Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 256

Chương trước
Chương sau
Edit + beta: Iris

Lại bắt đầu gây chuyện nữa à?

Lúc trước, tin tức hai người Lâm Dung An và Thẩm Dục ở Hương Thành lén trộm tóc Đào Mộ làm giám định ADN đã gây xôn xao, Thẩm Dục còn ở tại sân bay Hương Thành chửi bới thề rằng Đào Mộ chắc chắn không phải là nhị công tử Thẩm gia khi đón người nhà họ Thẩm đến nhận thân. Đào Mộ còn gửi thư luật sư cho Thẩm Dục vì chuyện này, nên Thẩm Dục mới bị tạm giam hơn 10 ngày.

Lúc này mới có mấy ngày thôi đó! Lâm Dung An lại ngoi đầu lên, nói chắc nịch rằng Đào Mộ chính là nhị công tử Thẩm gia, không tin thì có thể làm giám định ADN. Móa, cậu tưởng trung tâm giám định ADN là nhà cậu mở sao?

Thái độ lặp đi lặp lại, có gì thì nói hết ra luôn đi. Diễn biến thay đổi nhanh đến mức ngay cả quần chúng ăn dưa cũng có chút khó chấp nhận.

Đây rõ ràng là đang đối xử với chúng tôi như kẻ ngốc mà!

Thẩm Thế Uyên đang ở Thâm Thành, vừa chăm sóc con trai vẫn chưa tỉnh lại, vừa nghĩ cách đối phó với chồng của Dụ Thanh Thanh và nộp tiền bảo lãnh vợ ra ngoài cũng có cảm giác tương tự.

Bởi vì lời nói dứt khoát của Thẩm Dục ở sân bay Hương Thành trước đây, còn có thái độ né tránh của Đào Mộ, sâu trong lòng Thẩm Thế Uyên vẫn tin chắc rằng Đào Mộ không có quan hệ gì với Thẩm gia bọn họ. Không có nguyên nhân nào khác, lý do chủ yếu là Thẩm Thế Uyên cho rằng ông ta biết rất rõ tính cách con người của Thẩm Dục, biết mặc dù tâm lý của đứa nhỏ này không tốt, có rất nhiều khuyết điểm, nhưng không đến mức nói dối người khác. Nhất là trong chuyện quan trọng như vậy.

Huống hồ, Thẩm Thế Uyên còn có một suy nghĩ ích kỷ -- bây giờ Thẩm Thần vẫn đang nằm hôn mê trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, các cổ đông khác trong tập đoàn lại bắt đầu có những hành động nhỏ, Thẩm Thế Uyên nắm trong tay hơn 51% cổ phần, đương nhiên không quan tâm đến những tên hề đang nhảy nhót đó. Chỉ cần số cổ phần trên tay các cổ đông đó không hơn 50%, cho dù bọn họ có tiến hành đại hội cổ đông cũng không thể thông qua bất kỳ nghị quyết gì. Thế nên Thẩm Thế Uyên không hề để ý đến những cổ đông đang hợp sức với nhau trông có vẻ rất lớn mạnh. Kể cả khi tổng giám đốc điều hành Thẩm Thần đang hôn mê chưa tỉnh lại, một chủ tịch như ông ta vẫn có thể nắm giữ tình thế.

Nhưng nếu vào thời điểm quan trọng này, Thẩm gia đột nhiên xuất hiện đứa con trai út vừa có năng lực vừa có chỗ dựa, vậy thì khó đảm bảo các cổ đông khác sẽ không có ý kiến khác. Càng quan trọng hơn là, thông qua lần trao đổi ở Hương Thành, Thẩm Thế Uyên cực kỳ đề phòng Đào Mộ. So với việc lợi dụng web Phi Tấn và Tư Bản Khiếu Hằng, hiển nhiên Thẩm Thế Uyên lo lắng nhiều hơn, nếu Đào Mộ thật sự là nhị công tử Thẩm gia, sau khi trở về Thẩm gia, cậu sẽ lợi dụng quan hệ máu mủ và hợp tác với Lệ gia để thu gom tập đoàn Thẩm thị.

Suy cho cùng, từ kế hoạch trả thù Diêu gia và tập đoàn Thánh An trước đây của Đào Mộ, bất cứ ai sáng suốt đều có thể nhìn ra lòng dạ và thủ đoạn của Đào Mộ. Đặt một miếng thịt mỡ ngon miệng ở đó, ai cũng muốn cắn một miếng, nhưng nếu thịt mỡ có sức tấn công còn mạnh hơn cả thực khách, vậy thì thực khách phải suy nghĩ kỹ càng xem khi định ăn miếng thịt đó, có thể sẽ bị nó cắn ngược hay không.

Bây giờ Thẩm Thần vẫn chưa tỉnh lại, trong tình huống hai mặt đối địch, Thẩm Thế Uyên không muốn trêu chọc quả bom hẹn giờ là Đào Mộ. Ông ta muốn chờ con trai tỉnh lại, sau đó giao tập đoàn Thẩm thị vẫn còn nguyên vẹn cho con trai. Tuy nhiên, không có gì ngạc nhiên khi Thẩm Thế Uyên nghĩ như vậy. Dù là anh em lớn lên cùng nhau thì trong lòng ông ta vẫn có thành kiến, chứ nói gì đến người Thẩm gia chưa từng gặp mặt trong 20 năm qua.

Mặc kệ cuối cùng Đào Mộ có phải là nhị công tử Thẩm gia không, so với Đào Mộ tâm tư kín đáo, thủ đoạn cao siêu, nhưng bụng người cách một lớp da, dĩ nhiên Thẩm Thế Uyên tin tưởng đứa con trai lớn do một tay ông ta nuôi lớn hơn. Vì vậy, bất kể điều mà Lâm Dung An nói có phải là chân tướng hay không, Thẩm Thế Uyên cũng sẽ không chạy đi nhận con dưới tình huống như vậy. Cũng may thái độ của Đào Mộ không khác hắn, cũng không muốn tiến vào vũng nước đục của Thẩm gia.

Trong lúc nhất thời, mặc kệ thế giới bên ngoài có thảo luận chuyện này như thế nào, Thẩm Thế Uyên và Đào Mộ ở trong trung tâm lốc xoáy ngược lại duy trì sự hiểu biết ngầm. Đào Mộ tuyên bố với bên ngoài rằng không muốn để ý đến những lời nói vô căn cứ đó, Thẩm Thế Uyên cũng giữ im lặng, từ chối trả lời giới truyền thông.

Ngược lại, Thẩm Nghiên càng mất kiên nhẫn hơn. Nhờ sự phổ cập khoa học có lòng của Trác Nghiêm, bây giờ Thẩm Nghiên đã không còn là đại tiểu thư kiêu căng, không coi ai ra gì, coi tập đoàn Thẩm thị là ngôi hoàng đế như trước kia. Bây giờ cô ta đã biết giá trị tiềm tàng của web Phi Tấn, và cả Tư Bản Khiếu Hằng, thậm chí là bối cảnh mối quan hệ của Lệ gia.

Chính vì lý do đó, Thẩm Nghiên càng không thể chịu đựng được, một đứa mồ côi rời khỏi Thẩm gia hơn 20 năm lại có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sở hữu nhiều tài nguyên như vậy. Thậm chí Thẩm Nghiên còn cảm thấy, nếu không phải lúc trước cô ta lén tráo hai đứa nhỏ với nhau, Đào Mộ ở lại Thẩm gia sẽ không có cơ hội trưởng thành đến mức độ này, nhưng bản thân cô ta lại phải chịu rất nhiều đau khổ vì chuyện này, bị mẹ mắng nhiều năm như vậy, cô ta lại còn yêu thương cưng chiều tên sói mắt trắng Thẩm Dục nhiều năm qua. Kết quả hại cô ta biến thành đầu sỏ gây tội, rơi xuống hoàn cảnh này.

Thẩm Nghiên ghen tị đến đỏ cả mắt, vì vậy sau khi nghe thấy tin tức Lâm Dung An tiết lộ, Thẩm Nghiên lập tức lựa chọn tin tưởng. Cô ta hy vọng Đào Mộ là con cái của Thẩm gia, hy vọng Đào Mộ có thể giao tất cả tài nguyên cho Thẩm gia, thậm chí hy vọng Đào Mộ có thể...

Nghĩ đến đây, Thẩm Nghiên mang ý xấu chạy đến tìm bác sĩ mổ chính cho Thẩm Thần, dò hỏi bệnh tình của anh cả: "Anh tôi làm phẫu thuật xong vẫn mãi không tỉnh lại, có phải thận của anh ấy bị tổn hại quá nặng hay không? Nếu đổi thận thì có tỉnh lại không?"

"Đổi thận?" Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Nghiên, bác sĩ mổ chính cho Thẩm Thần sững sờ: "Vì sao Thẩm tiểu thư lại nghĩ như vậy? Anh của cô phẫu thuật rất thành công, không cần phải đổi thận."

"Vậy vì sao anh ấy vẫn chưa tỉnh?" Thẩm Nghiên không từ bỏ ý định, vẫn tiếp tục hỏi: "Bác sĩ cứ nói thẳng, đừng giấu tôi. Nếu anh tôi thật sự cần đổi thận, chúng tôi có thể tìm nguồn thận. Thận của em trai tôi được chứ?"

Thế mới nói, ngu thì hãy đọc nhiều sách. Chút tâm tư này của Thẩm Nghiên đúng là...

Bác sĩ mổ chính cho Thẩm Thần nhớ đến tin đồn vô trách nhiệm gần đây ở Hương Thành, chợt hiểu ra: "Thẩm tiên sinh thật sự không cần đổi thận --"

Hắn chưa nói xong thì đã bị một nữ bác sĩ khác cùng văn phòng ngắt lời. Nữ bác sĩ này là Gốm Sứ, tất nhiên cũng biết tin tức đang lan truyền trên mạng một cách điên cuồng trong khoảng thời gian gần đây, cả thù cũ giữa Thẩm Nghiên và Đào Mộ. Lập tức châm chọc: "Thẩm tiên sinh không cần đổi thận. Cho dù Thẩm tiên sinh có cần, cũng không cần phải đi gây rắc rối cho người khác. Thẩm tiểu thư là em gái của Thẩm tiên sinh đúng không? Thận của cô cũng phù hợp để ghép mà."

Sắc mặt Thẩm Nghiên thay đổi: "Tôi là con gái."

Nữ bác sĩ kia cười nhạo một tiếng, nhưng vì thân phận của mình nên cũng không nói gì nhiều. Bác sĩ mổ chính cho Thẩm Thần thở dài, kiên nhẫn khuyên Thẩm Nghiên rời đi. Tuy nhiên, trong lúc kiểm tra tình trạng cho bệnh nhân, bác sĩ vẫn không nhịn được kể chuyện đáng chê cười mà Thẩm Nghiên đã làm với Thẩm Thế Uyên.

Thẩm Thế Uyên nghe bác sĩ nói xong, tức khắc vừa xấu hổ vừa tức giận. Khi Thẩm Nghiên đến đây, không nói lời nào đã tát một bạt tai.

Gần đây ông ta đang bận đạt thành hòa giải với chồng của Dụ Thanh Thanh -- nói là hòa giải, thật ra là kêu chồng của Dụ Thanh Thanh viết một lá thư thông cảm, bảo đảm rằng bản án của Thẩm phu nhân sẽ không quá nặng. Đến lúc đó chỉ cần khoảng hai ba năm, Thẩm Thế Uyên sẽ có thể tranh thủ để bà ta hưởng án treo.

Trên thực tế, chồng của Dụ Thanh Thanh đã đồng ý viết một lá thư thông cảm, nhưng hắn cũng yêu cầu Thẩm Thế Uyên vận hành giúp hắn. So với Thẩm phu nhân thuê côn đồ đánh người, chồng của Dụ Thanh Thanh đã đích thân đâm Thẩm Thần nhiều nhát dao trước mặt mọi người, đến mức Thẩm Thần vẫn đang bất tỉnh nằm trong bệnh viện. Bản án này có thể xếp vào tội cố ý giết người. Vì vậy, cho dù Thẩm Thế Uyên có chịu để Thẩm phu nhân viết lá thư thông cảm, chồng của Dụ Thanh Thanh vẫn phải ngồi tù ít nhất 7 năm.

Tuy nhiên, chồng của Dụ Thanh Thanh hiển nhiên không muốn ngồi lâu như vậy. Cho nên đã yêu cầu Thẩm Thế Uyên nghĩ cách. Liên quan đến án hình sự, chưa kể Thẩm Thế Uyên không có cách nào khác, cho dù ông ta thật sự có cách, sao có thể chủ động giúp giảm hình phạt cho kẻ có ý muốn giết con trai của mình? Điều duy nhất Thẩm Thế Uyên có thể đồng ý với chồng của Dụ Thanh Thanh là sau khi hai vợ chồng Dụ Thanh Thanh ngồi tù, ông ta sẽ nghĩ cách chăm sóc con của bọn họ. Năm nay đứa nhỏ mới học cấp 3, vẫn chưa vào đại học. Thẩm Thế Uyên bảo đảm đứa nhỏ kia có thể thuận lợi học hết cấp 3 và trường đại học trọng điểm, nếu muốn đi du học nước ngoài cũng được. Đến khi đứa nhỏ tốt nghiệp thì sẽ tạo một cơ hội việc làm tốt. Thẩm Thế Uyên cảm thấy mình làm vậy đã tận tình tận nghĩa.

Nhưng chồng của Dụ Thanh Thanh hiển nhiên không hài lòng. Vì vậy, chuyện lại mắc kẹt ở đây. Ngày nào Thẩm Thế Uyên cũng bận xử lý loạn trong giặc ngoài, còn phải chăm sóc con trai và vợ, bận đến sứt đầu mẻ trán. Lúc này Thẩm Nghiên chẳng những không chia sẻ nỗi lo với ông ta, ngược lại còn gây rắc rối khắp nơi. Thẩm Thế Uyên có thể không tức giận được sao?

Tức giận càng nhiều, ông ta cũng có chút hối hận, cảm thấy triết lý giáo dục của Thẩm gia quả thực có vấn đề. Thật ra con gái cũng cần được dạy dỗ đàng hoàng, không nói đến chuyện có thể có được năng lực giống nữ giám đốc Lạc gia ở Yên Kinh, nhưng ít nhất không có ngu như Thẩm Nghiên.

Thẩm Nghiên tự cho rằng mình chỉ là muốn tốt cho Thẩm gia, kết quả lại bị cha chẳng nói chẳng rằng đã tát một bạt tai, trong lòng cũng suy sụp: "Con biết mà. Từ nhỏ đến lớn, con làm gì cũng sai. Cha và anh cả luôn xem thường con. Nếu cha đã ghét con gái như vậy, vì sao lúc trước còn sinh con ra? Con rất hận cha!"

Thẩm Nghiên khóc lóc chạy ra khỏi bệnh viện, đi tìm Trác Nghiêm.

Bởi vì Thẩm Thần đang hôn mê, một mình Thẩm Thế Uyên lo không xuể, vì vậy đã giao hầu hết công việc trong công ty cho con rể tương lai là Trác Nghiêm xử lý. Cũng may Trác Nghiêm không phụ lòng mong đợi của Thẩm Thế Uyên, quản lý việc kinh doanh của tập đoàn rất tốt. Không những vậy, Trác Nghiêm còn nhân cơ hội này khám phá ra nhiều điều bất ngờ.

Khi Thẩm Nghiên khóc lóc đến tìm Trác Nghiêm, Trác Nghiêm đang họp với nhân viên ở chi nhánh. Thẩm Nghiên đá văng cửa phòng họp, tóc rối bù, mặt sưng đỏ, đôi mắt đẫm lệ xông vào, không màng đến trong phòng họp đang có rất nhiều người, tức giận với Trác Nghiêm: "Em bị ấm ức muốn chết mà anh còn có thời gian để làm việc? Anh đừng tưởng bây giờ anh đã vào được tập đoàn Thẩm thị là có thể ngó lơ em. Anh được như ngày hôm nay là ai cho anh!"

Đám nhân viên chỉ muốn rụt người lại trốn dưới gầm bàn để hóng chuyện. Ai cũng dỏng tai lên để lấy thêm thông tin. Nụ cười trên mặt Trác Nghiêm vẫn không thay đổi, vẫy tay ra hiệu các nhân viên rời đi trước: "Cuộc họp hôm nay đến đây thôi, đã sắp giữa trưa rồi, mọi người đi ăn trước đi. Mệt mỏi cả rồi."

Đám nhân viên mỉm cười đứng dậy, còn không quên cảm ơn Trác Nghiêm, Thẩm Nghiên nghe xong thì hừ một tiếng: "Có cái gì mà mệt với không mệt? Bọn họ kiếm tiền từ Thẩm gia, làm việc cho Thẩm gia thì có gì sai? Chỉ bằng anh mà cũng muốn thu mua lòng người."

Ý định ban đầu của Thẩm Nghiên là cô ta không vui, muốn trút giận lên Trác Nghiêm, đám nhân viên nghe thấy lời này cũng có chút khó chịu. Nhưng bọn họ cũng biết tính tình của đại tiểu thư tập đoàn Thẩm thị, chỉ có thể cười mỉa mai rồi rời đi.

Trác Nghiêm nhìn mọi người với vẻ mặt xin lỗi, sau khi mọi người lần lượt ra ngoài, hơn nữa còn chu đáo đóng cửa phòng họp lại, hắn mới bày ra vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng xoa mặt Thẩm Nghiên: "Lại sao nữa vậy? Ai dám khiến đại tiểu thư Thẩm gia chúng ta tức giận?"

"Còn có thể là ai nữa!" Thẩm Nghiên trừng mắt, tức giận bất bình: "Còn không phải là ông cha chết tiệt luôn luôn ngứa mắt em, ước gì chưa từng sinh em ra sao!"

Trác Nghiêm mỉm cười: "Thái độ của bác trai đối với con trai và con gái thật sự rất khác nhau. Hình như bác ấy rất trọng nam khinh nữ, anh thấy bác ấy đối xử với đứa con nuôi là Thẩm Dục còn tốt hơn con gái ruột là em."

Thẩm Nghiên rất khó chịu hừ một tiếng.

Trác Nghiêm thở dài, lơ đãng nói: "Đương nhiên, anh không nên nói những lời như vậy. Dù sao bác ấy cũng đối xử với con rể tương lai như anh khá tốt. Thật ra dựa theo tình hình hiện tại của Thẩm gia, nếu anh cả cứ mãi không tỉnh lại, việc kinh doanh của Thẩm gia nên giao lại cho đứa con gái là em xử lý."

Nghe đến đó, Thẩm Nghiên lại khó chịu: "Thôi bỏ đi. Cả đời này ông ấy cũng sẽ không nhớ đến đứa con gái như em. Nhưng chỉ cần ông ấy chịu coi trọng anh là tốt rồi. Chẳng phải hai chúng ta là người một nhà sao. Ai ở công ty thì cũng như nhau thôi."

Trác Nghiêm lại cười: "Anh biết, anh có thể có ngày hôm nay là nhờ phúc của Thẩm gia em. Vả lại, bác trai cũng rất sáng suốt. Vẫn luôn khống chế cổ phần của người nhà họ Thẩm luôn trên 50%, bảo đảm quyền lên tiếng. Nếu không, lần này anh cả xảy ra chuyện, các cổ đông nhỏ khác trong tập đoàn lại hợp tác với nhau, bác trai sẽ đau đầu mất."

Nói tới đây, Trác Nghiêm lại rất tò mò, hỏi: "Nhưng chuyện em có cổ phần của tập đoàn, sao trước giờ anh chưa từng nghe em nói?"

"Nói cái gì chứ!" Thẩm Nghiên không cho là đúng: "Em chỉ có 5% cổ phần, chỉ có quyền được chia cổ tức, còn không bằng 7% cổ phần của đồ giả Thẩm Dục kia. Cũng may sau đó mẹ em đuổi người ra khỏi Thẩm gia, kêu cha em thu lại cổ phần của Thẩm Dục."

Trong lòng Trác Nghiêm dao động, Thẩm Nghiên nhìn Trác Nghiêm, nhíu mày hỏi: "Sao anh đột nhiên hỏi chuyện này?"

"Không có gì, hỏi chơi chơi thôi." Trác Nghiêm cười nói: "Chỉ là cảm thấy, với triết lý giáo dục của Thẩm gia, việc con gái được chia cổ phần là điều khá ngạc nhiên. Nhưng em đã nói là trên danh nghĩa chia cổ tức, anh cũng hiểu được."

"Vậy là bây giờ cổ phần của em đã giao cho bác trai xử lý?"

"Không phải! Cổ phần Thẩm gia, bao gồm cả cha em, đều được giao cho anh cả em xử lý." Thẩm Nghiên nói mà không hề đề phòng: "Nhưng bây giờ anh cả em đang hôn mê, có lẽ là cha em đang giữ."

Trong lòng Trác Nghiêm hơi dao động, trầm tư suy nghĩ: "Nói cách khác, bây giờ bác trai được coi như là người giám hộ cổ phần của mọi người trong Thẩm gia?"

"Ai da, đừng nói mấy chuyện nhàm chán đó nữa!" Thẩm Nghiên mất kiên nhẫn ngắt lời tự hỏi của Trác Nghiêm: "Không phải anh nói Đào Mộ rất có khả năng là em trai của em sao? Nhưng em nhìn dáng vẻ của cha em hiện giờ, hình như không muốn nhận lại đứa em trai này. Vậy phải làm sao bây giờ?"

Trác Nghiêm hồi phục tinh thần, cười nói: "Bây giờ toàn là do người nhà họ Lâm ở Hương Thành tự nói, không có chứng cứ xác thực, chúng ta cũng không thể ép người ta làm xét nghiệm ADN. Huống chi hiện giờ Thẩm gia loạn như vậy, bác trai cũng không có sức đi làm chuyện này. Với lại, bác trai không muốn đi nhận thân, có lẽ cũng băn khoăn đến lợi ích của anh cả. Suy cho cùng, nếu Đào Mộ thật sự là nhị công tử Thẩm gia, còn trở về Thẩm gia, năng lực của cậu ta xuất sắc như vậy, chắc chắn sẽ uy hiếp đến địa vị của anh cả. Vì vậy, nếu Đào Mộ thật sự trở lại Thẩm gia với thân phận Thẩm nhị công tử, thậm chí tiến vào tập đoàn Thẩm thị, thì đối với Thẩm gia, kể cả giá cổ phiếu hiện giờ của tập đoàn Thẩm thị, đây là một tin tốt. Nhưng đối với anh cả thì chưa chắc."

"Bác trai yêu thương anh cả như vậy, chắc chắn đã suy xét đến điều này."

"Vậy mà anh còn kêu em --" Thẩm Nghiên nhướng mày, lúc định tức giận thì nghe Trác Nghiêm đổi giọng, tiếp tục nói: "Tuy nhiên, nếu để bác gái biết Đào Mộ thật sự có khả năng là con trai của bác ấy, có lẽ bác gái có thể khuyên bác trai đón Đào Mộ về không?"

"Dù thế nào đi nữa, bác gái cũng trả giá rất nhiều vì đứa nhỏ này đúng không? Nói không chừng, sau khi Đào Mộ kia biết những việc này cũng sẽ rất cảm động nhỉ? Có lẽ còn có thể năn nỉ Lệ gia ra mặt, nhanh chóng thả bác gái ra. Thẩm gia không có quan hệ ở Thâm Thành, nhưng Lệ gia thì khác. Vốn liếng của tập đoàn Phong Hành ở Thâm Thành rất sâu."

Thẩm Nghiên dao động, bất giác hỏi: "Vậy anh nói xem, em nên làm gì đây?"

Trác Nghiêm cong khóe môi: "Đương nhiên là nghĩ cách liên lạc với bác gái, kêu bác gái đứng ra thuyết phục bác trai. Cũng đâu thể không bận tâm gì mà chạy đến Yên Kinh nhận thân đúng không?"

Sau khi tống cổ Thẩm Nghiên hấp tấp rời đi, Trác Nghiêm cũng rời khỏi chi nhánh công ty, một mình lái xe đến chung cư nào đó.

Thẩm Dục trốn trong chung cư, sau khi nghe thấy tiếng động ở cửa phòng thì chạy ra cửa, ngẩng mặt lên hỏi: "Trác đại ca, anh đến rồi. Anh cả em tỉnh chưa? Khi nào anh có thể đưa em đi gặp anh cả?"

°°°°°°°°°°

Lời editor: Hôm qua chạy đôn chạy đáo làm giấy tờ thủ tục để nộp vào công ty rồi mới đi làm được, kéo dài đến hôm nay mới đăng được =.=

Chương sau chuyển sang cảnh của Mộ rồi, cảnh của Thẩm gia đến đây tạm dừng.
Chương trước
Chương sau