Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 257

Chương trước
Chương sau
Edit + beta: Iris

Trong khi Thẩm gia một mớ hỗn loạn, Đào Mộ và các diễn viên quan trọng của 《 Binh vương 》 đang tiến hành huấn luyện ở căn cứ bộ đội đặc chủng lần cuối trước khi quay.

Lúc trước, 《 Binh vương 》 casting chọn được 52 người, trong lúc huấn luyện bình thường thì có người không kiên trì nổi, lần lượt rời đi, chỉ còn lại 17 người. Đào Mộ lập tức để 17 người này ký hợp đồng với đoàn phim. Ban đầu, những diễn viên này cho rằng bài kiểm tra đã kết thúc, bước tiếp theo sẽ bắt đầu huấn luyện đóng phim. Không ngờ Đào Mộ lại để cả đám người huấn luyện trong quân đội bình thường khoảng 3 tháng —— trải qua giai đoạn tân binh một cách hoàn chỉnh. Sau đó kéo cả đám người đến căn cứ huấn luyện bộ đội đặc chủng, tiếp tục hành hạ nhau.

Lúc mới kéo người qua đây, có hai cô gái không chịu nổi áp lực huấn luyện, suýt nữa đã rời đi. Khi thu xếp hành lý, nhìn thấy tiền vi phạm hợp đồng trên hợp đồng, lúc này mới lau nước mắt ở lại. Nhưng không bao giờ coi Đào Mộ là thần tượng nữa, toàn nghiến răng nghiến lợi gọi Đào Mộ là "ác quỷ".

Đừng nói là con gái, cường độ huấn luyện hàng ngày của bộ đội đặc chủng rất căng thẳng, ngay cả khi các huấn luyện viên lo lắng cho thể lực của các diễn viên, liên tục giảm bớt cường độ huấn luyện thì cũng không phải là mức độ mà người bình thường có thể chịu đựng được. Nếu không phải Đào Mộ vẫn luôn ở cùng nhóm huấn luyện khi huấn luyện bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn luôn biểu hiện rất tốt, có lẽ các diễn viên khác đã phản đối từ lâu.

"Vãi, các cậu nói xem có phải trước kia anh Mộ của chúng ta từng huấn luyện cái này không! Cậu nhìn tư thế của anh ấy kìa, khác hẳn chúng ta, đến cả huấn luyện viên cũng khen không dứt."

Trong màn biểu diễn cá nhân, các diễn viên khác mặc đồ tác chiến đứng thành một hàng và nhìn Đào Mộ đang thực hiện "lính trinh sát chiến đấu bắn nhanh 100m" ở giữa trường bắn, mọi người đều chết lặng.

Chỉ thấy bên trong trường bắn đầy bụi bặm, một người cường tráng mặc đồ tác chiến đang giơ súng lên, ngồi xổm, nằm, đi hoặc bò theo mục tiêu đang di chuyển trước mặt, trong vòng một phút bắn rất nhiều phát súng, liên tục thay băng đạn mới, liên tục thay đổi vị trí tiến hành chiến đấu. Khi thì bắn từ trái sang phải, khi thì yểm trợ xen kẽ nhau. Một loạt động tác diễn ra lưu loát chỉ trong một lần. Tạm thời không nói đến thành tích cuối cùng như thế nào, chỉ riêng loạt động tác này đã đủ tiêu chuẩn đến mức có thể lấy làm hình minh họa trong sách giáo khoa.

Ánh nắng mùa xuân ấm áp, ánh mặt trời hơi chói lóa, dường như có một vầng sáng bao quanh khuôn mặt tuấn tú của người lính trẻ, khuôn mặt đẹp đẽ của Đào Mộ bị vệt sáng che khuất hơn phân nửa, khi thực hiện động tác cầm súng chạy nhanh quả thật là bùng nổ hormone, đừng nói là các cô gái đứng ở một bên ôm mặt hét lớn, ngay cả các chiến sĩ đang huấn luyện trong sân cũng nhịn không được nhìn thoáng qua một cái.

"47 giây, 24 mục tiêu di động."

Người báo cáo kết quả nhấn đồng hồ đếm ngược, lớn tiếng công bố thành tích. Theo yêu cầu của bộ đội, trong quá trình huấn luyện "lính trinh sát chiến đấu bắn nhanh 100m", trong 100m sẽ có 30 mục tiêu di động, yêu cầu huấn luyện là binh lính phải hạ gục 25 mục tiêu di động trong 40 giây mới đạt tiêu chuẩn.

Nếu tính theo yêu cầu này, kết quả huấn luyện của Đào Mộ đương nhiên không đạt tiêu chuẩn. Nhưng xét thấy chương trình huấn luyện này chỉ mới bắt đầu có một buổi sáng, Đào Mộ lại là sinh viên kiêm diễn viên chứ không phải bộ đội đặc chủng, kết quả này đã khá tốt rồi.

Ngay cả huấn luyện viên bộ đội đặc chủng cũng nhịn không được vỗ vai khen ngợi Đào Mộ: "Là một hạt giống tốt."

Sau đó thì cười nói: "Nếu có ngày nào đó cậu không muốn làm sếp không muốn làm diễn viên nữa, có thể thử làm một người lính."

"Đệt, Đào Mộ cậu thật sự rất giỏi đó!" Ba người bạn cùng phòng là bạn thân của Đào Mộ đều hưng phấn chạy đến, người thì câu vai Đào Mộ, người thì bóp cổ Đào Mộ, ép hỏi: "Cậu nói đi! Có phải cậu lén luyện tập sau lưng chúng tớ phải không? Nếu không thì sao cậu luôn biểu hiện tốt hơn chúng tớ trong khi mọi người đến đây huấn luyện cùng nhau?"

"Thằng nhóc cậu không đàng hoàng chút nào hết. Gánh nặng thần tượng nghiêm trọng như vậy, không muốn mất mặt trước mặt chúng tớ, chắc chắn đã lén luyện tập!" Đỗ Khang hầm hừ.

"Không chỉ là luyện tập thêm tạm thời đâu nhỉ!" Huấn luyện viên chịu trách nhiệm huấn luyện bộ đội đặc chủng cho các diễn viên cũng rất tò mò, rốt cuộc Đào Mộ đã học động tác chiến thuật này ở đâu, không khỏi nhận xét: "Theo như tôi quan sát Đào Mộ, ít nhất cũng đã luyện được một hai năm."

Thì đúng vậy mà! Kiếp trước, Đào Mộ muốn quay một bộ phim điện ảnh hay, cậu đã tham gia huấn luyện bộ đội một năm rưỡi chỉ để diễn tốt nhân vật kia. Sự chăm chỉ đã được đền đáp, quả nhiên sau khi bộ phim điện ảnh kia công chiếu, Đào Mộ giành được đề cử giải thưởng Kim Ô, cũng thu hoạch được giải ảnh đế nhờ vào nhân vật kia. Mặc dù sau đó không lâu, Đào Mộ bị người ta hợp tác tẩy chay đuổi ra khỏi giới giải trí, nhưng ít ra cũng đã chứng minh Đào Mộ có kỹ năng diễn xuất, có năng lực. Tuy hoàn cảnh sau đó rất chật vật, nhưng chung quy cậu cũng không có rời bỏ ngành mà mình yêu thích trong chán nản.

Mà kiếp này, võ công của Đào Mộ vẫn còn đó, lại còn huấn luyện ở bộ đội trong nhiều ngày qua, trí nhớ của cơ thể cũng đã trở lại. Khi tiếp xúc với những động tác chiến thuật này đương nhiên dễ tiếp thu hơn các diễn viên khác. Dù sao cậu cũng xuất thân từ võ phụ mà.

Nhưng không thể giải thích với mọi người bằng những lời này. Đối mặt với sự tò mò và buộc tội của các bạn nhỏ, Đào Mộ chỉ có thể mỉm cười xấu hổ, ôm cái nồi gánh nặng thần tượng đến cùng.

Thấy Đào Mộ thật sự không muốn nói nhiều, những người khác cũng không thể cứng rắn ép hỏi. Rất ân cần chuyển sang chủ đề khác: "Đào tổng, cuối cùng đến khi nào bộ phim này của chúng ta mới có thể khởi động máy vậy?"

Cường độ huấn luyện của các diễn viên và bộ đội đặc chủng không giống nhau. Căn cứ huấn luyện lo lắng thể lực của mọi người không chịu nổi, chỉ để đoàn phim và diễn viên huấn luyện bằng một phần ba thời gian và cường độ huấn luyện của các chiến sĩ, chỉ sợ khiến mọi người kiệt sức. Vì vậy, sau khi Đào Mộ thể hiện xong màn "lính trinh sát chiến đấu bắn nhanh 100m", huấn luyện viên cho mọi người nghỉ ngơi. Cả đám người không quan tâm đến hình ảnh minh tinh, rất dứt khoát ngồi bệt xuống đất, có vài cô gái không nhịn được hỏi.

"Trước đó tôi cũng đã thảo luận với huấn luyện võ thuật của đoàn phim, dựa theo tiến độ huấn luyện hiện giờ và kết quả huấn luyện, có lẽ khoảng nửa tháng nữa, động tác của mọi người sẽ gần như hoàn thiện. Sau đó chúng ta sẽ diễn tập thực chiến với các chiến sĩ, để các huấn luyện viên dẫn chúng ta đi làm hai 'nhiệm vụ', cảm nhận thử bầu không khí." Nói đến đây, Đào Mộ nhẩm tính trong lòng rồi kết luận: "Thế nên thời gian khởi động máy được ấn định là đầu tháng 5. Thời tiết không nóng không lạnh, vừa phải."

Trên thực tế, thời gian khởi động máy ban đầu được ấn định vào tháng 3, nhưng bởi vì Đào Mộ phải tham gia giải thưởng Kim Ô và chuyện công chiếu 《 Hắc Bạch 》 ở nội địa nên bị trễ mấy ngày. Xưa nay cậu luôn là một người nghiêm túc, không thích vội vàng khởi động máy khi chưa chuẩn bị đầy đủ. Hơn nữa, võ thuật của các diễn viên khác quá kém, không đạt yêu cầu của Đào Mộ. Vì vậy cậu đã để mọi người huấn luyện thêm mấy tháng. Mục đích là để các diễn viên phù hợp với nhân vật hơn.

Nhưng đối với các diễn viên hầu như chưa từng chịu khổ như vậy bao giờ, mấy tháng huấn luyện này đã hành hạ bọn họ kiệt sức.

Bây giờ cuối cùng bọn họ cũng thấy được hy vọng huấn luyện kết thúc, đoàn phim khởi động máy.

"Yeah!" Các cô gái khuôn mặt lấm lem phấn khích đến mức ôm nhau khóc thút thít. Chương trình huấn luyện địa ngục này cuối cùng cũng sắp kết thúc. Các cô phơi nắng đến đen luôn rồi, da cũng trở nên thô ráp.

Nghĩ đến đây, các cô gái lén nhìn thoáng qua Đào Mộ. Nhìn bạn học thần tượng dù phơi thế nào cũng không đen, nay cũng đen hơn một chút, trong lòng thấy cân bằng hơn nhiều.

Các diễn viên đoàn phim 《 Binh vương 》 nghỉ ngơi nửa tiếng xong thì cũng đến thời gian nghỉ trưa. Các diễn viên đứng dậy khỏi mặt đất, xếp thành hàng, đi đến căn tin ăn trưa với những người lính khác. Sau khi cơm nước xong, các binh lính sẽ tiếp tục huấn luyện, các diễn viên thì có một tiếng nghỉ trưa.

Trong khoảng thời gian này, ai muốn lên mạng nói chuyện hay gọi điện thì có thể đến phòng nghỉ, trong đó có internet. Nhưng tất cả các diễn viên đã ký cam kết bảo mật khi ký hợp đồng, dĩ nhiên sẽ không nói những chuyện không nên nói. Người không muốn giao lưu với thế giới bên ngoài cũng có thể về ký túc xá ngủ một giấc.

Đào Mộ nhất quyết không ngủ. Mặc dù cả hai cha và ông nội trong nhà đều sống theo lối sống dưỡng sinh, nhưng Đào Mộ vẫn giữ vững quan điểm sống "khi còn sống không cần phải ngủ nhiều, chết rồi sẽ được ngủ". Ngay cả thời gian ngủ vào ban đêm cũng chỉ có 6 tiếng. Đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian để ngủ vào ban ngày.

Thay vì nhắm mắt nghỉ ngơi, Đào Mộ thích ở trong phòng nghỉ lên mạng tra tư liệu hơn. Bởi vì gần đây, tin tức bên phía Thâm Thành khá bùng nổ, Đào Mộ cũng bất giác chú ý đến hành động thái độ của Thẩm gia. Hơn nữa bên Lệ Khiếu Hằng cũng cử người theo dõi hướng đi của Thẩm gia và Trác Nghiêm. Đúng giờ gọi điện đến cho Đào Mộ để báo cáo tiến độ... Vì vậy Đào Mộ biết rất rõ những hành vi nhỏ nhặt của đám người này.

Chẳng hạn như Trác Nghiêm lén lút châm ngòi Thẩm Nghiên và Thẩm phu nhân cãi vã với Thẩm Thế Uyên, hợp tác với Diêu gia lén thu mua các cổ phần rải rác của tập đoàn Thẩm thị, thường xuyên tiếp xúc với các cổ đông nhỏ, còn kim ốc tàng kiều Thẩm Dục.

—— Khi nhìn thấy tin tức Trác Nghiêm và Thẩm Dục lại ở bên nhau, Đào Mộ không khỏi mỉm cười. Kiếp trước khi Trác Nghiêm và cậu yêu nhau, hắn nhịn không được ngoại tình với Thẩm Dục; kiếp này Trác Nghiêm và Thẩm Nghiên yêu nhau, hắn cũng nhịn không được ngoại tình với Thẩm Dục. Vòng đi vòng lại, xem ra hắn và Thẩm Dục mới là tình yêu đích thực.

Vậy là cặp đôi Thẩm Dục và Nghiêm Thịnh đã bỏ cuộc giữa chừng ở kiếp này. Đào Mộ chợt nghĩ, nói không chừng kiếp này Trác Nghiêm và Thẩm Dục thật sự có thể HE.

"Em đang nghĩ gì vậy?" Lệ Khiếu Hằng đang video call với Đào Mộ, lúc nhìn thấy biểu cảm của Đào Mộ thì cau mày hỏi: "Đừng nghĩ đến người đàn ông khác ở trước mặt anh, anh sẽ đau lòng."

Đào Mộ hồi phục tinh thần, mỉm cười, nói: "Không phải nghĩ đến người đàn ông khác, chỉ là có hơi cảm thán, cảm thấy có vài người đã được định sẵn là phải ở bên nhau."

Lệ Khiếu Hằng thích nghe câu này: "Giống như hai chúng ta vậy, đã được số phận quyết định."

Mặc dù ngày nào cũng báo cáo tiến triển thực tế của Thẩm gia với Đào Mộ, nhưng thật lòng Lệ Khiếu Hằng không muốn Đào Mộ chú ý quá nhiều đến Thẩm gia và người đàn ông họ Nghiêm kia. Đó là một sự lo âu khó có thể giải thích được. Bởi vì những chuyện mà Đào Mộ để ý đó, có rất nhiều thứ Lệ Khiếu Hằng không cách nào tham gia vào được.

"Em lại đen hơn rồi. Huấn luyện bộ đội có vất vả lắm không. Khi nào các em mới được nghỉ phép, em muốn ăn gì không? Muốn ăn bên ngoài hay ăn ở nhà? Muốn lão gia tử nấu hay để anh nấu cho em ăn?"

Quả nhiên, một loạt câu hỏi liên tiếp đã ngắt ngang suy nghĩ của Đào Mộ, khiến Đào Mộ bất giác nghĩ xem nên ăn gì vào ngày nghỉ phép.

"Em muốn ăn ——" Đào Mộ vừa mới mở miệng, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới, nhìn dãy số hiển thị bên trên, Đào Mộ cau mày bấm nhận.

"Thẩm tổng, anh tỉnh ——"

"Tiểu Mộ!" Bên kia ống nghe, giọng của Thẩm Thần truyền đến rất rõ ràng, mang theo cảm xúc mà Đào Mộ chưa từng nghe thấy bao giờ: "Em có đau không?"

"Ngã xuống từ nơi cao như vậy. Em có đau không?"

Điện thoại rơi xuống đất phát ra một tiếng "cộp".

°°°°°°°°°°

Lời editor: Thẩm Thần cũng trùng sinh rồi :))) Muốn xem tụi kia hối hận đau khổ vì đã đối xử tệ với Mộ ở kiếp trước.

Mà chương này ngắn nhể, mới có 2k5 chữ.
Chương trước
Chương sau