòng cô và Giang Thừa Tuyên từng có khoảng thời giang hạnh phúc.

Đẩy cửa vào, cô kinh ngạc căn phòng được trang trí rèm khá đẹp. Lọ hoa hồng tươi đặt trên bàn. Bên cạnh lọ hoa là một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Cô ngạc nhiên quay ra muốn hỏi Vú Mai nhưng đã không thấy bà đâu.

Cô tiến dần lại sofa ngồi xuống, nhìn ngắm lại toàn bộ vật dụng trong phòng. Thấy thêm một cái hộp chữ nhật to cỡ khổ giấy A4.



Sự tò mò càng thôi thúc cô mở ra xem. Cầm một bức ảnh lên sờ vào hai đứa trẻ trong ảnh. ( ôi trời, đây là mình hồi bé mà, còn cậu bé này hình như trên má bị in dấu bàn tay thì phải? ).

" Em nhận ra em rồi à!". Giang Thừa Tuyên bước từ cửa vào, mỉm cười tươi.

" Sao.. sao anh biết hôm nay em sẽ về đây!" .

" Em làm gì mà anh không biết hả?," xoa đầu cô gái đang tròn mắt ngơ ngác nhìn anh.

Giang Thừa Tuyên vốn dĩ luôn cho người âm thầm bảo vệ Ngọc Đan.

" Cậu bé này là..?" ngón trỏ chỉ vào cậu bé tầm 10 tuổi trong ảnh.

Giang Thừa Tuyên kề bức ảnh so sánh với mặt mình. Anh nghiêng đầu trả lời. " Em không nhận ra sao?".

Ngọc Đan nhớ lại có lần đã hỏi Giang Thừa Tuyên nhiêu tuổi. Anh ta đã trả lời hơn cô năm tuổi, mà còn bảo từng gặp cô hồi nhỏ. Khi đó cô không ưa anh ta nên đã nghĩ đó chỉ là những lời nói bỡn cợt .

" Em đừng hoan mang thế?".

" Xí! ai thèm hoan mang!" .

" Tiểu Thư mặt in rõ kìa!" ngón trỏ chọc vào má cô.

" Anh...!"

" Không trêu em nữa, em biết hôn ước em với anh tại sao có không?, Là do cái tát của em đấy!"

" Cái tát,.. khoang anh làm gì mà bị ăn tát thế?" Cụp đôi mắt thẩm vấn.

Giang Thừa Tuyên ngại đưa tay gải gải cổ, nét mặt như trẻ con. " Hôn em có một cái. Em tát 1 cái anh tương tư tới giờ luôn!".

" Hôn ước cũng ra đời từ bước ảnh này đấy!".
Chương trước
Chương sau