Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

CHƯƠNG 104: TÔI XONG RỒI!

Chương trước
Chương sau
"Đẹp mắt." Nghiêm Đồng quẹt tương cà trên lưỡi dao vào bánh mì.
VJ gãi đầu một cái, hắn nghĩ, không phải có con dao ngực chuyên lấy tương cà sao, dùng dao thật có vị hơn?
Không nói những cái khác, quá hù người rồi.
Nghiêm Đồng đắc ý ăn bánh mì, ánh mắt nhìn Đường Trì đầu đầy mồ hôi, cười lẩm bẩm: "Tiểu Trì nhà tôi thật xinh đẹp."
VJ theo bản năng phụ họa nói: "Ừm, xác thực rất đẹp."
Nhưng, Nghiêm Đồng cũng không bởi vì lời phụ họa của hắn mà cảm thấy vui vẻ, ngược lại ánh mắt âm trầm mở to nhìn VJ: "Cậu cũng thích anh ấy?"
Tuy rằng cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng VJ vẫn thành thực nói: "Thích a, không chỉ mình tôi, còn rất nhiều người đều thích cậu ấy."
Ai bảo cả trại huấn luyện có hơn một trăm người, cậu là người nổi tiếng nhất chứ.
Bất quá, đối với Nghiêm Ngộ Sâm mà nói, đó cũng không phải chuyện dễ dàng tiếp nhận.
"Cậu thích anh ấy? Còn có rất nhiều người cũng thích anh ấy?!" Nghiêm Đồng chấn kinh rồi, đôi mắt hiện lên tơ máu có chút đáng sợ, thần sắc khá dữ tợn, giữa chân mày cố chấp thiếu chút nữa dọa VJ ném camera trong tay xuống đất.
"Nghiêm tổng, anh đừng hiểu lầm, không phải loại yêu thích như anh nghĩ, chính là sùng bái, là đơn thuần cảm thấy gương mặt cậu ấy rất đẹp, hoặc cho rằng cậu ấy ưu tú, cho nên sùng bái cậu ấy, hơn nữa cậu ấy ưu tú như vậy, không phải đều là ngài dạy dỗ tốt sao?" VJ liều mạng giải thích.
Không biết có phải hắn bị ảo giác hay không, ngày hôm nay Nghiêm tổng hình như không được bình thường!
Nếu như nói, trước kia Nghiêm Ngộ Sâm là dấm chua tinh, vậy bây giờ đã thành tẩu hỏa nhập ma rồi.
"Sùng bái? Nhưng chỉ có tôi mới được sùng bái anh ấy, cậu không được phép, người khác cũng không được." Nghiêm Đồng cắn răng nói, giơ dao một phát cắm xuyên bánh mì.
Nếu như có thể, VJ quả thực muốn co dò bỏ chạy.
Hắn chỉ nói sự thật, không chút nào che đậy, càng không có nói láo, vì sao vậy? Tại sao chứ?!
Tư duy của Nghiêm Đồng tựa như lâm vào vòng luẩn quẩn, không ngừng nói: "Anh ấy chỉ thuộc về mình tôi, trong mắt anh ấy chỉ có tôi, tôi không cho phép người khác mơ tưởng đến anh ấy, nếu không, tất cả đều phải chết."
VJ: "???"
Ngay lúc VJ ngây ngốc, Đường Trì vô ý phát hiện thần sắc của Nghiêm Đồng không ổn, vội vã chạy tới.
Nhìn thấy Đường Trì, VJ phảng phất nhìn thấy cứu tinh: "Nghiêm tổng thoạt nhìn không vui."
Đường Trì lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, hỏi Nghiêm Đồng: "Cậu làm sao vậy?"
Ánh mắt Nghiêm Đồng cố chấp nhìn Đường Trì, khẽ mỉm cười: "Tiểu Trì ở bên ngoài quá bắt mắt, em muốn nhốt Tiểu Trì lại."
Đường Trì sững sờ, chợt nói với VJ: "Nơi này không còn chuyện của ngài, ngài trước tiên qua bên kia ghi hình đi, được không?"
VJ thức thời nhanh chóng rời đi.
Đường Trì quan sát Nghiêm Đồng từ trên xuống dưới cau mày: "Không phải đã nói, sau này không được nói những lời như vậy trước mặt người khác sao."
Ở trong trại huấn luyện còn được, vạn nhất nói câu này ở bên ngoài bị quay lại, liền leo lên hot search không chừng.
Nghiêm Đồng thâm trầm nói: "Nhưng em không vui, bọn họ đều mơ ước đến anh, em không vui, không vui, không vui!"
Một tiếng cuối cùng, có chút lớn, ở bên cạnh có không ít nghe thấy.
Đường Trì có chút tuyệt vọng, cậu kéo tay Nghiêm Đồng: "Ngoan, chúng ta ra ngoài nói, được không?"
"Không được." Nghiêm Đồng trở tay kéo Đường Trì lại, chậm rãi đi về phía trước, sau đó trực tiếp dùng một tay kéo eo Đường Trì, ôm Đường Trì vào trong ngực.
Xung quanh có rất nhiều người, Đường Trì cảm giác mình không còn mặt mũi nào để nhìn người nữa: "Cậu làm gì vậy, trên người tôi toàn mồ hôi, đừng ôm chặt như vậy có được không?"
"Không được." Nghiêm Đồng cự tuyệt nói: "Tiểu Trì, anh không quen điều kiện đã đáp ứng em lúc em giúp anh trừng phạt Nghiêm Phó Sương đi."
Đường Trì nuốt nước miếng, đột nhiên có loại dự cảm xấu: "Cậu muốn làm gì?"
Ánh mắt Nghiêm Đồng âm lệ nói: "Anh hứa sẽ hôn em, hiện tại em muốn anh thực hiện."
"?!!!" Đường Trì ngạc nhiên: "Cậu điên rồi, nơi này nhiều người như vậy, tôi ở ngay trước mặt mọi người hôn cậu, tôi không biết xấu hổ à?"
Nghiêm Ngộ Sâm đưa người tiếp rượu về nhà, còn cậu muốn tôi hôn cậu trước mặt nhiều người, sao từng người từng người các cậu đều không khiến người bớt lo vậy!
Nghiêm Đồng cau mày, có chút mấy mát nói: "Nguyên lại trong mắt Tiểu Trì, mặt mũi quan trọng hơn em?"
"..." Quả nhiên, giao lưu với người cuồng cố chấp căn bản không thể nào theo logic bình thường được, Đường Trì hít sâu một hơi: "Không phải, cậu quan trọng hơn, tôi chẳng qua cảm thấy làm như vậy không tốt, dù sao cậu không muốn người khác mơ ước đến tôi, nếu như cậu đòi tôi hôn cậu, vạn nhất tôi bị lộ ra biểu tình dụ người, chẳng phải càng có nhiều người ngấp nghé tôi hơn sao?"
Nghiêm Đồng đặc biệt nghiêm túc suy nghĩ, dĩ nhiên cảm thấy rất có đạo lý.
"Vậy thì buổi tối, tối hôm nay, Tiểu Trì anh nhất định phải cùng em, hơn nữa, em muốn động đầu lưỡi nữa." Nghiêm Đồng nghiêm túc nói.
Đường Trì gật đầu liên tục: "Không thành vấn đề, tất cả đều nghe theo cậu, cho nên có thể buông tôi ra trước được không, mọi người đang nhìn."
Nghiêm Đồng nhìn Đường Trì, lúc này mới lưu luyến không rời buông Đường Trì ra.
Huấn luyện xong, Đường Trì và Nghiêm Đồng cùng đi ăn cơm.
Hai người ngồi đối diện nhau, không nói câu nào, nhưng cũng hấp dẫn không ít ánh mắt người nhìn.
Bởi vì...
"Vl, hôm nay Nghiêm tổng mặc quần áo này thật trẻ a, áo liền mũ màu đen, trước người còn có con thỏ ăn cà rốt, bất đồng với thường ngày rất nhiều rồi ?" Một người lấy cơm xong, đi ngang qua người Nghiêm Đồng, không nhịn được nhỏ giọng kinh ngạc nói.
"Kiểu tóc cũng thay đổi, trước kia đi theo con đường cấm dục, hình dáng hiện tại càng giống chó con hơn." Tên còn lại líu lưỡi nói: "Bất quá cậu đừng nói nữa, thoạt nhìn trẻ trung, tối thiểu cũng lớn hơn Đường Trì tận 8 tuổi."
"Nghiêm tổng, hôm nay anh ăn mặc thế này, rất được đó." Tiêu Hàn bưng đĩa thức ăn đến gần, khoa trương khen Nghiêm Đồng.
Nghiêm Đồng rất khiêm tốn cười với Tiêu Hàn: "Cảm ơn, tôi cũng thích bộ đồ cậu mặc hôm nay."
Tiêu Hàn chỉ cái áo phông in chuột và mèo trước ngực, khoe khoang với Nghiêm Đồng: "Ngầu ha, mấy ngày trước vừa mua trên mạng."
Ánh mắt Nghiêm Đồng sáng lên: "Có thể mua cho tôi một cái không?"
Tiêu Hàn ra dấu OK: "Không thành vấn đề."
Đường Trì nhìn hai người giao lưu cực hài hòa, lườm mắt, gõ bát cơm của Nghiêm Đồng: "Ăn cơm đi, đừng nói chuyện."
Nói càng nhiều, càng dễ lộ.
Cơm nước xong, Nghiêm Đồng quay về đi ngủ.
Nhân cách Nghiêm Đồng này, có một loại bệnh, dễ buồn ngủ, căn bản tinh thần không trụ được, sẽ chạy về ngủ bù.
Bất quá cũng tốt, ngủ rồi sẽ không nói lung lung, không gây sự nữa.
Đường Trì định chuẩn bị đến phòng luyện tập, đạo diễn đột nhiên xông ra.
Lén lén lút lút, như ăn trộm.
Đường Trì: "Đạo diễn, ban ngày ban mặt, anh có chút quá... quá bỉ ổi rồi."
"Cậu cho rằng tôi muốn như vậy à, còn không phải bởi vì Nghiêm tổng sao." Đạo diễn sau khi nhìn xung quanh, cẩn thận nói: "Nghiêm tổng không ở cùng cậu chứ?"
Đường Trì ừm một tiếng: "Không, cơm xong liền về ngủ rồi."
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Đường Trì bật cười: "Rốt cuộc ngài sao vậy?"
Đạo diễn: "Cậu xem tin nhắn tôi gửi cho cậu sáng nay không?"
Đường Trì mở mịt: "Tin nhắn? Không thấy a."
Đạo diễn: "Không thể nào, tôi có gửi tin nhắn cho cậu mà, chỉ là bị Nghiêm tổng đọc được, chẳng lẽ bị xóa đi rồi."
"..." Thật sự có khả năng, Đường Trì hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Đạo diễn: "Cậu không biết đâu, tôi xong rồi!"
"A?" Đường Trì nghe không hiểu: "Anh đang vẫn tốt đấy thôi, xong là xong thế nào?"
Đạo diễn sắp xong: "Nghiêm tổng, là Nghiêm tổng, cậu ta muốn gϊếŧ tôi!"
Đường Trì: "..."
Chương trước
Chương sau