Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 263

Chương trước
Chương sau
Warn: Có cảnh cua gắt, mọi người nhớ đội mũ bảo hiểm trước. Còn editor thì bể đầu rồi :)))

Edit + beta: Iris

"Sao vậy, sợ rồi hả?" Tề tiểu thư thấy Đào Mộ ra vẻ suy tư một lúc lâu vẫn không nói chuyện, bất giác châm chọc.

Đào Mộ hồi phục tinh thần, nhìn Tề tiểu thư vênh váo tự đắc nhưng lại kiêu ngạo thẳng thắn trước mặt, bỗng có cảm giác quen thuộc.

Nhưng đây lần đầu tiên cậu và Tề tiểu thư gặp nhau, cảm giác quen thuộc đến từ đâu?

Đào Mộ hơi nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu mới chợt nhận ra.

Tác phong làm việc rất quen thuộc!

Cái hành động kiểu một lời không hợp là phải chạy đến trước mặt đương sự để diễu võ dương oai, sẵn tiện ngu ngốc nói toẹt ra hết kế hoạch của bản thân, chẳng phải là cậu của năm đó sao?

Đào Mộ nhớ rất rõ, kiếp trước, khi cậu bị cốt truyện ảnh hưởng, nhằm vào Thẩm Dục ở khắp nơi, cậu thường xuyên làm loại chuyện này. Mỗi lần làm chuyện xấu gì cũng phải chạy đến trước mặt Thẩm Dục để khoe khoang, sau đó sẽ trùng hợp bị những kẻ ái mộ Thẩm Dục nghe thấy. Diễn biến kế tiếp có thể tưởng tượng...

Tự dưng ngửi thấy hơi thở quen thuộc, lòng Đào Mộ mềm nhũn. Khi nhìn về phía Tề tiểu thư, cũng không còn là cái nhìn không đồng tình như ban đầu, thậm chí còn có chút mềm mại vì đồng bệnh tương liên.

"Cậu, cậu nhìn tôi vậy làm gì?" Tề tiểu thư có chút không chịu nổi ánh mắt quá dịu dàng khoan dung của Đào Mộ, đầu óc chợt ngừng hoạt động, những lời khắc nghiệt chuẩn bị thốt ra cũng không nói ra miệng được.

"Không có gì. Chỉ là muốn cảm ơn Tề tiểu thư vì đã cung cấp cho tôi tin tức quan trọng như vậy." Đào Mộ hơi mỉm cười, ấm áp nói: "Để bày tỏ sự cảm ơn, tối nay Tề tiểu thư hãy cứ nghỉ ngơi thật tốt, mọi chi phí tiêu dùng cứ ghi sổ cho tôi."

Tề tiểu thư: "..."

Không thể không nói, vẻ ngoài của Đào Mộ thật sự rất tuấn tú. Đôi mày cong cong, đôi mắt dịu dàng lưu luyến, dù là trong mắt Tề tiểu thư - người tự xưng là tình địch - cũng không thể sinh ra nhiều ý thù địch và ác ý. Rõ ràng trước đó vẫn còn rất nhiều tức giận và bất bình, lại lặng lẽ tan biến trong ý cười dịu dàng của Đào Mộ.

Tề tiểu thư cảm thấy mình có hơi không ổn, hầm hừ hai tiếng rồi xoay người đi mất.

Đào Mộ cũng cầm chìa khóa về phòng. Bởi vì có chút để ý đến lời nói trước đó của Tề tiểu thư, nên Đào Mộ đã gọi điện cho Lệ Khiếu Hằng, hỏi anh về Tề tiểu thư: "... Cô ấy tự khai họ tên, nói mình là vị hôn thê của anh, được chính miệng ông nội Lệ thừa nhận."

Cho dù lý trí biết rõ lời của Tề tiểu thư chắc chắn không thể là sự thật, nhưng Đào Mộ vẫn chua. Như thể trong lòng đang có cây chanh mọc rễ nảy mầm.

Lệ Khiếu Hằng mỉm cười: "Lệ gia và Tề gia cũng coi như là thế giao. Có lẽ khi ông nội của anh và lão thái gia Tề gia uống rượu, nhất thời nói đùa không lựa lời, em đừng coi là thật."

Lệ Khiếu Hằng hơi dừng lại một chút rồi giải thích tiếp: "Em nghĩ lại xem, nếu lời của Tề Diệu là thật, cô út sẽ giục mẹ anh, suốt ngày bắt anh xem mắt sao?"

Cũng đúng!

Đào Mộ thoải mái. Sau đó nghe Lệ Khiếu Hằng đổi chủ đề, nói có chút khó hiểu: "Chỉ là, biểu hiện của Tề Diệu quả thật có hơi không ổn. Trong ấn tượng của anh, mặc dù Tề Diệu hơi kiêu căng, nhưng chưa đến mức ngang ngược vô lý. Sao mới lần đầu gặp mặt đã tỏ thái độ đó với em?"

Đào Mộ nghe vậy thì sửng sốt, trong lòng bỗng thoáng hiện lên cảm giác khó chịu cực độ. Cậu nhíu mày, giọng nặng nề hỏi: "Trong ấn tượng của anh, Tề Diệu không thể làm chuyện vô lý?"

"Không chỉ là vô lý." Lệ Khiếu Hằng hơi suy tư, nói: "Là có gì đó không đúng."

Lệ Khiếu Hằng không phải khoe khoang, nhưng những người có xuất thân từ gia đình như bọn họ, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, dĩ nhiên hiểu tầm quan trọng của việc giữ kín như bưng. Có vài lúc, chỉ một câu nói thôi là có khả năng sẽ ảnh hưởng đến dự án hơn trăm tỷ. Vì vậy khi dự án vẫn chưa hoàn thành thì không được nói bậy bạ ra ngoài, chưa kể Tề Diệu đã ở độ tuổi này, cho dù là đứa nhỏ 7 tuổi cũng sẽ không làm như vậy.

Trong lòng Đào Mộ nặng nề, bỗng có hơi bất an, nhưng lại không biết rốt cuộc mình đang bất an cái gì. Cậu liếm môi, vô thức nói sang chuyện khác, nhắc lại với Lệ Khiếu Hằng về những gì Tề Diệu đã nói về kế hoạch của Thẩm Thần, đổi 25% cổ phần của tập đoàn Thẩm thị thành tập đoàn Tề thị. Mặc dù có chút kinh ngạc trước phản ứng nhanh nhạy của Thẩm Thần, nhưng Đào Mộ vẫn muốn biết 25% cổ phần này rốt cuộc là thế nào. Vì vậy trước khi gọi cho Lệ Khiếu Hằng, Đào Mộ còn gọi cho người chịu trách nhiệm chi nhánh Phi Tấn Giải Trí ở Hỗ Thành và Thâm Thành, để bọn họ điều tra chi tiết chuyện Thẩm Thần chuyển nhượng 25% cổ phần của tập đoàn Thẩm thị.

Với năng lực hiện giờ của web Phi Tấn, muốn tìm hiểu loại chuyện này thật sự là dễ như trở bàn tay. Đào Mộ rất nhanh đã nhận được tin mình muốn.

Hóa ra 25% cổ phần này đến từ 10% của Thẩm phu nhân, 5% của Thẩm Nghiên và 7% của nhị công tử Thẩm gia, 3% còn lại đến từ cổ phần của Thẩm Thần và Thẩm Thế Uyên, mỗi người rút ra 1.5%. Nói cách khác, Thẩm Thần đã chuyển nhượng tất cả cổ phần của Thẩm phu nhân, Thẩm Nghiên và Thẩm Dục ra ngoài. Lý do là, sở dĩ tập đoàn Thẩm thị rơi vào tình trạng khủng hoảng như hôm nay, tất cả là tại hành vi sai trái của Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên. Do đó Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên cần phải bù đắp lỗi lầm. Về phần thái độ của Thẩm Dục, căn bản không quan trọng, bởi vì Thẩm Dục không phải là nhị công tử Thẩm gia chân chính, vì vậy hắn không có tư cách hỏi chuyện này.

Khi biết được là do Thẩm Thần làm, Đào Mộ kinh ngạc cảm thán. Lại nghĩ đến Trác Nghiêm vẫn luôn châm ngòi ly gián, dốc hết sức khiến Thẩm gia nội đấu để ngư ông đắc lợi vì chút cổ phần này, Đào Mộ có chút đồng tình với đối phương. Quả nhiên Thẩm Thần vừa ra tay đã rút củi dưới đáy nồi. Dùng cổ phần của Thẩm phu nhân, Thẩm Nghiên và Thẩm Dục để đổi lấy sự ủng hộ của tập đoàn Tề thị, chẳng những có thể giải quyết triệt để tai họa ngầm là châm ngòi ly gián người trong gia đình, hoàn toàn loại bỏ khả năng xảy ra mâu thuẫn nội bộ, mà còn có thể lợi dụng điều này để kéo tập đoàn Tề thị đến viện trợ.

Đào Mộ đổi vị trí tự hỏi, nếu là cậu đứng ở vị trí của Thẩm Thần, cậu chắc chắn không thể nào hy sinh nhiều như vậy trong khoảng thời gian ngắn. Cổ phần chỉ là thứ yếu, mấu chốt là thái độ lạnh nhạt của Thẩm Thần. Đó chính là mẹ ruột của hắn và em gái cùng cha cùng mẹ với hắn, cho dù Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên làm nhiều chuyện sai trái, nhưng bọn họ chưa từng có lỗi với Thẩm Thần. Vậy mà Thẩm Thần lại có thể lấy cổ phần của Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên để đổi lấy lợi ích mà không chút do dự, loại quyết đoán này, Đào Mộ tự thẹn không bằng.

Nhưng điều khiến Đào Mộ càng không thể ngờ đến là hành động kế tiếp của Thẩm Thần --

Sau buổi ký hợp đồng đổi cổ phần với nhau giữa tập đoàn Tề thị và tập đoàn Thẩm thị, Thẩm Thần không có đủ 50% cổ phần trong tay lại thật sự trơ mắt nhìn tập đoàn Tề thị mở cuộc họp cổ đông để chân chính tiếp quản tập đoàn Thẩm thị, hơn nữa còn đuổi Thẩm Thế Uyên khỏi ghế chủ tịch. Thậm chí ngay cả Thẩm Thần cũng nhận lỗi từ chức vì chuyện của Thẩm gia, chủ động từ bỏ chức tổng giám đốc điều hành tập đoàn Thẩm thị. Còn tập đoàn Thẩm thị cũng sửa tên đổi họ thông qua biểu quyết cổ đông, trở thành công ty con của tập đoàn Tề thị. Về phần tổng giám đốc điều hành mới của tập đoàn Thẩm thị, thế mà lại là Trác Nghiêm trăm phương ngàn kế muốn mưu đoạt Thẩm gia.

Đương nhiên không chỉ có Đào Mộ bất ngờ, ngay cả Thẩm Thế Uyên cũng không ngờ tới. Hành động của Thẩm Thần thật sự quá bừa bãi, thậm chí còn lừa cả Thẩm Thế Uyên. Vì vậy Thẩm Thế Uyên hoàn toàn không nhận ra mục đích thật sự của Thẩm Thần, từ bỏ chức quyền trong tay mà không có bất kỳ sự đề phòng nào.

Sau khi đại hội cổ đông kết thúc, Thẩm Thế Uyên tức đến mức tái phát bệnh tim, nằm trong phòng bệnh còn không quên mắng chửi Thẩm Thần. Thẩm Thần vừa mới hồi phục sau khi bị thương nặng đã phải đấu tranh với vận mệnh và vận may, nhưng trong mắt Thẩm Thế Uyên, đứa con trai này của ông ta chắc chắn là mất máu não quá nhiều, toàn thân tê liệt.

Không chỉ có Thẩm Thế Uyên cảm thấy đầu óc Thẩm Thần có vấn đề, mà còn có các cổ đông luôn nghiêng về phía cha con Thẩm gia trong tập đoàn Thẩm thị. Phải biết rằng, cha con Thẩm gia đã điều hành tập đoàn Thẩm thị rất nhiều năm, cho dù trong hai năm nay thỉnh thoảng gặp khó khăn, nhưng nhìn tổng thể thì việc kinh doanh của tập đoàn vẫn phát triển không ngừng. Cho nên trong tập đoàn cũng có không ít cổ đông và quản lý cấp cao ủng hộ cha con Thẩm gia.

Bọn họ không thể nào hiểu nổi cách làm của Thẩm Thần.

Đương nhiên Thẩm Thần cũng không giải thích với những người này. Đến khi mọi chuyện ổn định lại, đã là nửa năm sau. Thẩm Thần trực tiếp tìm đến căn cứ bỏ hoang nào đó - nơi Đào Mộ đang dẫn đoàn phim 《 Binh vương 》 đến quay, đi thẳng vào vấn đề: "Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng một chút rồi."

Đào Mộ không ngờ, Thẩm Thần sau khi giải quyết xong chuyện của tập đoàn Thẩm thị, lại đến tìm cậu đầu tiên. Nhưng Đào Mộ cũng rất tò mò vì sao Thẩm Thần lại làm như vậy, nên cậu xin nghỉ phép với đoàn phim, dẫn Thẩm Thần rời khỏi phim trường, trở về ký túc xá.

Môi trường quay phim rất gian khổ, điều kiện ký túc xá đương nhiên cũng không tốt lắm. Thẩm Thần quan sát ký túc xá của quân nhân, đơn giản đến mức chỉ có một giường, một bàn, một ghế và một tủ, sau đó hắn ngồi lên chiếc ghế duy nhất.

Đào Mộ rót một tách trà cho Thẩm Thần, thuận tiện ngồi ở đối diện Thẩm Thần, nhướng mày hỏi: "Nói đi, cuối cùng là có chuyện gì?"

Thẩm Thần suy tư một lát mới chậm rãi nói: "Trước khi kể chuyện, tôi muốn hỏi cậu một chuyện."

Đào Mộ nhướng mày, ý bảo Thẩm Thần có chuyện gì cứ nói thẳng.

Thẩm Thần hơi dừng lại, hỏi thẳng: "Cậu tổng cộng có ký ức của bao nhiêu kiếp?"

Hắn vừa dứt lời, Đào Mộ lập tức chấn động.

Thẩm Thần nhìn biểu cảm của Đào Mộ là đoán được: "Quả nhiên chỉ có một kiếp sao?"

"Có ý gì?" Đầu ngón tay Đào Mộ lạnh ngắt, thốt lên câu hỏi.

"Vầng sáng trên người Thẩm Dục đã không còn." Thẩm Thần nhìn chằm chằm vào mắt Đào Mộ, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, hiện lên một tia mỉa mai và lạnh lẽo: "Cậu có phát hiện xung quanh cậu có thêm cái gì không?"

Nghe Thẩm Thần hỏi, Đào Mộ lập tức nhớ lại lúc trước cậu cảm thấy Tề Diệu có chỗ nào đó không đúng. Buột miệng hỏi: "Cuối cùng anh muốn nói cái gì?"

"Chết, không phải là kết thúc." Thẩm Thần cong khóe môi, gần đây hắn liên tục mơ thấy ác mộng. Trong mộng lặp đi lặp lại chuyện cũ, nhưng chung quy không thoát được hai kết cục.

"Hoặc là cậu chết, hoặc là Thẩm Dục chết. Bất kể cuối cùng trong hai người các cậu là ai chết, kết cục của Thẩm gia luôn là chôn cùng."

Thẩm Thần nghĩ đến ký ức chồng chéo lên nhau trong đầu: "Mỗi một kiếp, một là sau khi cậu chết, Thẩm gia nhớ tới huyết mạch tình thân, báo thù cho cậu, sau đó đồng quy vu tận với những kẻ ái mộ của cậu ta. Hai là Thẩm Dục chết, 'tôi' nghĩ thông suốt người mình thật sự yêu là Thẩm Dục, vì vậy lén ra tay với cậu, khi tôi trả thù thành công thì bị cậu phát hiện, cuối cùng liên lụy khiến Thẩm gia chôn cùng."

Nói đến đây, ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Thần nhìn về phía Đào Mộ: "Có phải cậu cảm thấy thế giới của mình là một quyển sách, Thẩm Dục là nam chính? Dưới vầng sáng nhân vật chính của cậu ta, cậu luôn không được như ý, cầu mà không được, cuối cùng chỉ có thể tuyệt vọng tự sát để được giải thoát?"

Trong lòng Đào Mộ lạnh lẽo.

"Nhưng trong ký ức của tôi, giống như một chiếc gương có hai mặt, câu chuyện có một phiên bản khác. Cậu mới là nam chính, Thẩm Dục là người luôn không được như ý, cầu mà không được, cuối cùng bị cậu chèn ép từng bước một, tuyệt vọng tự sát."

Điều kỳ quái là, dù là Đào Mộ hay là Thẩm Dục, nếu hai người họ trùng sinh thì chỉ có thể nhớ đến ký ức chết thảm ở kiếp đó. Còn Thẩm Thần, vì đồng thời đảm nhận vai trò là kẻ báo thù cho cả hai người, trời xui đất khiến nhớ hết tất cả mọi chuyện. Tuy nhiên, điều bi kịch là cả đời Thẩm Thần chỉ để ý đến lợi ích Thẩm gia, nhưng trong ký ức ở mỗi kiếp, dù kết cục của Đào Mộ và Thẩm Dục có như thế nào đi chăng nữa, kết cục của Thẩm gia luôn là cửa nát nhà tan.

Không có ngoại lệ.

"Giống như lời nguyền của dải Mobius. Lặp đi lặp lại, mãi mãi vô tận." Thẩm Thần khẽ cười một tiếng.

"Không thể nào!" Tam quan của Đào Mộ như muốn nát, cậu liên tục lắc đầu, không chịu tin lời Thẩm Thần: "Tuyệt đối không có khả năng, tôi thừa nhận, kiếp trước tôi thật sự sống trong một quyển sách, nhưng kiếp này tôi đã, tôi đã thoát ra được. Bây giờ tôi có người nhà, có người yêu, đúng, kiếp trước tôi không hề quen biết Lệ Khiếu Hằng, nhưng tôi kiếp này..."

Thẩm Thần nhìn Đào Mộ nói năng lộn xộn, thản nhiên mỉm cười: "Nếu kiếp trước đã là một quyển sách, vì sao cậu có thể chắc rằng kiếp này không phải là một quyển sách khác?"

"Cậu có phát hiện ra không, số phận của cậu và Thẩm Dục luôn tương ứng nhau. Cậu ta càng tỏa sáng, cậu càng xui xẻo. Cậu ta càng xui xẻo, cậu càng kiêu hãnh. Cậu có cảm thấy, người bên cạnh cậu bắt đầu dần dần thích cậu hoặc căm thù cậu một cách mù quáng không, cậu có cảm thấy tính cách của người xung quanh bắt đầu trở nên phiến diện không?"

Không biết tại sao, Đào Mộ bỗng nghĩ đến Tề Diệu, giọng nói đột nhiên im bặt.

"Có thể cậu sẽ không tin lời tôi, nhưng mười năm một chu kỳ. Cậu có thể từ từ thử nghiệm. Khi nào cậu tin tôi thì đến tìm tôi. Chỉ cần trước khi Thẩm Dục chết, tôi tin sẽ có cơ hội."

Thẩm Thần hơi dừng lại một chút rồi nói: "Tôi cũng không biết vì sao tôi lại đột nhiên nhớ ra nhiều ký ức như vậy, thậm chí tôi cũng không biết ký ức của tôi có phải là thật hay không. Tôi tự tay hủy diệt tập đoàn Thẩm thị là vì muốn biết, nếu không có tập đoàn Thẩm thị, Thẩm gia có còn rơi xuống kết cục cửa nát nhà tan nữa hay không --"

"Nói cho tôi biết!" Đào Mộ ngắt lời Thẩm Thần: "Nói cho tôi biết ký ức mỗi một kiếp của anh."

Đào Mộ hơi dừng lại, trong lòng dao động, lại hỏi: "Có phải sau khi mỗi lần tôi trùng sinh, đều sẽ yêu nhau với Lệ Khiếu Hằng không?" Vì vậy ngay cả Lệ Khiếu Hằng cũng là nhân vật cốt truyện sao?

Thẩm Thần im lặng một lát, nói: "Không phải."

"Trong tất cả những ký ức của tôi, người yêu của cậu chỉ có Trác Nghiêm. Lệ Khiếu Hằng..." Thẩm Thần hơi dừng lại rồi nói tiếp: "Anh ta là ngoại lệ."
Chương trước
Chương sau