Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Thám Hoa

Chương 107: Ta muốn làm hoàng đế

Chương trước
Chương sau
Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Vĩnh Nhi

***

Võ đầu to nóng lòng đợi Tống Lễ Khanh trở về doanh trướng, đợi cả đêm không thấy Tống Lễ Khanh về, đi qua soái trướng tìm, vừa vặn gặp Tống Lễ Khanh tinh thần sảng khoái bước ra khỏi lều.

Nụ cười trên mặt Võ đầu to cứng đờ.

“Tiểu, tiểu thái y……” Võ đầu to tiến lên đón, hỏi: “Ngươi, ngươi ngủ trong lều Thái tử điện hạ à?”

“Đúng vậy, hắn bảo ta đến…… A, thoải mái quá đi, lều của Thái tử điện hạ có khác.”

Điều kiện đãi ngộ tốt hơn mấy binh lính bình thường rất nhiều.

Tống Lễ Khanh duỗi eo, mấy ngày nay mệt mỏi, lưng eo đau nhức, ngủ một giấc ngon lành mới hồi phục.

“Hắn mời ngươi, ngươi liền cho hắn?” Võ đầu to oán giận dậm chân.

“Cho hắn cho ngươi cái gì?”

Tống Lễ Khanh không hiểu hắn đang nói gì, quay trở về giúp Tề Mạc, bỏ Võ đầu to đen mặt đứng ở đó.

Quân Kỳ Ngọc không nói sẽ đưa Tống Lễ Khanh trở về, nhưng đưa ra điều kiện họ phải cưỡi chung một con ngựa, nửa bước không rời, nếu như gặp phải nguy hiểm, sẽ kịp thời bảo vệ y, chuyện trước đó xem như hòa nhau, không nhắc lại nữa.

Quân Tây Bắc cách Lâu Lan ngày càng gần, sĩ khí dâng cao.

Chỉ có Võ đầu to ủ rũ, rầu rĩ không vui.

Uất Trì tướng quân nhìn thấy, đá hắn một cái: “Võ đầu to, ngày mai chúng ta tấn công cửa thành Lâu Lan rồi, bộ dạng ngươi trông như sắp chết đến nơi ấy, sao còn xông pha chiến đấu được nữa? Vực lại tinh thần cho ông!”

“Ta vừa mất tiền vừa mất tình.” Võ đầu to ấm ức nói, “Còn không cho ta buồn một lúc sao?!”

Uất Trì tướng quân cười, châm chọc nói: “Ô, trong quân doanh đến con ngựa cái cũng không có, ngươi thất tình với ai?”

Võ đầu to không kìm được nhìn cách đó không xa, Tống Lễ Khanh và Quân Kỳ Ngọc kề sát bên nhau, bầu không khí có vẻ hài hòa, ngọt ngào, không muốn nhìn chút nào.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn trái tim Võ đầu to như bị dao cứa.

Mới đầu Uất Trì tướng quân còn chưa hiểu, đợi hắn hiểu ra rồi, đảo lại hít một hơi khí lạnh.

“Ồ, ngươi muốn giành nam nhân với Thái tử điện hạ, bái phục bái phục.” Uất Trì tướng quân giơ ngón tay cái với hắn, “Ngươi đúng là dũng sĩ dũng mãnh đứng trước ba quân.”

Võ đầu to không phục nói: “Thái tử điện hạ thì sao? Ta nhìn trúng tiểu thái y kia trước mà, Thái tử điện hạ ngài ấy……Ngài ấy hoành đao đoạt ái*, không phải ngài ấy chỉ có tiền có thế, khôi ngô tuấn tú hơn ta một chút thôi sao?”

(*) Hoành đao đoạt ái: đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác.

“Một chút ấy hả?” Uất Trì tướng quân không dám tin hỏi.

Võ đầu to tức giận, oán niệm nói: “Có tốt thì cũng vô đạo đức, mọi việc chú trọng thứ tự trước sau, nhất định là ngài ấy vừa đe dọa vừa dụ dỗ, tiểu thái y mới bất đắc dĩ phải nghe theo. Vả lại, ngài ấy có gia có thất, trong nhà không chỉ có một Thái tử phi, trong phủ còn nạp rất nhiều mỹ thiếp, đúng là háo sắc lưu manh, một người chiếm cả trăm, thiệt thòi mấy người đàn ông độc thân như chúng ta, ngay cả vị cũng không được ngửi…”

“Ngươi nói xấu chủ thượng, cẩn thận cái chân còn lại cũng bị đánh gãy luôn đấy.”

“Ta……”

Võ đầu to uất nghẹn, nuốt nỗi bất bình trở về bụng.

Thấy bộ dáng không phục của hắn, Uất Trì tướng quân kéo lỗ tai hắn, hạ giọng nói: “Nhìn ngươi đi! Nào, ta nói cho ngươi biết một chuyện….”

Nghe xong Võ đầu to trợn lớn hai mắt, sắc mặt tái nhợt.

“Thật hay giả thế?!”

“Đừng có làm ầm lên.” Uất Trì tướng quân cảnh cáo hắn, “Để người khác biết, cả đời này ngươi cũng đừng mong làm thập phu trưởng nữa.”

Võ đầu to chớp chớp mắt, sống lưng ớn lạnh, chân què mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.

“Trời ơi…… Thái tử điện hạ ngài ấy, ngài ấy không biết ta quấy rầy…”

“Khụ!” Uất Trì tướng quân cắt ngang lời hắn, “Ngài ấy có biết hay không ta không biết, dù sao ta biết rồi.”

Võ đầu to mếu mặt.

“Tướng quân tốt, ca ca tốt, đừng đi tố cáo ta, để điện hạ biết ngài ấy lột da ta mất, lương bổng năm nay của ta để mua rượu cho ngài hết…”

……

Chẳng mấy chốc quân Tây Bắc đã đến gần vương thành Lâu Lan, đóng trại cách đó ba dặm, dọc đường đi quân Tiêu gia và quân Tây Bắc giao chiến mấy lần, quân Tiêu gia liên tiếp bại trận, rút lui vào trong thành, dựa vào địa thế và tường thành, làm rùa rụt cổ.

Vương thành Lâu Lan trước đây luôn tấp nập thương nhân, giờ cửa thành đóng chặt, người bên ngoài tránh không kịp, người bên trong ra không xong, dáng vẻ xơ xác tiêu điều, giống như thành chết, khác hoàn toàn với khung cảnh phồn hoa đô hội trước kia.

“Điện hạ, theo báo cáo ban đầu của mật thám, trong vương thành Lâu Lan có 7 vạn bá tánh, quân Tiêu gia không đến 2 vạn, với lực lượng như vậy, đủ để chúng ta dễ dàng đánh chiếm!”

Quân Kỳ Ngọc gật đầu, hỏi: “Lâu Lan Vương thì sao?”

“Vẫn chưa tìm ra tung tích của Lâu Lan Vương.”

Quân Kỳ Ngọc liếc mắt nhìn Tống Lễ Khanh, mặc dù Tống Lễ Khanh không nói gì, nhưng trong mắt tràn ngập lo lắng.

“Theo thần thấy, cứ giống như Y Li quốc, dứt khoát công thành, giải quyết nhanh chóng, không cho bọn họ cơ hội kéo dài hơi tàn!” Uất Trì tướng quân nói.

Quân Kỳ Ngọc rì rầm nói: “Nhanh thì nhanh, nhưng bên trong thành còn có bá tánh, dù dùng đá hay dùng hỏa công, cũng liên lụy không ít người vô tội, còn có rất nhiều thương nhân Cảnh Quốc chúng ta ở trong đó. Hơn nữa, cách này cũng hao tổn nhân lực bên ta, để ta nghĩ đã.”

Uất Trì tướng quân tiếp tục nói: “Đánh giặc luôn có thương vong, chúng ta không thể lo này sợ kia được.”

Quân Kỳ Ngọc đang nghĩ thượng sách tốt hơn thì một thám báo chạy vào bẩm báo.

“Báo cáo điện hạ, tên Tiêu thái tử đứng ở trên cổng thành, kêu gào muốn gặp ngài.”

“Được, chuẩn bị ngựa đi, gia đang muốn đi gặp hắn đây.”

Quân Kỳ Ngọc đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.

Tống Lễ Khanh vội vàng đuổi theo: “Ta cũng đi!”

Quân Kỳ Ngọc do dự một lúc, mới miễn cưỡng đồng ý.

Lần này Tống Lễ Khanh ngồi sau Quân Kỳ Ngọc, đi đến dưới tường thành, Tiêu Thái tử quả nhiên đứng trên cổng thành, nhìn họ từ trên cao, vừa thấy Quân Kỳ Ngọc, trong mắt Tiêu Thái tử đã lộ ra thù hận.

“Quân Kỳ Ngọc, bổn Thái tử lầm rồi.” Tiêu Thái tử ánh mắt âm u nói, “Bổn Thái tử đã đánh giá thấp ngươi, ngày đó ta nên giết ngươi bằng mọi giá!”

Quân Kỳ Ngọc ngẩng đầu, lớn tiếng nói: “Ngươi không giết được ta, cũng nên biết một ngày gia sẽ trở lại, sao nào? Rửa cổ chuẩn bị để ta làm thịt chưa?”

Tiêu Thái tử tức giận, cười phá lên.

“Ha ha ha! Nói khoác mà không biết ngượng! Bổn Thái tử ở trong vương thành Lâu Lan, chờ ngươi tới giết, nhưng ngươi phải có bản lĩnh vào được đã!”

Quân Kỳ Ngọc nhếch môi cười.

“Rùa rụt cổ mà làm như tự hào lắm? Rồi ngươi cứ nhìn xem.”

Tiêu Thái tử ẩn nhẫn nhiều năm, ghét nhất là cuộc sống tù túng này, câu rùa rụt cổ đánh vào điểm yếu của hắn.

“Ngươi không phải cũng từng là bại tướng dưới tay bổn Thái tử sao? Dáng vẻ chật vật, vắt giò lên cổ chạy đó của ngươi, bổn Thái tử xem rất vui, ha ha ha!”

Có thể trước đây Quân Kỳ Ngọc sẽ bị lời này chọc giận, nhưng hiện tại hắn da mặt dày, trong lòng tự nhiên không hề xao động.

“Ai, họ Tiêu, ngươi xem ngươi chuẩn bị bao nhiêu năm, binh lực cũng chẳng ra gì, ngươi hẳn là rõ, quân Tây Bắc ta muốn phá thành chỉ là chuyện sớm hay muộn. Không bằng thế này, ngươi đầu hàng đi, khoanh tay chịu trói, tại đây gia đảm bảo, sẽ bảo toàn tính mạng cho các ngươi…”

“Phi! Ngươi cứ nằm mơ đi! Muốn bổn Thái tử đầu hàng, khom lưng quỳ gối trước mặt ngươi ư? Xem ta là ai?!”

Quân Kỳ Ngọc còn chưa kịp nói xong, Tiêu Thái tử đã chửi ầm lên.

Quân Kỳ Ngọc hỏi: “Vậy tóm lại ngươi muốn thế nào? Kéo theo quân lính của ngươi, cùng nhau đồng quy vu tận?”

“Bổn Thái tử là hoàng thất chính thống! Là thiên tử!” Tiêu Thái tử rống to, “Ta muốn làm hoàng đế! Ngồi long ỷ! Làm cửu ngũ chí tôn! Toàn thiên hạ đều phải quỳ bái ta! Bao gồm cả Quân Kỳ Ngọc ngươi!”

Quân Kỳ Ngọc xoa xoa huyệt thái dương.

“Được được được, ngươi làm, ngươi làm.”

Thấy hắn không phản bác, coi như hắn chịu thua, Tiêu Thái tử ngang ngược, tuyên cáo nói: “Bổn Thái tử sẽ cử hành lễ đăng cơ trong vương thành Lâu Lan! Đặc biệt tới mời tên phản thần tặc tử ngươi đến chứng kiến, à, còn có vị bên cạnh ngươi nữa, Thái tử phi giả, các ngươi cùng nhau đến dự lễ! Để thiên hạ nhìn xem ai mới là chân long thiên tử, ngươi có dám vào thành hay không?”

Quân Kỳ Ngọc cau mày, một mình hắn đi còn được, Tống Lễ Khanh thì không có khả năng, hắn không cho phép y lấy thân mạo hiểm.

Tiêu Thái tử hung hăng ngang ngược nói: “Biết ngay là ngươi không dám! Ha ha ha! Ngươi cũng chỉ là tên rùa rụt cổ, tham sống sợ chết thôi! Quân Kỳ Ngọc, ngươi nhìn xem đây là gì……”

Tiêu Thái tử dứt lời, hàng chục người bị đẩy lên tường thành, tất cả đều bị trói, người già, phụ nữ, trẻ con đủ cả, nhìn diện mạo và quần áo của bọn họ, xem ra đều là người Trung Nguyên.

Tiêu Thái tử gật đầu, tên lính đẩy một bà lão trong đó xuống thành, tường thành cao bảy tám trượng, bà lão chưa kịp kêu gào, đã rơi xuống đất, phịch một tiếng, sau đó không có âm thanh nào nữa.

Tống Lễ Khanh nhìn máu thịt văng tung tóe, sợ tới mức cứng đờ cả người.

Có lẽ nhận ra động tác của Tống Lễ Khanh, mặc dù Quân Kỳ Ngọc không quay đầu lại, nhưng đưa tay cầm lấy tay Tống Lễ Khanh, để cánh tay y vòng qua eo mình.

“Đừng sợ.”

Giọng nói trầm ấm của Quân Kỳ Ngọc, xoa dịu nỗi sợ trong lòng Tống Lễ Khanh, khiến y bình tĩnh lại một chút.

Trên tường thành, có một người đàn ông đang gào khóc gọi mẫu thân, nước mắt giàn giụa bổ nhào vào đám binh lính, Tiêu Thái tử hừ lạnh một tiếng, hạ lệnh đẩy luôn người đàn ông đó xuống, hai mẹ con lần lượt bỏ mạng, thi hài không hoàn chỉnh.

“Quân Kỳ Ngọc! Kể từ bây giờ, cứ sau nửa canh giờ, sẽ có một con dân của ngươi chết vì sự hèn nhát của ngươi! Đến khi nào ngươi đồng ý vào thành dự lễ thì thôi!”

Đáy mắt Quân Kỳ Ngọc lóe lên một tia sắc bén.

“Họ Tiêu, không phải ngươi luôn miệng nói ngươi là hoàng tộc chính thống sao? Nếu ngươi đã muốn làm hoàng đế, bọn họ chính là bá tánh của ngươi, ngươi lại tàn sát chính con dân của mình, đây mà là việc hoàng đế nên làm ư?”

“Bọn họ là phản tặc!” Tiêu Thái tử điên cuồng nói, “Bọn họ sớm đã quên Tiêu gia chúng ta! Bọn họ nhận đám chó má các ngươi làm hoàng tộc, cho nên là phản tặc, phản tặc đáng chết!”

“Tên điên.”

Quân Kỳ Ngọc hừ một tiếng.

Tiêu Thái tử hô: “Ngươi nhìn cho rõ, bọn họ bởi vì ngươi mà chết, bởi vì sự ích kỷ hèn nhát của ngươi mà hy sinh, nói thì hay lắm, vậy thì vào thành đi, đến cứu con dân của ngươi!”

Quân Kỳ Ngọc liếc mắt nhìn con tin trên tường thành, bọn họ chỉ là bá tánh bình thường, mỗi đôi mắt đều tràn ngập khát vọng muốn sống.

Quân Kỳ Ngọc không nói gì nữa, kéo dây cương, quay đầu ngựa quay trở về doanh trại.

Tiêu Thái tử vẫn kêu gào không ngừng: “Thái tử điện hạ vĩ đại của các ngươi, cứ như vậy mà bỏ các ngươi, không thèm màng tới, xuống cửu tuyền rồi các ngươi nhớ tố cáo với Diêm Vương, là hắn hại chết các ngươi! Ha ha ha! Quân Kỳ Ngọc! Bổn Thái tử chờ ngươi!”

Quân Kỳ Ngọc bước vào lều, không nói một tiếng nào. Uất Trì tướng quân đi theo sau, chửi mắng suốt dọc đường.

“Người này muốn làm hoàng đế, muốn đến điên rồi.”

“Hắn tự cho mình mang huyết mạch hoàng tộc, có thể quang minh chính đại tọa ủng thiên hạ, nhưng lại chỉ có thể mai danh ẩn tích, không chấp nhận được chênh lệch thân phận cũng là chuyện bình thường.” Quân Kỳ Ngọc uống một ngụm nước, “Xem ra ta không thể không vào thành một chuyến rồi.”

Uất Trì tướng quân vội vàng nói: “Điện hạ đừng mắc mưu của hắn, chắc chắn là hắn muốn dụ ngài vào trong mai phục, bắt hai người làm con tin uy hiếp Cảnh Quốc, như vậy sẽ càng thêm phiền phức!”

“Uất Trì.”

Quân Kỳ Ngọc ngoắc ngón tay với hắn, Uất Trì tướng quân đến gần hai bước, nghiêng tai nghe.

“Còn nhớ bảy năm trước chúng ta đánh nhau với Lâu Lan không?” Quân Kỳ Ngọc thấp giọng nói, “Sau đó Lâu Lan Vương chủ động cầu hòa, quy phục tiến cống, mới dừng lại.”

Uất Trì tướng quân mờ mịt gật đầu, phải mất một lúc mới nhận ra.

“Điện hạ là nói……”

“Ừ.” Quân Kỳ Ngọc gõ gõ mặt bàn, nói, “Ngươi lén mang theo mấy nhân thủ, nhất định không được để Tiêu Thái tử phát hiện.”

Uất Trì tướng quân đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Mạt tướng lĩnh mệnh!”

“Phải mất mấy ngày?”

Uất Trì tướng quân nghĩ nghĩ nói: “Khoảng chừng ba ngày.”

Quân Kỳ Ngọc bất đắc dĩ nói: “Có thể cố nhanh được thì cố, bớt đi một người phải chết.”

“Dạ!”
Chương trước
Chương sau