Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 269

Chương trước
Chương sau
Edit + beta: Iris

Trong mơ mơ màng màng, Đào Mộ biết bản thân đang nằm mơ. Cảnh trong mơ lấy góc nhìn chính là của "Đào Mộ", nhưng rất cả những chuyện xảy ra trong mơ lại khiến Đào Mộ cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ —— quen thuộc là con người, còn xa lạ, là những quan hệ với người trong mơ và diễn biến cốt truyện.

"Đào Mộ, sao bây giờ cậu mới về! Cơm hộp đâu? Cậu nhìn xem bây giờ đã mấy giờ rồi? Nhanh chân lên! Cả đoàn phim đang chờ cậu đưa cơm đấy! Đợi cả tiếng đồng hồ rồi. Cậu làm gì mà lề mề vậy hả?" Trong tầm nhìn xuất hiện một khuôn mặt gầy gò đen nhẻm. Trí nhớ Đào Mộ rất tốt, lập tức nhận ra người này là nhà sản xuất sinh hoạt của bộ phim 《 Tử Tiêu 》.

"Xin, xin lỗi." Đào Mộ nghe thấy giọng nói hoang mang rối loạn của mình —— không đúng, đây không phải là giọng của cậu.

Trong lòng Đào Mộ dao động, hoảng sợ nhận ra giọng nói này vô cùng quen thuộc: "Tôi không phải cố ý. Khi tôi đi nhận cơm hộp thì bị người khác đâm ——"

"Haizz đừng giải thích nữa. Nhanh giao cơm đi! Mọi người đói lả rồi." Nhà sản xuất sinh hoạt vừa nói chuyện, vừa cướp hộp giữ nhiệt trong lòng Đào Mộ, đặt lên bàn. Vừa mở ra nhìn thì lập tức giận dữ: "Sao lại ít như vậy? Còn nữa, sao cơm hộp lại đổ ra ngoài? Đào Mộ, cậu sao vậy hả? Cơm hộp lộn xộn như vậy, cậu kêu mọi người ăn kiểu gì?"

"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý." Đào Mộ khóc lóc xin lỗi: "Khi tôi trở về, suýt nữa bị người khác đâm ——"

"Cậu bị người khác đâm thì đi tìm người đó tính sổ đi chứ! Bây giờ tôi hỏi cậu, cơm hộp thành ra như vậy, mọi người biết ăn thế nào đây?" Nhà sản xuất sinh hoạt tức giận chửi ầm lên: "Đào Mộ, có phải cậu cố ý gây rối với tôi không? Chút việc nhỏ này mà cũng làm không xong, cậu còn có thể làm gì ——"

Hắn còn chưa dứt lời, bỗng nghe thấy một tiếng phanh gấp càn rỡ vang lên ở đằng sau. Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc siêu xe màu đỏ ngừng lại bên đường. Cửa xe mở ra, một người trẻ tuổi tóc nhuộm màu vàng kim, mặc bộ âu phục ba kiện màu tím đậm, khí chất kiêu ngạo lạ thường bước xuống xe. Tháo kính râm xuống, thản nhiên hỏi: "Thẩm nhị thiếu đâu?"

Nhà sản xuất sinh hoạt chưa kịp chất vấn "Đào Mộ", lập tức đi lên cười làm lành: "Diêu tiên sinh, ngài đến rồi. Thẩm nhị công tử vừa mới diễn xong, đang nghỉ ngơi trong phòng riêng."

Con ngươi Đào Mộ co rụt lại, nhận ra người này là Diêu Văn Tiêu. Vậy là bây giờ cốt truyện đã phát triển đến khúc Diêu Văn Tiêu đến thăm ban Thẩm Dục?

Nhưng vì sao cậu lại mơ thấy những việc này?

Trong khi Đào Mộ đang suy nghĩ, thì "Đào Mộ" trong mơ bỗng trở nên kích động, kích động chỉ vào Diêu Văn Tiêu đang kiêu ngạo rồi nói: "Chính là anh ta! Chính là anh ta vừa nãy suýt đâm trúng tôi, nên tôi mới làm đổ cơm hộp."

"Cậu là ai!" Diêu Văn Tiêu nhướng đôi mày rậm, ánh mắt tức giận lườm "Đào Mộ" một cái: "Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy, tôi đâm cậu khi nào? Thằng nhóc cậu đang ăn vạ tôi đúng không, có hơi non nhỉ?"

"Tôi không có!" "Đào Mộ" bày ra vẻ mặt bị oan, suýt nữa đã khóc: "Rõ ràng là vừa rồi anh lái xe quá nhanh, khi quẹo cua suýt nữa đâm trúng tôi. Vì anh rẽ nên tôi mới ngã... Tôi nhận ra chiếc xe này!"

"Này! Thằng nhóc này, cậu còn chưa nói xong đúng không?" Diêu Văn Tiêu tức giận kéo cổ áo "Đào Mộ", đang định nói chuyện thì bị một giọng nói truyền đến từ phía sau ngắt ngang.

"Diêu Văn Tiêu!"

Diêu Văn Tiêu vốn đang kiêu ngạo, nghe thấy lời gọi chứa đầy ý cảnh cáo này, tức khắc xấu hổ buông "Đào Mộ" ra, cười nịnh về phía phát ra âm thanh: "Thẩm nhị, em đến rồi?"

Đào Mộ nhìn theo hướng phát ra tiếng, chỉ thấy một bóng người bị bảy tám trợ lý vây quanh. Đến khi người nọ đi tới trước mặt, Đào Mộ tức khắc sửng sốt!

Sao có thể?!

Đào Mộ vô cùng khiếp sợ nhìn người được Diêu Văn Tiêu gọi là "Thẩm nhị" kia, lại có khuôn mặt giống cậu như đúc. Không đúng, phải nói là "Thẩm nhị" này lại là cậu —— Thẩm Dục lại có khuôn mặt của Đào Mộ, biến thành dáng vẻ của Đào Mộ?

Rõ ràng biết mình đang nằm mơ, nhưng lại không biết vì sao mình lại hành động như vậy trong mơ, Đào Mộ tức khắc mờ mịt.

Trong giấc mơ, cốt truyện vẫn đang diễn ra.

"Anh xảy ra chuyện gì vậy?" Thẩm Dục nhướng mày, rất không kiên nhẫn hỏi: "Lại xung đột với ai?"

"Cái này cũng đâu thể trách anh!" Diêu Văn Tiêu xấu hổ hừ một tiếng, liếc xéo "Đào Mộ" đang ấm ức tức giận bất bình đứng bên cạnh: "Cậu ta nói anh đâm trúng cậu ta. Em xem, đang ban ngày ban mặt, anh cũng không có uống say, anh lái xe đâm người ta mà anh lại không biết sao?"

Thẩm Dục vẫn nhíu mày, đôi mắt đen láy khẽ nhúc nhích, nhìn về phía "Đào Mộ".

"Đào Mộ" vô thức đứng thẳng sống lưng, nói: "Anh ta thật sự suýt đâm trúng tôi. Khi đó anh ta rẽ quá nhanh đã hất ngã tôi. Cơm hộp cũng bị đổ hết."

"Cái thằng này ——" Diêu Văn Tiêu xắn tay áo lên mắng: "Cậu nhất quyết ăn vạ tôi đúng không?"

"Được rồi!" Thẩm Dục quay cả buổi sáng, đói bụng nãy giờ. Đợi trong phòng riêng một lúc lâu cũng không thấy ai đưa cơm hộp đến. Kêu trợ lý ra hỏi thăm, chỉ nói là Diêu Văn Tiêu đến thăm ban, sau đó cãi nhau với trợ lý đưa cơm hộp. Thẩm Dục chờ đến mất kiên nhẫn, tự mình đi ra, nhưng cậu đến đây không phải để giải quyết vụ kiện cáo của hai người này.

"Gọi điện cho nhà hàng của anh!" Sắc mặt Thẩm Dục xanh mét, tức giận nói: "Nhanh giao một mẻ cơm hộp đến đây."

Diêu Văn Tiêu cho rằng Thẩm Dục nghiêng về phía thư ký trường quay nói năng bậy bạ trước mặt, tức khắc nóng nảy: "Không phải! Dựa vào cái gì hả? Anh cũng không có đâm cậu ta!"

"Em không quan tâm anh có đâm cậu ta hay không. Em sắp đói chết rồi!" Thẩm Dục tức giận lườm Diêu Văn Tiêu một cái, hất cằm nhìn quanh trường quay: "Anh nhìn xem mọi người đã đói đến mức nào rồi? Sáng nay em treo dây thép cả buổi sáng, buổi chiều còn có cảnh đánh diễn. Anh còn ở đây cãi nhau với cậu ta. Anh muốn em đói chết hả?"

"Hơn nữa, anh đến đây với danh nghĩa là thăm ban em, mà ngay cả một ly trà sữa cũng không có, thậm chí còn làm đổ cơm hộp mà thư ký trường quay của đoàn phim chúng em mang đến. Kêu anh đền một bữa cơm, anh còn ấm ức?"

"Thế nào, chẳng lẽ anh muốn để thư ký trường quay đền bữa cơm cho đoàn phim?" Thẩm Dục nói, đôi mắt phượng hẹp dài đảo qua Đào Mộ, thản nhiên nói: "Anh cũng không xem thử, một tháng cậu ta kiếm được bao nhiêu?"

Diêu Văn Tiêu bị đáp trả đến á khẩu, giống như con Husky bị rơi xuống nước, ư ử oán giận: "Tôi chỉ nói em thôi mà em đã đáp trả anh! Từ nhỏ đến lớn chỉ biết bắt nạt anh! Kẻ có tiền thì sao? Kẻ có tiền thì không có nhân quyền à? Chúng ta xung đột với người nghèo thì là chúng ta sai?"

"Thẩm nhị, em quá bất công!"

Diêu Văn Tiêu miệng thì oán giận, nhưng tay lại hành động liên tục, lấy điện thoại ra gọi cho giám đốc của chi nhánh nhà hàng của mình ở trấn H, kêu người nhanh chóng làm mấy bàn tiệc giao đến đây. Mỗi một món đều là món yêu thích của Đào Mộ.

Trong lúc đó Thẩm Dục còn đứng một bên chỉ chỉ trỏ trỏ, cái này không thêm hành, cái kia không bỏ tỏi, thậm chí còn nói tỉ mỉ món nào nên thêm mấy thìa đường, món nào nên hầm thêm vài phút. Cuối cùng còn không quên dặn: "Kêu đại sư đích thân nấu, em không muốn ăn cơm của người học việc nấu."

Diêu Văn Tiêu trợn trắng mắt: "Biết rồi! Cái này còn cần em dạy chắc."

Lại oán giận: "Cũng là anh xui xẻo. Đến đây thăm ban em, còn phải đền cho người ngoài mấy bàn cơm."

Thẩm Dục liếc xéo Diêu Văn Tiêu: "Cần em chuyển tiền cho anh không?"

Diêu Văn Tiêu nhanh chóng cười làm lành: "Không cần, không cần, ngài cứ ăn, ăn thoải mái, không đủ thì ăn thêm."

Thẩm Dục hừ một tiếng, không nói gì.

Nhà sản xuất sinh hoạt đứng một bên thấy thế thì liên tục nói cảm ơn: "Cảm ơn Diêu tiên sinh, cảm ơn Thẩm nhị thiếu. Nếu không phải có hai người hỗ trợ, bữa cơm hôm nay của đoàn phim đúng là khó thu xếp."

Kinh phí của mỗi đoàn phim đều có hạn. Một bữa cơm ít nhất cũng đến mấy ngàn tệ. Nếu Thẩm Dục và Diêu Văn Tiêu không ôm chuyện này, nhà sản xuất sinh hoạt và thư ký trường quay sẽ phải bồi thường chi phí bữa ăn. Vì vậy khi nhà sản xuất sinh hoạt nói lời này, không chỉ là khen ngợi Thẩm Dục và Diêu Văn Tiêu, hắn thật sự biết ơn.

Làm việc kiếm sống, kiếm được mấy ngàn đồng cũng không phải là việc nhỏ. Ở trấn H có bao nhiêu diễn viên quần chúng có thể kiếm được 2000 tệ một tháng! Huống chi Diêu Văn Tiêu còn là con nhà giàu có lại hào phóng, vài bàn tiệc này tổng cộng chưa đến 2000 tệ. Vậy tương đương với thêm cơm cho toàn đoàn phim. Đừng nói là nhà sản xuất sinh hoạt, ngay cả đạo diễn và các diễn viên khác nghe ồn ào nên chạy đến cũng liên tục nói lời cảm ơn.

Chỉ có một người trong cuộc khác không tình nguyện đứng im tại chỗ, vẻ mặt đấu tranh giai cấp.

Thấy thế, nhà sản xuất sinh hoạt lén thọc sau eo "Đào Mộ", kêu "Đào Mộ" nhanh chóng nói cảm ơn.

Nhưng "Đào Mộ" chỉ cắn môi tức giận bất bình đứng im tại chỗ, cứng đầu đứng bất động. Hắn cảm thấy mình không có sai. Dựa vào cái gì phóng xe nhanh như vậy, còn không phải ỷ vào trong nhà có chút tiền dơ bẩn sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ!

"Cũng không phải tôi sai. Vốn dĩ là anh ta suýt đâm trúng tôi mà!" Nhìn thấy hành động ám chỉ của nhà sản xuất sinh hoạt, "Đào Mộ" không cho là đúng, trong miệng còn lẩm bẩm lầm bầm oán giận.

"Cái thằng này ——" Diêu Văn Tiêu vừa "Đào Mộ" như vậy thì cảm thấy khó chịu khắp người. Xắn tay áo muốn hâm dọa, đạo diễn đứng bên cạnh vội nói: "Cái cậu này sao lại như vậy? Bản thân làm sai cũng không biết nhận sai sao? Ai dẫn người này đến đây vậy, nhanh kêu cậu ta cút đi!"

"Đúng vậy!" Diêu Văn Tiêu chống hông hất cằm lên trời nói: "Kêu cậu ta cút ——"

Hắn còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Dục đánh một cái vào đầu.

"Được rồi! Chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, anh còn so đo với cậu ta?" Thẩm Dục mất kiên nhẫn ôm bụng, tâm trạng càng trở nên hung dữ hơn vì đói bụng.

Đạo diễn và các diễn viên đứng ở một bên thấy thế cũng cười làm lành, nịnh nọt: "Thẩm nhị thiếu đúng là lương thiện hào phóng. Nếu ngài đã nói vậy, thế thì chuyện này…"

Đạo diễn nói xong lại nhìn về phía Diêu Văn Tiêu, dù sao Diêu Văn Tiêu cũng là nhà đầu tư bộ phim này.

Diêu Văn Tiêu che cái ót lại, cười nhạo một tiếng: "Ai là đứa nhỏ hả? Dựa vào cái gì anh không thể so đo với cậu ta ——"

Diêu Văn Tiêu còn chưa dứt lời đã nhận được ánh mắt hình viên đạn của Thẩm Dục, chỉ có thể xấu hổ im lặng, cố gắng vớt vát lại tôn nghiêm: "Được rồi, không so đo thì không so đo, thời buổi này làm chuyện tốt sẽ có thưởng, coi như chầu cơm này đút cho chó ——"

Còn chưa dứt lời, lại bị Thẩm Dục tát một cái: "Nói gì thế hả? Anh đút ai, ai là chó?"

Lúc này Diêu Văn Tiêu mới nhận ra lời nói tức giận của mình còn có ý khác, lập tức cười làm lành: "Không có, anh nói thư ký trường quay của đoàn phim các em, chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng người tốt, cậu ta giống một con sói mắt trắng."

Thẩm Dục không thèm quan tâm đến hắn. Ôm bụng, dẫn theo một đống trợ lý dạo tới dạo lui rồi về phòng nghỉ. Diêu Văn Tiêu vội tung ta tung tăng theo phía sau Thẩm Dục, giống như một con Husky tung tăng trong gió, không còn chút kiêu ngạo cứng đầu nào như khi đứng trước mặt "Đào Mộ".

Nhà sản xuất sinh hoạt trừng mắt nhìn "Đào Mộ" đang thất hồn lạc phách đứng tại chỗ, hừ lạnh một tiếng: "Còn không biết đi làm việc à? Tôi nói cho cậu biết, tôi thấy cậu tuổi còn nhỏ, lại là một cô nhi, rất đáng thương nên mới giữ cậu lại đoàn phim làm người phụ trách. Nhưng nếu cậu được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, làm gì cũng gây thêm phiền phức cho tôi, vậy cậu cút được bao xa thì cút đi cho tôi! Ông đây không muốn bị cậu liên lụy, có nghe không!"

"Đào Mộ" cũng lòng tràn đầy tủi thân. Chỉ cảm thấy bản thân cực cực khổ khổ làm việc suốt ngày, kết quả suýt nữa bị người ta đâm trúng rồi còn bị ăn mắng, còn suýt bị đuổi khỏi đoàn phim. Người duy nhất nói chuyện giúp hắn cũng bày ra sắc mặt trịch thượng, không thèm để hắn vào mắt. Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mọi người đều bằng tuổi nhau, hắn thì phải cực khổ làm việc chăm chỉ, còn những người đó lại có thể ỷ vào gia thế bối cảnh, muốn làm gì thì làm? Còn không phải vì bọn họ sinh ra đã ngậm thìa vàng, còn không phải vì bọn họ đầu thai tốt sao?

"Đào Mộ" tức giận bất bình, tâm trạng cực kỳ chán nản, nhưng hắn không dám đắc tội nhà sản xuất sinh hoạt, chỉ có thể tủi thân gật đầu. Nhà sản xuất sinh hoạt cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt khóc tang của "Đào Mộ" kia, đành phải phiền chán xua tay. Lạnh lùng nhìn "Đào Mộ" thút tha thút thít vào phòng vệ sinh, bất giác lắc đầu.

—— Khi vừa mới nhìn thấy đứa nhỏ này, hắn cảm thấy đứa nhỏ này trắng nõn sạch sẽ khá tốt. Kết quả tiếp xúc rồi mới biết, đứa nhỏ này đáng thương thì đúng là đáng thương thật, nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng ghét, câu châm ngôn của ông bà không bao giờ sai.

Mà ở bên kia, "Đào Mộ" khóc rất đau lòng đi vào phòng vệ sinh, đứng rửa mặt trước bồn rửa tay.

Trải qua đoạn giấc mơ "người không đúng nhịp" vừa rồi, trong lòng Đào Mộ đã thoáng có chút suy đoán. Nhưng khi Đào Mộ ở trong mơ, tận mắt nhìn thấy khuôn mặt của "Đào Mộ" quả nhiên là khuôn mặt tinh xảo yếu đuối đáng thương của "Thẩm Dục" trong gương, Đào Mộ vẫn khiếp sợ tột đỉnh.

Rốt cuộc chuyện này là sao?!

Não của Đào Mộ suýt nữa chết máy, miên man suy nghĩ trong mơ. Đột nhiên nhớ đến lúc trước Thẩm Thần đến tìm cậu, miêu tả cho cậu vô số lần luân hồi và báo thù. Thẩm Thần nói hắn đã trải qua quá nhiều lần luân hồi, đã không còn nhớ rõ trình tự ở mỗi một kiếp, càng không nhớ được vì sao lại có nhiều lần luân hồi lặp lại như vậy. Nhưng mà ——

Nhìn thấy khuôn mặt "Đào Mộ" là của "Thẩm Dục" trong gương, trong lúc bối rối, Đào Mộ đã hiểu ra được một chút. Có lẽ những thứ mà cậu nhìn thấy bây giờ, chính là ngọn nguồn chân chính của nhiều lần luân hồi kia!

°°°°°°°°°°

Lời editor: Hiểu rồi ha :))) Ở thế giới ban đầu, ngọn nguồn của thế giới, nhị công tử Thẩm gia vẫn là nhị công tử Thẩm gia chân chính, không hề có chuyện Thẩm Nghiên tráo đổi hai đứa bé. Còn ở các lần luân hồi sau đó, toàn là bị tráo đổi :))) ôi kịch bản ăn cắp vận mệnh.

Đào Mộ mình xưng là cậu, còn Thẩm nhị thì mình xưng là cậu ta nha. Còn "Đào Mộ" trong ngoặc và Thẩm Dục hàng pha kè vẫn quất là "hắn" thôi.
Chương trước
Chương sau