Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

CHƯƠNG 102: NHẬN SAI CÓ ÍCH SAO?

Chương trước
Chương sau
Sau khi Nghiêm Ngộ Sâm mờ mịt một lúc, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy tay Đường Trì, ôn nhu nói: "Cho nên, bảo bối em vẫn luôn tin tưởng anh?"
"Anh mới biết à?" Nghiêm Ngộ Sâm là người thế nào, Đường Trì đã quá rõ, coi như cho anh mười lá gan cũng không dám đi tìm người đàn ông khác, chứ đừng nói đến phụ nữ. Đường Trì quay đầu sang chỗ khác, khó chịu nói: "Em thật hoài nghi có phải đầu anh có hố hay không."
"Vâng, anh có hố, trong hố đều là em." Nghiêm Ngộ Sâm cười ôm Đường Trì.
Đường Trì đưa tay đẩy mặt Nghiêm Ngộ Sâm sấn tới muốn hôn: "Lời anh nói quá quê mùa rồi."
Nghiêm Ngộ Sâm tựa cằm lên vai Đường Trì: "Có hơi quê mùa nhưng rất chân thành."
Đường Trì hừ tiếng, trở lại chuyện chính nói: "Sau này, anh còn đi hộp đêm nữa, em không quan tâm anh đến hộp đêm làm gì, sẽ đánh gãy chân anh."
Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng, dụi dụi vai Đường Trì: "Tuân lệnh, tuyệt đối không đi nữa."
Đường Trì ha ha: "Anh đáp ứng thì tốt, vậy lần này sao lại đến đó?"
Ánh mắt của Nghiêm Ngộ Sâm tối sầm lại, có chút ủy khuất nói: "Còn không phải do Nghiêm Đồng sao."
Đường Trì nhất thời không phản ứng lại: "Cậu ấy?"
"Đúng vậy." Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Cậu ta muốn em ôm cậu ta ngủ, anh khó chịu, sau đó muốn đi giải buồn một chút."
"Cho nên, anh đi hộp đêm?" Đường Trì lườm mắt.
Nghiêm Ngộ Sâm vội vã giải thích: "Không đúng không đúng, là Lý Viễn Sam, bình thường cậu ta thích đến hộp đêm, cũng thích người tiếp rượu, cho nên anh liền lấy hộp đêm làm điểm hẹn."
Đường Trì nheo mắt, nửa tin nửa ngờ nói: "Thật không?"
Nghiêm Ngộ Sâm buông Đường Trì ra, giơ ba ngón tay lên trời: "Anh xin thề, nếu như là giả, thẻ ngân hàng của anh sẽ bị Nghiêm Đồng và Nghiêm Nhất Tự quẹt hết."
Khóe miệng Đường Trì giật một cái: "Nếu như là người khác thề, em khẳng định sẽ cảm thấy người đó đang đùa em, nhưng từ trong miệng anh nói ra, em thấy, quả thực có lực sát thương rất lớn."
Dù sao, Nghiêm mỗ tổng là tên keo kiệt.
"Bất quá, hôm nay em xác thực rất tức giận, anh không cảm thấy nên bồi thường gì đó cho em à?" Đường Trì tránh khỏi cái ôm ấp của Nghiêm Ngộ Sâm, quay người ngạo kiều nói.
Tuy rằng vẫn tin tưởng Nghiêm Ngộ Sâm sẽ không học theo đàn ông nhà khác, ở sau lưng mình làm chuyện gì đó, nhưng, nên tức giận vẫn sẽ tức giận, hơn nữa còn rất tức giận.
Vốn dĩ, Đường Trì chuẩn bị ra oai phủ đầu với Nghiêm Ngộ Sâm, làm anh đến dỗ mình, nhưng, trời mới biết tên này lại đi tìm người tiếp rượu kia.
Thật sự là... có người, bề ngoài thoạt nhìn là một thương nhân cơ trí, kỳ thực, anh chính là một tên chồng ấu trĩ.
Không hiểu rốt cuộc vì sao vợ mình lại tức giận.
Bất quá, ai bảo mình yêu anh đây, Đường Trì liếc mắt nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, trong mắt hiện lên ý cười.
Chỉ tiếc, Nghiêm mỗ tổng không chú ý tới, anh còn đang vắt hết óc suy nghĩ về câu nói của Đường Trì.
Suy nghĩ nửa ngày, Đường Trì còn tưởng Nghiêm Ngộ Sâm sẽ giống bá tổng trong tiểu thuyết, tặng cậu một tòa biệt thự, rồi siêu xe, kém nhất cũng phải đưa cái kẹp áo trị giá mười mấy vạn.
Tuy Đường Trì không hứng thú với ba cái này, nhưng nói thế nào thì cũng đều là tâm ý của Nghiêm Ngộ Sâm, vẫn có chút mong đợi.
Lúc Đường Trì đang nghĩ, rốt cuộc Nghiêm Ngộ Sâm muốn đưa cho cậu cái gì, Nghiêm Ngộ Sâm mở to mắt, đàng hoàng trịnh trọng nhìn cậu, trong ánh mặt có loại cảm giác bi thương lạnh lẽo, tráng sĩ một đi không trở lại: "Nếu không... ăn thịt anh đi?"
Đường Trì: "..."
"Cút!" Đường Trì cầm gối lên quăng lên ngực Nghiêm Ngộ Sâm, cuối cùng, còn đạp chân Nghiêm Ngộ Sâm một cái.
Chờ Nghiêm Ngộ Sâm nhặt cái gối trên đất lên, đã không thấy bóng dáng của Đường Trì ở trong phòng khách nữa.
Nghiêm mỗ tổng thật vất vả mới dỗ được tiểu bảo bổi, lại bỏ chạy.
Nghiêm Ngộ Sâm tuyệt vọng ngồi trên sofa, nhìn cái gối có hình con thỏ ăn cà rốt trong tay, thật sự muốn tự vẫn.
Đường Trì ngồi trên giường trong phòng ngủ, đầy đầu đều là câu "ăn thịt" kia của Nghiêm Ngộ Sâm.
Tác giả nguyên văn đến cùng đã thiết lập nhân vật quỷ gì vậy?
Giới thiệu là cao lãnh bá tổng đâu?
Trước mặt người khác cao lãnh, lại báo đạo, còn keo kiệt, vẻ mặt nhìn người không liên quan giống như cách xa tôi một chút.
Nhưng, vì sao ở trước mặt cậu lại biến thành hình dạng thế này?
Lẽ nào, đây chính là muộn tao... trong truyền thuyết?
Nhìn từ bề ngoài, đóa hoa cao lãnh không thể khinh nhờn, kỳ thực nội tâm suy tính còn nhiều hơn so với người khác, so với người ta càng hoàng (dâm) hơn.
*Đóa hoa cao lãnh 高岭之花: Mặt chữ chỉ đóa hoa ở cao trên đỉnh núi, mà nếu là hoa trên núi cao, thì rất khó nhìn từ xa. Cho nên nghĩa rộng là chỉ người hay sự vật tốt đẹp khó tiếp cận, chỉ một loại cao quý, vẻ đẹp xa xôi không cách nào với tới.
Đường Trì nằm xuống giường, một cước đá bay dép lê, lầu bầu nói: "Nghiêm Đồng biếи ŧɦái, Nghiêm Nhất Tự rõ ràng rất tao, vốn tưởng Nghiêm Ngộ Sâm là bá tổng bình thường, trời mới biết còn có cái tư tưởng muộn tao nữa, tôi đây đã tạo nghiệt gì? Toàn trêu chọc phải người tính khí cổ quái là sao."
Bất quá, nhắc tới nguyên văn, Đường Trì đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Tuy Nghiêm Ngộ Sâm là nam phụ, trong nguyên văn về cơ bản không miêu tả tình cảm, nhưng Đường Trì mơ hồ nhớ đến, hình như tại thời điểm trại huấn luyện thi đấu khiêu chiến, một tên thầm mến Nghiêm Ngộ Sâm nhiều năm đột nhiên xuất hiện.
Nguyên văn mặc dù không miêu tả người kia quá nhiều, thậm chí ngay cả cái tên cũng không cho, nhưng nhiều lần miêu tả ánh mắt cậu ta nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, điều này không thể không làm Đường Trì phải lưu ý.
Hơn nữa, dựa theo tốc độ phát triển cốt truyện, có vẻ như nội dung vở kịch nguyên văn sở hữu trước đó đều là phát sinh mặc kệ gió mưa, chỉ là vì sự xuất hiện của mình mà xuất hiện một số biến động.
Tỷ như, tình tiết đám lưu manh đòi nợ xảy ra sớm hơn là vì Nghiêm Ngộ Sâm gây rối.
Sau đó, Giang Miện và Vu Kiều cùng tiến vào top 5 phát sóng trực tiếp nhân khí cao.
Lại sau đó, Cố Chiêu Lương và Giang Miện comeout, dẫn tới Giang Miện ngã xuống đáy vực nhân sinh, sau đó bắt đầu xoay người trả thù.
Lại lại sau đó, là chuyện sao chép nhạc tự sáng tác, tuy tằng nhân vật sao chép bị thay đổi, nhưng sự kiện của bản thân vẫn sẽ xảy ra ở một hình thức nào đó.
Cho nên, nói cách khác, một số tình tiết căn bản không thể tránh khỏi.
Bất quá, Đường Trì luôn cảm thấy nội dung tiểu thuyết hình như đang dần dần biến chất, bởi vì trong nguyên văn đều lấy góc nhìn từ Giang Miện mà viết, tổng kết một chút, sau khi Giang Miện bị đàn áp, thông qua thành tích tốt ở trại huấn luyện, vì cố sự mà thành danh sau trận chiến.
Nhưng, hiện tại Giang Miện bị khai trừ khỏi trại huấn luyện rồi, nội dung liên quan đến Giang Miện về sau không có cách nào tiến triển bình thường được nữa.
Nam chính không còn, vậy về sau phải làm sao bây giờ?
Nội dung sẽ theo hướng tự do, hai là... xuất hiện một vai chính khác?
Đường Trì nghĩ nửa ngày, cuối cùng nghĩ không ra kết quả.
Bên này, điện thoại vang lên thông báo có tin nhắn đến kéo tâm tư cậu quay về.
【 Nghiêm Ngộ Sâm: Bảo bối, anh sai rồi, em đừng giận anh nữa mà. /quỳ xuống/ /quỳ xuống/ 】
Đường Trì hừ tiếng, trả lời:【 Quỳ cũng vô dụng, em cho anh nghĩ biện pháp dỗ em vui vẻ, anh còn muốn thượng em, cho nên rốt cuộc là em dỗ anh hay là anh dỗ em? 】
Bùm bùm gửi xong một tin, Đường Trì lại gửi thêm một tin:【 Đêm nay ngủ ngoài phòng khách đi! 】
Gửi xong, Đường Trì đi ngủ.
Cuối cùng, Nghiêm mỗ tổng vẫn không tránh khỏi hình phạt ngủ ngoài phòng khách.
Sáng hôm sau, thời điểm Đường Trì bước ra cửa, Nghiêm Ngộ Sâm còn đang ngủ trên sofa, chăn nhỏ bị ném trên mặt đất, mày cau, giống như rầu rĩ cả một đêm.
Đường Trì rón rét đến bên người anh, đắp chăn lên giúp anh, sau đó, cúi đầu hôn xuống mi tâm Nghiêm Ngộ Sâm, thuận tiện nhỏ giọng mắng câu ngu ngốc.
Ngay tại lúc Đường Trì chuẩn bị quay người đi, một âm thanh quen thuộc vang lên từ sau lưng.
"Tiểu Trì, nụ hôn vừa nãy là hôn chào buổi sáng sao?"
Tuy rằng khoảng thời gian này, Đường Trì đã quen với việc đột nhiên chuyển đổi của ba người nhưng mới sáng sớm ngày ra, vẫn giống gặp phải ma.
May mắn cậu không có bệnh tim, nếu không hiện tại phải gọi ngay xe cấp cứu rồi.
Quay đầu lại liền đối diện ý cười của Nghiêm Đồng vẫn còn mang theo buồn ngủ.
Chương trước
Chương sau