Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 270

Chương trước
Chương sau
Edit + beta: Iris

Rõ ràng biết là mình đang nằm mơ, cũng loáng thoáng đoán ra vì sao kiếp này "Đào Mộ" lại biến thành Thẩm Dục, Đào Mộ càng thêm tò mò những chuyện xảy ra sau đó, cậu bình tĩnh lại, kiên nhẫn quan sát diễn biến trong mơ.

"Đào Mộ" khóc trong phòng vệ sinh rất lâu, cuối cùng khi vác đôi mắt sưng đỏ trở lại phim trường, mọi người đã sắp ăn xong. "Đào Mộ" bỏ lỡ thời gian nhận cơm hộp, nhưng nhà sản xuất sinh hoạt vừa mắng hắn một trận cũng cẩn thận nhận cơm hộp giúp "Đào Mộ". Chẳng qua "Đào Mộ" ở trong phòng vệ sinh quá lâu, cơm hộp đã nguội. Để chiều lòng người bạn từ nhỏ, Diêu Văn Tiêu toàn gọi những món dựa theo khẩu vị của Thẩm nhị. Thẩm nhị là người Hỗ Thành, dĩ nhiên quen ăn đồ địa phương hơn. Mà nấu ăn địa phương vốn là dầu đặc và nước sốt đỏ, khi nguội thì có chút dầu mỡ. Đương nhiên, với tay nghề phi thường của đầu bếp, "Đào Mộ" vẫn ăn cơm hộp ngấu nghiến. Bên tai còn có thể nghe thấy tiếng khen ngợi nịnh hót Diêu Văn Tiêu và Thẩm nhị công tử không dứt miệng của các nhân viên đoạn phim, nói là Diêu Văn Tiêu tính tình ngay thẳng ra tay hào phóng, còn nói Thẩm nhị công tử tuy xuất thân là hào môn nhưng có thể chịu khổ, ngay cả cảnh treo dây thép, đánh diễn cũng không cần diễn viên đóng thế, lại còn biết cưỡi ngựa bắn cung, quả nhiên là quý công tử bước ra từ hào môn chân chính. Mạnh hơn một vài minh tinh thần tượng dựa vào mặt để kiếm cơm.

"Đào Mộ" bĩu môi, không cho là đúng. Hắn cảm thấy Thẩm nhị kia là vì có xuất thân tốt, biết đầu thai, có được một cặp cha mẹ có tiền có thế, nên mới rảnh rỗi học được nhiều thứ như vậy. Còn loại người không có mệnh tốt như hắn, xuất thân là cô nhi, muốn sống sót thì phải làm việc cật lực. Có thể học được chín năm giáo dục bắt buộc còn phải dựa vào chính sách của quốc gia, muốn lên cấp 3 cũng đã là hi vọng xa vời, càng miễn bàn đến việc học đại học.

Rõ ràng là một người trịch thượng khinh thường người khác, chỉ vì có tiền thu mua lòng người nên mọi người mới mù quáng nịnh hót, ngay cả thị phi đúng sai cũng không để ý. Rõ ràng không phải lỗi của hắn, còn ép hắn đi xin lỗi. Vì để khiến người ta hài lòng mà suýt nữa đã đuổi hắn khỏi đoàn phim. "Đào Mộ" càng nghĩ càng bi thương tức giận, hung hăng ăn một miếng cơm cuối cùng, còn chưa kịp uống nước đã bị người ở tổ đạo cụ kêu đi làm việc.

"Đào Mộ" bất cẩn bị đau sốc hông. Ôm bụng kêu đau, mặt cũng đau đến trắng bệch. Phó đạo diễn phụ trách đạo cụ bối cảnh thấy thế cũng không để "Đào Mộ" làm việc nữa, kêu hắn tìm một góc để nghỉ ngơi một chút, đỡ hơn rồi thì đến đây.

"Đào Mộ" liên tục gật đầu, ngoài miệng nói lời cảm ơn, trong lòng lại càng không cho là đúng hơn. Hắn cảm thấy hắn bị đau sốc hông vốn là do lỗi của sư phụ đạo cụ. Làm gì có ai vừa cơm nước xong, trong miệng vẫn còn nhai cơm lại bị kêu đi làm việc? Đây là bóc lột sức lao động của trẻ em.

"Đào Mộ" tiếp tục tức giận bất bình, hoàn toàn quên mất, sở dĩ hắn ăn cơm trễ hơn người khác, tất cả đều là do hắn trốn trong phòng vệ sinh rất lâu. Hơn nữa, đoàn phim quay phim cũng có lịch trình. Dù quay vào thời gian nào cảnh nào, tổ đạo cụ cũng cần phải bày đạo cụ bối cảnh ra trước, vậy mới có thể bảo đảm việc quay phim kế tiếp được tiến hành thuận lợi. Khi vội vã đuổi kịp tiến độ, đừng nói là vừa cơm nước xong đã làm việc, cho dù để bụng đói làm việc cả ngày thì bọn họ cũng từng trải qua rồi.

Đương nhiên "Đào Mộ" sẽ không suy xét đến những việc này. Ôm bụng lười biếng trốn vào một góc. Thật ra khi sư phụ đạo cụ kêu hắn đi nghỉ ngơi, "Đào Mộ" đã không còn đau nữa, nhưng có thể nghỉ ngơi lại không chịu nghỉ ngơi mới là đồ ngốc. "Đào Mộ" tự xưng mình là người thông minh, sao có thể làm loại chuyện ngu ngốc đó được.

Vì vậy suốt một buổi chiều, "Đào Mộ" vui vẻ thoải mái trốn việc. Nhìn toàn bộ đoàn phim khen ngợi nịnh nọt Thẩm nhị công tử, hướng dẫn võ thuật và nhóm võ phụ đóng thế lăn lê bò lết cho đến tối, càng cảm thấy Thẩm nhị công tử này có tật xấu.

Rõ ràng có thể sử dụng diễn viên đóng thế, còn bản thân chỉ cần pose vài dáng trước ống kính là được, nhưng Thẩm nhị công tử kia nói thế nào cũng phải tự mình ra trận, khiến cho khắp người toàn vết xanh xanh tím tím, ngày nào cũng phải bôi thuốc, nghe nói khi bôi thuốc còn tức giận với trợ lý vì quá đau. Đây không phải là ăn no rửng mỡ sao? Chính cậu ta bị thương, dựa vào cái gì lại tức giận với trợ lý? Trợ lý thì không phải là con người sao? Tốt bụng bôi thuốc giúp cậu ta chẳng lẽ là sai?

"Đào Mộ" lén bất bình thay trợ lý của Thẩm nhị, thậm chí còn tìm cơ hội lôi kéo làm quen với trợ lý của Thẩm nhị công tử. Sau khi biết được trợ lý của thẩm nhị công tử lại là bạn học cùng trường với cậu ta, chỉ là vì trong nhà thiếu tiền nên mới tạm thời đến làm trợ lý cho Thẩm nhị, lòng hắn càng thêm căm phẫn.

"Sao cậu ta có thể như vậy được? Nếu các anh đã là bạn học, anh thiếu tiền thì vì sao cậu ta không trực tiếp cho anh mượn? Còn kêu anh đến làm trợ lý cho cậu ta, đây không phải là cậu ta bắt nạt người khác sao?"

"Sao cậu lại nghĩ như vậy?" Trợ lý nhỏ vẻ mặt kỳ quái nhìn "Đào Mộ", không khỏi giải thích giúp Thẩm nhị: "Chẳng lẽ mượn tiền thì không phải trả à? Với lại đây là chuyện tiền bạc sao? Tôi học ngành advertising career planning. Có thể có cơ hội đích thân trải nghiệm cách làm việc của một đoàn phim vô cùng hữu ích cho chức nghiệp của tôi. Tục ngữ có câu, cho người con cá không bằng dạy người cách bắt cá, tôi còn phải cảm ơn Thẩm Dục bằng lòng cho tôi cơ hội này."

Bạn học của Thẩm nhị tên là Phó Nhiên, giống như Thẩm nhị, cả hai đều là những sinh viên top đầu của đại học Chấn Đán. Chẳng qua Thẩm nhị là khoa kinh tế, Phó Nhiên là khoa quảng cáo của học viện báo chí. Hai người là bạn cùng phòng. Do mối quan hệ gia đình, Thẩm nhị từ nhỏ sống trong nhung lụa chưa từng tức giận, hơi kiêu căng một chút, nhưng ở trước mặt người nhà và bạn bè vẫn rất dễ nói chuyện.

Phó Nhiên gia cảnh bần hàn, ban đầu khi biết mình lại cùng phòng ngủ với tôn đại Phật là Thẩm nhị, hắn còn rất sầu não. Sợ nếu bất cẩn đắc tội thiếu gia nhà giàu, hoặc bất cẩn làm hư đồ của Thẩm nhị sẽ bồi thường không nổi. Lúc đó thật sự nơm nớp lo sợ đến mức không dám thở mạnh trong phòng ngủ. Kết quả sau khi sớm chiều ở chung với nhau, Phó Nhiên phát hiện, tuy tính tình của Thẩm nhị không tốt lắm, nhưng nhân phẩm thật sự là không còn gì để bàn.

Chưa từng coi thường người khác vì nhà mình giàu có, càng không cố ý khoe khoang giàu có gì đó trong phòng ngủ. Cũng giống như những người bình thường khác, trốn học, thức đêm chơi game, trước kỳ thi thì nước tới chân mới nhảy, đột kích học bổ túc. Hơn nữa tính cách cũng rất tinh tế chu đáo, trông thì rất đẹp trai ngầu lòi lạnh lùng, nhưng thật ra trong lòng lại rất mềm mại. Ngay cả lần này, cậu ta mời Phó Nhiên làm trợ lý cho cậu ta cũng là vì trong lúc vô tình, Thẩm nhị biết Phó Nhiên nghỉ hè không định về quê, mà là muốn ra ngoài phát tờ rơi và làm nhân viên thu ngân để kiếm học phí và phí sinh hoạt, nên mới chủ động mở lời.

"Nếu anh muốn làm công trong kỳ nghỉ hè thì tới làm trợ lý cho tớ đi. Kỳ nghỉ hè này tôi muốn quay một bộ phim, đúng lúc thiếu một trợ lý sinh hoạt. Một tháng tôi trả cho anh 8000, anh tiến tổ với tôi đi. Không phải anh học quảng cáo sao? Vừa hay có cơ hội thảo luận với đạo diễn quay như thế nào." Khi Thẩm nhị nói những lời này, Phó Nhiên còn cực kỳ ngại ngùng. Cũng không phải vì lý do nào khác, chỉ là cảm thấy bản thân không đáng giá 8000. Phải biết rằng có rất nhiều đàn anh đàn chị tốt nghiệp năm cuối đến tìm đàn em làm việc, Lương tháng cũng chỉ có 3000 4000. Phó Nhiên hắn có tài đức gì lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.

Phó Nhiên biết Thẩm Dục đưa ra mức lương này là đã tính xong học phí và phí sinh hoạt của hắn, nhưng Phó Nhiên cảm thấy mình không thể đồng ý.

Sau đó Thẩm nhị lại nói: "Anh không cần phải ngại. Tôi đưa ra số tiền này chắc chắn là có lý do của tôi. Đến lúc đó anh sẽ biết. Ông chủ như tôi có rất nhiều chuyện phải làm, bớt ngại ngùng với tôi đi."

Phó Nhiên nghe Thẩm nhị nói như vậy, đành phải chấp nhận công việc này trước. Nửa tin nửa ngờ theo đến trấn H, lúc đó còn lén tính toán, nếu công việc này cực kỳ nhẹ nhàng, còn có thể học được vài thứ, hắn chắc chắn không thể lấy nhiều tiền như vậy. Kết quả đến khi chính thức làm rồi mới biết, Thẩm nhị không hề nói dối. 2 giờ đêm tan tầm còn kéo Phó Nhiên đối diễn với cậu ta, sáng sớm 5 giờ lái xe đến quán ăn sáng mua bữa sáng theo khẩu vị của Thẩm nhị, đó là đã nhẹ nhàng nhất rồi.

Quan trọng nhất là khi Thẩm nhị say mê đóng phim, cảm xúc cực kỳ không ổn định. Cậu ta không phải xuất thân chính quy, cũng chưa có kinh nghiệm diễn xuất, bộ phim đầu tiên lại đóng vai nam chính, áp lực trong lòng dĩ nhiên vô cùng lớn. Bởi vì tính cách của Thẩm nhị là kiểu cho dù chỉ chơi cho vui cũng nhất định phải thắng. Vì vậy, cho dù cậu vào giới chơi cho vui, cũng nhất định phải chơi lên trình.

Cho nên dưới tình huống như vậy, để giải quyết áp lực, có đôi khi Thẩm nhị cũng sẽ hành hạ người khác —— chẳng hạn như đêm hôm khuya khoắt ngủ không được, đột nhiên gọi điện cho đạo diễn là muốn xem video. Đến khi Phó Nhiên đưa video đến, cậu ta xem từng khung hình, nếu có chỗ không hài lòng thì sẽ quay lại vào ngày hôm sau. Ban đầu mọi người cũng có oán hận vài câu, nhưng một khi đã quen với tác phong làm việc của Thẩm nhị, mọi người sẽ cảm thấy kiểu người này thật ra rất đơn thuần, cũng vô cùng hiếm thấy.

Không cần nghĩ đến áp lực tiền tài, cũng không cần nghĩ đến áp lực sinh hoạt, càng không cần nghĩ đến những chuyện linh tinh như quan hệ cá nhân hỗn loạn, chỉ một lòng một dạ muốn làm tốt những chuyện này. Phó Nhiên cảm thấy dùng từ "lòng son dạ sắt" để hình dung Thẩm Dục là thích hợp nhất.

Giống như một con hung thú khổng lồ, trông có vẻ có lượng sát thương vô cùng mạnh mẽ, có lẽ khi mới bắt đầu sẽ khiến người ta sợ hãi, không dám đến gần, nhưng một khi nhìn quen rồi, nhìn lâu rồi, sẽ sinh ra lòng ngưỡng mộ, thậm chí là ỷ lại. Sẽ cảm thấy có thể đi theo phía sau hoặc phía trước kiểu người này luôn là một chuyện rất may mắn. Bởi vì tất cả những gió sương đao kiếm kia đều đã được cậu ta gánh vác hết, ánh mắt của bạn chỉ cần nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu ta, thẳng tiến không lùi, toàn tâm toàn ý đi theo là được. Đợi đến khi bạn chợt tỉnh táo lại thì sẽ kinh ngạc phát hiện ra, bạn đã leo lên đến đỉnh núi rồi, có thể nhìn thấy nhiều phong cảnh tuyệt đẹp bao la hùng vĩ hơn.

Phó Nhiên cũng có nghe nói xung đột giữa "Đào Mộ" và Diêu Văn Tiêu. Hắn biết "Đào Mộ" là cô nhi, năm nay cũng mới 17 18 tuổi, cũng bằng tuổi bọn họ, không thể vào đại học nên muốn ra đây kiếm sống, hắn cảm thấy đứa nhỏ này rất vất vả, tốt bụng khuyên nhủ: "Cậu đừng có thành kiến với Thẩm Dục, thật ra cậu ấy là một người cực kỳ tốt."

"Đào Mộ" thầm cười nhạo. Cảm thấy Phó Nhiên cũng là loại người nông cạn "cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn". Lấy được 8000 tệ của Thẩm nhị thì cảm thấy Thẩm nhị là người tốt. Nhưng thật ra đối với loại người như Thẩm nhị, 8000 tệ kia đã là gì đâu? Cũng chỉ là tiền một bữa cơm của cậu ta mà thôi. Nói dễ nghe như vậy, còn không phải là muốn nô dịch bạn học cùng trường của mình sao. Cũng chỉ có người tài như Phó Nhiên mới biết ơn như thế, có lẽ trong cảm nhận của Thẩm nhị, có thể tiêu tiền mời sinh viên top đầu đại học Chấn Đán làm trợ lý cho cậu ta, sai khiến người ta quay vòng vòng thì rất đắc ý nữa đấy!

Nghĩ đến đây, "Đào Mộ" bỗng cảm thấy không thích hợp: "Tôi nghe những người khác trong đoàn phim nói, Thẩm nhị công tử kia năm nay mới 18 tuổi, sao đã được vào đại học?"

"Còn chưa đến 18 tuổi nữa! Thẩm Dục sinh ngày 7 tháng 7, với lại, năm nay cậu ấy muốn tổ chức sinh nhật ở đoàn phim." Phó Nhiên hơi mỉm cười mới trả lời "Đào Mộ": "Tôi nghe nói Thẩm Dục đi học sớm 2 năm. Bởi vì đại công tử Thẩm gia là một thần đồng, toàn là nhảy lớp, chưa được 20 tuổi đã tốt nghiệp đại học nổi tiếng ở nước ngoài. Sau đó về nước, chính thức tiếp nhận quản lý việc kinh doanh của tập đoàn Thẩm thị. Thẩm Dục rất ngưỡng mộ anh của cậu ấy, chỉ là theo như lời cậu ấy nói, đầu óc của cậu ấy không thông minh bằng anh cả của cậu ấy. Vì vậy cậu ấy đi học sớm 2 năm, miễn cưỡng theo kịp bước chân của anh cả cậu ấy."

"Đào Mộ" không nghe thấy những câu sau đó của Phó Nhiên, ngơ ngác hỏi: "Thẩm nhị công tử sinh ngày 7 tháng 7?"

"Đúng vậy!" Phó Nhiên gật đầu, tò mò hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì!" "Đào Mộ" thất hồn lạc phách lắc đầu. Hắn chỉ là không ngờ lại trùng hợp như vậy. Ngày sinh của Thẩm nhị công tử kia lại giống hệt ngày sinh của hắn.

Nghe viện trưởng cô nhi viện nói, khi nhặt được hắn, trên cánh tay hắn có đeo một cái vòng tay, bên trên ghi ngày sinh của hắn cũng là ngày 7 tháng 7!

"Đào Mộ" vẻ mặt phức tạp nhìn Thẩm nhị công tử mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, ngay cả lớp trang điểm cũng nhòe đi, sau khi dặm phấn xong thì vẫn đánh nhau so chiêu với người hướng dẫn võ thuật trên phim trường.

Hai người cùng ngày tháng năm sinh, một người thảm đến mức là cô nhi bị cha mẹ ruột vứt bỏ, một người lại là quý thiếu gia của gia đình hào môn. Một người thì đáng thương vừa tốt nghiệp cấp hai đã phải bước ra xã hội tự kiếm sống, nếm trải tất cả tình người ấm lạnh trên thế gian, còn bị người đời xem thường, còn phải đau khổ giãy giụa sống sót, một người thì may mắn có thể tùy tiện nhập học trước tuổi quy định ở trường đại học trọng điểm, tùy tiện chơi cho vui cũng có thể diễn vai nam chính.

Dựa vào cái gì mà ông trời bất công như vậy? Giữa người và người với nhau cũng phải phân rõ ba bảy loại như vậy sao!

"Đào Mộ" siết chặt nắm đấm, cảm giác như có một hộp gia vị đổ vào trong lòng anh, có đủ chua mặn đắng cay, nhưng chỉ duy nhất là không có vị ngọt.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Tui ngứa mỏ quá mn ơi :)))

Thẩm Dục real chỉ có kiếp đầu tiên là sống đúng thân phận, tất cả những kiếp sau đó đều là cô nhi, nhưng kiếp nào cũng lên được đại học bằng sức mình. Vậy mà ở kiếp đầu, có người sống đúng thân phận của mình lại than vãn -> này là dốt bằng thực lực chứ không phải do hoàn cảnh.

Thẩm Dục real dù kiếp nào cũng chịu khổ chịu đau được, lúc làm cô nhi cũng ôm cả đống việc part-time để kiếm tiền, ngay cả kiếp đầu sống giàu sang sung sướng cũng vẫn chịu khổ được. Thẩm Dục fake nào đó làm có một việc mà cũng vờ đau bụng để lười biếng, lại nói là mình làm việc cật lực -> là cật dữ chưa vậy.

=> Diêu Văn Tiêu chốt một câu đúng vl "người thông minh thì dù ở hoàn cảnh nào cũng tạo dựng được mọi thứ từ hai bàn tay trắng, kẻ ngu dốt cướp được mọi thứ thì cũng tiêu xài phung phí hết thôi". Vòng luân hồi nào cũng cướp vận mệnh của người ta mà chả được tích sự nào, toàn người xung quanh gánh còng lưng đến mức bỏ của chạy lấy người.

Chợt nhận ra đó giờ mình đã trách lầm một nửa cách giáo dục của Thẩm gia rồi. Đúng là có một nửa là do cách giáo dục có vấn đề thật, nhưng một nửa lỗi sai còn lại vẫn là ở bản chất thôi, Thẩm Dục real không hề bị dạy hư chiều hư như Thẩm Dục fake. Quả nhiên là hàng real với fake, không thể so :)))

Đăng: 21/6/2024
Chương trước
Chương sau