Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 264

Chương trước
Chương sau
Edit + beta: Iris

Trong đầu Thẩm Thần có quá nhiều ký ức, hơn nữa cũng không liền kề nhau, nên Thẩm Thần cũng không thể nào xác định câu chuyện mở đầu là như thế nào, hắn chỉ nhớ rõ mỗi đoạn kết.

18 năm trước, hai đứa nhỏ bị tráo đổi bởi vì trò chơi khăm của Thẩm Nghiên. 18 năm sau, hai đứa nhỏ gặp nhau rồi trở thành bạn tốt ở trấn H, sau đó trời xui đất khiến cùng đồng thời trở lại Thẩm gia. Con nuôi ngây thơ thuần khiết thiện lương không có chút tâm cơ, con ruột lại vì lưu lạc bên ngoài từ nhỏ, nhìn thấu lòng người ấm lạnh, nên trong lòng luôn có cảm giác thù địch. Và sự thù địch này càng trở nên mãnh liệt hơn khi Đào Mộ tận mắt chứng kiến cuộc sống tuyệt vời và hoàn cảnh thoải mái của đứa con nuôi. Dần dần oán hận chất chứa quá sâu, cuối cùng không thể vãn hồi được nữa. Vì thế con ruột bắt đầu nhắm vào con nuôi khắp nơi, hãm hại con nuôi. Đến chỗ này, cốt truyện luôn lặp lại, điều khác biệt duy nhất chính là kết cục. Một là con ruột dùng hết tâm cơ, tự kết thúc tính mạng, sau đó trùng sinh báo thù, khiến con nuôi không chút tâm cơ chết thảm ở tuổi 28. Hai là con nuôi bị tính kế đến chết trùng sinh, trả thù con ruột. Con ruột sau khi chết tiếp tục trùng sinh, trở về trả thù con nuôi... Lặp đi lặp lại, vĩnh viễn không có kết thúc.

"Không đúng!" Đào Mộ nghe Thẩm Thần miêu tả, đột nhiên phản ứng lại: "Kiếp này tôi trùng sinh, nhưng không hề nghĩ tới chuyện báo thù, càng không muốn quay lại Thẩm gia. Suy đoán của anh không có giá trị."

Thẩm Thần hơi cong khóe môi, lộ ra nụ cười mỉa mai: "Có lẽ là cậu chủ quan không nghĩ tới chuyện trả thù Thẩm Dục, trả thù Thẩm gia, nhưng sự tồn tại của cậu đã thúc đẩy diễn biến cốt truyện. Tôi nói rồi, động lực thúc đẩy cốt truyện phát triển là chấp niệm. Mà chấp niệm ban đầu của cậu và Thẩm Dục là cầu mà không được. Vì vậy, cho dù cậu có thể buông Thẩm gia xuống, nhưng chỉ cần Thẩm Dục không buông được thì có chuyện vẫn sẽ phát triển từng bước như cũ."

Chẳng qua sau khi tuần hoàn nhiều như vậy, vầng sáng cốt truyện ban đầu chỉ sợ đã biến dạng. Không thể chăm lo cho nhiều chi tiết, chỉ có thể nhớ được tiết điểm mấu chốt của cốt truyện.

Đào Mộ cười nhạo một tiếng, ánh mắt nhìn Thẩm Thần đột nhiên thoáng hiện tia chế giễu, nhướng mày nói: "Chấp niệm của Thẩm Dục không phải là Thẩm gia sao? Cậu ta muốn được nhà họ Thẩm chấp nhận, muốn trở về nhà họ Thẩm, anh thỏa mãn nguyện vọng của cậu ta không phải được rồi sao."

Thẩm Thần im lặng, sau một lúc lâu mới nói: "Nhưng tôi cũng có chấp niệm."

Nếu Thẩm Thần không có nhớ lại nhiều chuyện như vậy thì cũng thôi. Nhưng bây giờ hắn đã nhớ ra Thẩm gia vạn kiếp bất phục, sao có thể lại lần nữa chấp nhận Thẩm Dục mà không có chút khúc mắc trong lòng? Không nói đến Thẩm Dục vốn là người ngoài không liên quan đến Thẩm gia, ngay cả em trai chung dòng máu là Đào Mộ, Thẩm Thần cũng không thèm nhìn lấy một cái.

Đào Mộ hiểu rõ. Điều Thẩm Thần quan tâm nhất trong cuộc đời là lợi ích của Thẩm gia, bất kể kết cục của câu chuyện là gì, Thẩm gia luôn không thể tránh khỏi kết cục cửa nát nhà tan. Cũng khó trách thẩm thần lại bài xích cậu và Thẩm Dục như vậy.

Thẩm Thần vốn cho rằng sau khi hắn nói những chuyện này với Đào Mộ, Đào Mộ cũng sẽ khó chịu như hắn. Suy cho cùng, tình huống bị một vầng sáng cốt truyện khó hiểu chi phối cuộc sống thực sự vừa đáng buồn vừa đáng cười. Tất cả cảm xúc và nỗ lực của bọn họ, đến cuối cùng chỉ là để thúc đẩy cốt truyện, làm áo cưới cho cái gọi là kết cục. Ban đầu khi Thẩm Thần nhớ lại mọi chuyện, hắn thật sự tức đến nỗi muốn giết người. Hắn phải dựa vào sự kiềm chế mạnh mẽ của mình mới không phát điên, chuyện đầu tiên hắn làm là giải quyết tập đoàn Thẩm thị, mục đích là để phá vỡ cốt truyện. Nhưng không ngờ sau khi Đào Mộ biết được những chuyện này, ngoại trừ lúc đầu cảm xúc dao động khá lớn, nhưng sau khi nghe xong lại lộ ra chút bình tĩnh.

"Không có gì kỳ lạ cả." Chú ý thấy cảm xúc của Thẩm Thần, Đào Mộ hơi mỉm cười: "Cảm xúc phập phồng lên xuống hiện giờ của anh là những gì mà tôi đã trải qua khi trùng sinh. Oán hận, không cam lòng, muốn khiến tất cả những người đã làm tôi thất vọng phải trả giá thật đắt. Mỗi phút mỗi giây, trong lòng giống như bị lửa đốt, nhưng sau một thời gian dài, gặp được nhiều người và nhiều chuyện hơn, anh sẽ phát hiện, thật ra thế giới này lớn lắm. Những người không thích anh, và những chuyện khiến anh không vui đều đã là quá khứ."

Lòng Thẩm Thần dao động, đôi mắt sâu thẳm nhìn Đào Mộ.

Đào Mộ tự cười giễu: "Từng có lúc, tôi thật sự cho rằng con người tôi thật vô dụng. Vì vậy mới rơi vào kết cục bị chúng bạn xa lánh, người thân cùng huyết thống không thích tôi, ngay cả người yêu sống chung với tôi nhiều năm cũng phản bội tôi. Nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện tôi mới hiểu ra, hóa ra muốn trở thành người một nhà cũng cần phải có duyên phận. Vận mệnh của tôi và Thẩm gia đã được định sẵn là duyên người thân rất cạn."

Vốn dĩ sâu trong nội tâm của Đào Mộ vẫn còn ẩn giấu chút hy vọng xa vời đối với Thẩm gia, nhưng sau khi nghe Thẩm Thần kể lại nhiều ký ức như vậy, cuối cùng Đào Mộ cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu và Thẩm gia quả nhiên không có duyên phận. Nếu không, Thẩm gia cũng sẽ không luôn luôn nghiêng về phía Thẩm Dục sau nhiều lần luân hồi như vậy, không hề có một ngoại lệ.

Đào Mộ cũng biết tính cách của mình. Mặc dù Thẩm Thần không nói chi tiết, nhưng Đào Mộ hiểu rõ, khi cậu muốn tranh giành thứ gì đó, cậu có thể ép dạ cầu toàn đến mức độ nào. Vì vậy Đào Mộ có thể tưởng tượng được, nếu cậu vẫn còn chấp niệm với Thẩm gia, lại có ký ức khi trùng sinh, vì để được Thẩm gia chấp nhận, Đào Mộ chắc chắn sẽ giả vờ thành dáng vẻ của Thẩm Dục, dùng sự ngây thơ thiện lương để giành được ấn tượng tốt của người nhà họ Thẩm.

Nhưng cho dù là vậy, trong miêu tả của Thẩm Thần, ở đầu mỗi câu chuyện, Thẩm gia chưa từng chấp nhận cậu giống như chấp nhận Thẩm Dục. Tất cả sự hối hận nếu biết sớm thì đã chẳng làm chỉ sinh ra sau khi Đào Mộ chết. Giống như Thẩm Thần đã nói, có lẽ những hối tiếc này không liên quan gì đến ý định ban đầu, chỉ là sản phẩm dùng để thúc đẩy diễn biến cốt truyện.

Đào Mộ không có nhiều ký ức như Thẩm Thần, nhưng cậu có thể đoán ra được, Đào Mộ - người bị mắc kẹt trong vòng luân hồi hết lần này đến lần khác, muốn giành được sự chấp nhận của người nhà, đến tột cùng đã trải qua bao nhiêu lần thất vọng thông qua đôi ba câu lời kể của Thẩm Thần, nên mới có thể hoàn toàn tiêu tan chấp niệm đối với Thẩm gia giống như cậu của kiếp này.

Lúc ấy Đào Mộ vừa mới trùng sinh đã cảm thấy rất kỳ lạ! Rõ ràng cậu là một tên tiểu nhân có thù tất báo, bụng dạ hẹp hòi, hơn nữa còn không thấy quan tài không đổ lệ, chưa tới phút cuối chưa ngừng, vậy mà sau khi trùng sinh lại hoàn toàn không muốn trở về Thẩm gia hoặc trả thù Thẩm Dục. Lúc đó Đào Mộ còn tưởng, chết đi một lần đã trừ khử được mọi chấp niệm. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu như chấp niệm là cầu mà không được, thì làm sao có thể tiêu tan dễ dàng vậy được. Trừ khi là trải qua rất rất nhiều lần thất vọng, thậm chí là dần dần nhận ra bản chất của Thẩm gia sau mỗi lần trùng sinh, vì vậy chấp niệm trong tiềm thức mới hoàn toàn tiêu tan, không hề nghĩ đến báo thù hoặc thứ gì khác, chỉ muốn rời đi thật xa những người này.

Nghe Đào Mộ nói xong, Thẩm Thần nhíu mày, vô thức muốn phản bác suy luận của Đào Mộ. Nhưng khi lời nói đến bên miệng, Thẩm Thần đột nhiên sửng sốt.

"Anh cũng phát hiện đúng không?" Đào Mộ khẽ cười một tiếng: "Nếu Thẩm gia không có chấp niệm với Thẩm Dục, thì dù tôi có trùng sinh ép chết Thẩm Dục, các anh cũng sẽ không đến mức báo thù cho Thẩm Dục."

"Nói tôi tam quan bất chính hay ác độc bẩm sinh cũng được thôi. Tôi mới là con trai thật sự của Thẩm gia. Cho dù sau khi tôi trở về Thẩm gia và nhằm vào Thẩm Dục khắp nơi, đuổi Thẩm Dục ra khỏi Thẩm gia, cũng chỉ là vì muốn cho cậu ta trải nghiệm những năm qua tôi giãy giụa sống sót như thế nào." Đào Mộ nhìn vẻ mặt phức tạp của Thẩm Thần, cười nhạo: "Cậu ta chiếm thân phận của tôi, cướp người nhà của tôi, sống trong nhung lụa 18 năm. Tôi chỉ muốn cho cậu ta trải nghiệm cách sống của tôi một chút mà thôi, cậu ta là một người trưởng thành mà ngay cả 10 năm cũng không nhịn được. Mẹ nó còn có mặt mũi nào mà chấp niệm, mà trùng sinh báo thù?"

"Chó má!" Đào Mộ nhịn không được chửi tục một câu: "Thẩm Dục cậu ta mặt dày cỡ nào mà dám sinh ra loại chấp nhận này?"

"Có phải anh còn cảm thấy Thẩm gia các anh rất thảm, rất vô tội không?" Đào Mộ liên tục cười nhạo, nhưng trong lòng lại tràn ngập đau thương hơn là tức giận: "Nếu Thẩm gia các người chỉ cần đứng đúng vị trí của mình cả đời, ít nhất nhớ rõ con trai ruột của các người đã giãy giụa sống sót như thế nào trong khi các người mù quáng cưng chiều một tên hàng giả, chỉ cần có một chút tình thân huyết thống với tôi, các người cũng sẽ không trở thành con dao để Thẩm Dục đối phó với tôi. Tôi cũng rất ngạc nhiên, mỗi một kiếp các người lại đều lựa chọn tên hàng giả, hoặc là không đối xử tốt với tôi khi tôi còn sống, hoặc là sau khi Thẩm Dục chết thì thành kẻ thù với tôi."

Đào Mộ cảm thấy, năm đó mình ngu ngốc ảo tưởng xa vời về một gia đình ấm áp, có thể được người nhà chấp nhận thật sự quá buồn cười, hơn hết là cậu còn thật sự cười thành tiếng: "Ở mỗi một kiếp, Thẩm gia đều lưu lạc thành tình trạng cửa nát nhà tan, hoàn toàn là do các người gieo gió gặt bão."

Đôi mắt Đào Mộ ửng đỏ, chưa bao giờ Đào Mộ cảm thấy mình nhìn thấu Thẩm gia đến thế.

Cho nên trải qua nhiều kiếp như vậy, Thẩm Dục và người nhà họ Thẩm mới là người một nhà.

"Đúng là khiến người khác buồn nôn." Yết hầu của Đào Mộ nhúc nhích lên xuống, trong lòng quay cuồng, nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh: "Anh vẫn nên đi tìm Thẩm Dục đi."

"Người thật sự có trách nhiệm với Thẩm gia không phải tôi, mà là cậu ta." Đào Mộ hơi mỉm cười, trong đôi mắt đen láy trong trẻo tràn ngập vẻ vui sướng khi người gặp họa: "Mặc dù không biết vì sao, nhưng bây giờ tôi thật sự rất may mắn, anh cũng trùng sinh. Hơn nữa vì để Thẩm gia thoát khỏi kết cục cửa nát nhà tan, đích thân hủy đi tập đoàn Thẩm thị."

"Anh đoán xem, sau khi không còn tập đoàn Thẩm thị, Thẩm gia không còn là nơi có thể trở thành chỗ dựa để Thẩm Dục sống những ngày tốt lành, Thẩm Dục có còn quan tâm đến Thẩm gia như mấy kiếp trước không?"

"Tôi có một đề nghị cho anh." Đào Mộ chợt nảy ra ý kiến, khóe môi cong lên: "Anh dẫn người nhà họ Thẩm đến tìm Thẩm Dục, để Thẩm Dục nuôi các người, thế nào? Không phải cậu ta rất coi trọng tình thân sao? Không phải cậu ta rất thích cướp cha mẹ anh chị của người khác, thậm chí cướp đến mấy kiếp cũng không thấy phiền chán đó sao? Vậy anh để cậu ta gánh vác nghĩa vụ làm con một chút thì thế nào?"

"Mặc dù anh chưa có nói, nhưng trong mấy lần luân hồi trước đó, có lẽ Thẩm Dục đều được hưởng quyền lợi làm nhị công tử Thẩm gia đúng không? Năm nay cậu ta cũng đã 20 tuổi rồi. Là một người trưởng thành rồi, hưởng quyền lợi xong rồi, cũng nên thực hiện nghĩa vụ chứ nhỉ."

"Tôi nghe nói chủ tịch Thẩm -- không đúng, bây giờ không còn là chủ tịch nữa rồi. Thẩm, Thế, Uyên," Đào Mộ cười cười, gằn từng chữ một tên của cha mẹ ruột trên danh nghĩa của cậu: "Bị anh làm tức đến bệnh tim tái phát nằm viện phải không? Đây là một cơ hội tốt đó. Để đứa con nuôi quý giá nhất của nhà họ Thẩm các anh đến phục vụ trước giường bệnh của cha cậu ta?"

"Dù sao thì từ đầu đến cuối, hai cha con các anh cũng đối xử với cậu ta tốt như vậy." Đào Mộ nghĩ đến kiếp này, Thẩm Dục bị Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên đuổi khỏi Thẩm gia, cha con Thẩm Thế Uyên vẫn bày ra vẻ mặt cha và anh hiền từ đối với Thẩm Dục như cũ, thái độ không hề thay đổi. Cậu bất giác suy tư rồi cười nói: "Đi tìm Thẩm Dục đi. Nếu sau khi Thẩm gia mất đi tập đoàn Thẩm thị, mãi mãi không thể trở thành chỗ dựa cho Thẩm Dục dựa vào, mà Thẩm Dục vẫn có thể nhớ mãi không quên về Thẩm gia, vẫn muốn nhận được sự thông cảm và công nhận của các người, tôi sẽ thừa nhận Thẩm Dục mới là người nhà họ Thẩm chân chính." Cho dù không có quan hệ huyết thống.

"Tôi thề, nếu kiếp này Thẩm Dục vẫn có thể trước sau như một khi Thẩm gia thất bại, cho dù còn có kiếp sau, kiếp sau sau nữa, tôi sẽ không có bất kỳ chấp niệm nào đối với Thẩm gia và Thẩm Dục. Đào Mộ tôi, đời đời kiếp kiếp không phải là người nhà họ Thẩm. Đời đời kiếp kiếp không có bất kỳ quan hệ nào với Thẩm gia."

Nhưng nếu thái độ của Thẩm Dục thay đổi thì sao!

Đào Mộ và Thẩm Thần nhìn nhau, không ai nói chuyện. Nếu thái độ của Thẩm Dục thay đổi, vậy chứng tỏ chấp niệm của Thẩm Dục cũng không phải là chính bản thân Thẩm gia, mà là vinh hoa phú quý mà Thẩm gia có thể cung cấp cho hắn. Nếu nhìn thấu điều này, vậy chấp niệm có còn quan trọng nữa không?

Con người chỉ có một cuộc đời, nếu có thể sống rõ ràng cả một đời đã là không tệ rồi. Ai mà còn lo lắng chuyện của kiếp sau kiếp sau sau nữa như thế nào? Đào Mộ đã trùng sinh nhiều lần, chẳng phải cũng mãi đến hôm nay mới hiểu được cuộc đời của mình đó sao?

Ngay trong lúc này, Đào Mộ bỗng cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, như thể có thứ gì đó đã thoát khỏi gông cùm xiềng xích huyết thống.

Thẩm Thần nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên nhẹ nhõm của Đào Mộ, trong lòng bỗng thấy trống rỗng. Giống như có thứ gì đó đã bị chặt đứt.

Hai anh em nhìn nhau. Trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, dời tầm mắt. Có lẽ bọn họ, chỉ có kiếp này là có duyên phận anh em!

°°°°°°°°°°

Lời editor: Chúc mừng Mộ đã hoàn toàn buông bỏ 😭😭 đọc những kiếp trước của Mộ mà đau lòng.
Chương trước
Chương sau