Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Thám Hoa

Chương 108: Dục Đế

Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi

***

Hai ngày sau, Tiêu Thái tử khoanh tay đứng trên cổng thành Lâu Lan, hai mắt hắn giăng đầy tơ máu, nhìn giống như người điên.

Tiếng dụng cụ tính giờ vang lên.

“Giết.”

Tiêu Thái tử nhẹ nhàng ra lệnh, một người Trung Nguyên bị đẩy xuống thành, ngã thành thịt nát, từ đầu đến cuối Tiêu Thái tử không chớp mắt lấy một cái.

Ở một góc thành, Tô Chiêu nhìn Tiêu Thái tử giết người từ xa, đứng cả canh giờ, mới đi qua.

“Thái tử…… Thái tử điện hạ.”

“Sao?”

Tiêu Thái tử liếc mắt nhìn hắn.

Tô Chiêu nhìn quân Cảnh Quốc đông nghịt cách đó ba dặm, nói: “Quân Tây Bắc người đông thế mạnh, chúng ta mặc dù chiếm thành Lâu Lan, cũng giữ không được…… Thái tử điện hạ, ngài đừng cố thủ ở đây nữa, người Trung Nguyên có câu giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt, ngài có thể tìm một nơi khác, sẽ có một ngày đông sơn tái khởi thôi, chỉ cần giờ ngài…… Bỏ thành.”

Ánh mắt sắc bén của Tiêu Thái tử quét qua, Tô Chiêu cúi người, cụp mắt lại.

“Bỏ thành? Ngươi bảo bổn Thái tử bỏ thành? Hừ, bổn Thái tử lại sợ chó Quân sao?” Tiêu Thái tử trừng mắt nói, “Bổn Thái tử không đi đâu hết, bổn Thái tử chờ ngôi vị hoàng đế này đã mười năm rồi! Một ngày cũng không đợi được nữa!”

Tô Chiêu tiếp tục khuyên nói: “Thái tử điện hạ, giờ ngài còn có đường lui, chờ quân Tây Bắc bắt đầu tấn công thành rồi, sẽ không còn có cơ hội nữa!”

“Đồ ăn cây táo rào cây sung!”

Tiêu Thái tử trở tay tát một cái, Tô Chiêu bị đánh ngã xuống đất, môi rách ra, chảy máu đỏ tươi.

Tiêu Thái tử nắm cằm hắn, hung ác nói: “Ngươi đừng tưởng rằng bổn Thái tử không biết kế hoạch của ngươi, lo lắng người của ngươi chết đúng không? Bổn Thái tử nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất nên tận tâm tận lực một chút, bắt Quân Kỳ Ngọc làm con tin, tất cả chúng ta đều vui mừng! Bằng không lúc quân Tây Bắc quân công thành, bổn Thái tử sẽ để thủ hạ của ngươi đứng mũi chịu sào!”

Tô Chiêu đau đến nước mắt lưng tròng, không dám phản kháng lại.

Binh lực Tiêu Thái tử không đủ, ngay cả trai tráng trong thành cũng bị bắt đi đánh nhau, người của Tô Chiêu cũng bị Tiêu Thái tử bố trí vào đội thủ thành, một khi đánh nhau, bọn họ sẽ trở thành bia đỡ đạn cho thiết kỵ của quân Tây Bắc.

“Ta…… Ta nhất định sẽ tận tâm tận lực vì Thái tử điện hạ.”

Tô Chiêu quỳ xuống đất, tỏ lòng trung thành của mình, lúc này Tiêu Thái tử mới buông hắn ra, ngồi xuống ghế đệm.

“Bóp chân cho bổn Thái tử.” Tiêu Thái tử lạnh giọng ra lệnh.

Tô Chiêu đi qua, quỳ xuống bóp chân cho Tiêu Thái tử, Tiêu Thái tử hưởng thụ nhắm hai mắt lại.

“Bản lĩnh hầu hạ của ngươi không tệ, nếu không bổn Thái tử đã sớm giết ngươi rồi.” Tiêu Thái tử giáo huấn nói, “Chỉ cần ngươi hết lòng hầu hạ ta, chờ bổn Thái tử đăng cơ, có lẽ sẽ ban cho ngươi chức thủ lĩnh thái giám, làm cẩu hoạn quan bên cạnh bổn Thái tử.”

“Thái tử điện hạ!” Một thuộc hạ lên thành bẩm báo.

“Chuyện gì?”

“Quân Kỳ Ngọc đồng ý vào thành, tham gia lễ đăng cơ của ngài.”

Tiêu Thái tử đột nhiên mở mắt, ánh sáng bắn ra bốn phía, hưng phấn hỏi: “Gì? Hắn đồng ý rồi?”

“Vâng, hiện tại người đã ở dưới thành rồi.”

Tiêu Thái tử lồm cồm bò dậy, nhìn xuống dưới, quả nhiên Quân Kỳ Ngọc và Tống Lễ Khanh đã cưỡi ngựa đến dưới thành, không một tên thị vệ nào đi theo.

“Họ Tiêu, gia đã tới, mau mở cửa đón khách!”

Quân Kỳ Ngọc hét lên từ bên dưới.

Hai người bọn họ dám vào thành, Tiêu Thái tử lại chần chờ, lẽ nào Quân Kỳ Ngọc đã lập bẫy? Hay là ỷ mình võ nghệ cao cường, tự tin có thể dẫn Tống Lễ Khanh thoát thân?

Tiêu Thái tử mặc kệ, con tin tự mình đưa tới cửa, hắn không thể thả!

“Mở cửa thành!”

Tiêu Thái tử mặt đầy hưng phấn, hưng phấn đến nỗi giọng nói có chút phát run.

“Mau lên! Chuẩn bị nghi thức, âm nhạc, chuẩn bị lễ đăng cơ! Đưa hết bá tánh trong thành đến cửa cung, còn có, bổn Thái tử, không, long bào của trẫm! Trẫm muốn thay y phục, đúng, mặc long bào, ha ha……”

Sau một tiếng ma sát chói tai, cửa thành Lâu Lan được hơn chục người chậm rãi đẩy ra, mở ra một khe hở chỉ một con ngựa có thể ra vào.

Tống Lễ Khanh bị mấy xác chết không thành hình dưới tường thành thu hút, hai ngày nay Tiêu Thái tử đã giết hơn mấy chục dân thường, không ai nhặt xác giúp họ, gần như chất đống, có thi thể đã bắt đầu thối rữa, trên mặt đất, trên gạch tường thành, toàn là máu.

“Lễ Khanh.” Quân Kỳ Ngọc thấp giọng gọi y.

Tống Lễ Khanh đánh mắt đi chỗ khác, không nỡ nhìn thêm nữa.

“Hử?”

“Ngươi có tin ta không?”

“Ừm.”

Có tin hay không, Quân Kỳ Ngọc luôn có một sức mạnh khiến người ta tin phục, dường như chuyện gì hắn cũng có thể làm được, Tống Lễ Khanh không sợ gì nữa.

Quân Kỳ Ngọc đá nhẹ vào bụng ngựa, hai người cưỡi chung một con ngựa đi vào vương thành Lâu Lan, cửa thành đóng lại.

Vừa vào thành, bọn họ đã bị hàng chục ngọn giáo chĩa vào người, mấy chục người vây quanh.

Quân Kỳ Ngọc cười nói: “Gia hôm nay là khách quý của Tiêu Thái tử các ngươi, các ngươi đón khách như vậy sao?”

“Xuống ngựa!” Một tên tướng lĩnh ra lệnh nói.

Quân Kỳ Ngọc nhảy xuống trước, sau đó đỡ Tống Lễ Khanh xuống.

“Đi theo ta.”

Thấy hắn ngoan ngoãn phối hợp, tên tướng lãnh thủ thành mới hơi giảm bớt đề phòng.

Thành Lâu Lan vẫn là thành Lâu Lan, chỉ là trên đường không có một bóng người, đến ngoài cửa cung, Tống Lễ Khanh mới biết, bá tánh trong thành đều tập trung ở đây, đường và ngõ hẻm trong khu vực này đều bị phong tỏa.

Có người rõ ràng không tình nguyện, bị roi đuổi đến đây, người không phối hợp, sẽ bị quân Tiêu gia tay đấm chân đá.

“Tiêu Thái tử đâu?” Quân Kỳ Ngọc hỏi tên dẫn đường.

“Chờ đi!”

Quân Kỳ Ngọc sẵn lòng chờ, hắn liếc nhìn xung quanh, chỗ đất trống này được Tiêu Thái tử bố trí cẩn thận, dựng đài tế thiên, treo cờ hiệu Tiêu gia khắp nơi, còn tìm vài người, mặc quan phục tiền triều, sắm vai văn võ bá quan.

Đặt chính giữa đất trống, chính là ngai vàng.

Chẳng mất bao lâu.

“Quỳ nghênh Dục Đế!”

Một tên mặc cung trang thái giám, the thé giọng hét lên, Quân Kỳ Ngọc nhất thời không phân biệt được hắn là thái giám thật hay là thái giám giả.

“Ngọc Đế?” Tống Lễ Khanh lẩm bẩm nói, “Hắn muốn làm Ngọc Hoàng Đại Đế luôn à?”

(*) 玉 (ngọc) và 煜 (dục) đều phát âm là yù

Quân Kỳ Ngọc phụt một tiếng, nói: “Là Dục Đế, Tiêu Dục, ơ……Sao cái tên này nghe quen thế nhỉ.”

“Quỳ xuống!”

Người nghe hiểu hiệu lệnh đồng loạt quỳ xuống, rất nhiều người dân Lâu Lan nghe không hiểu, bị đánh mấy roi, đá quỵ đầu gối, mới biết phải làm gì. Quân Tiêu gia mặc kệ họ có tình nguyện hay không, dù sao đánh ngã cũng coi như thần phục.

Cửa cung bị đẩy ra, chính là Tiêu Thái tử, không, hắn mặc long bào ngũ trảo tiền triều, phải là Tiêu Dục tự xưng là Dục Đế.

Có lẽ là người đang gặp chuyện vui, tinh thần sảng khoái, bởi vì kích động, sắc mặt Tiêu Dục hồng hào hơn trước, bớt đi vài phần hung ác nham hiểm.

“Tất cả quỳ xuống! Quỳ xuống!”

Quân Tiêu gia còn đang chật vật duy trì đám đông, Tiêu Dục nhìn thấy nhiều người quỳ lạy mình như vậy, nụ cười trên mặt không hề giảm xuống, hắn sửa lại vạt áo, đội mũ miện hoàng đế tiền triều, ngay ngắn bước lên đài, còn diễn nhập tâm hơn cả đào kép.
Chương trước
Chương sau