Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn

CHƯƠNG 101: GIẢI THÍCH.

Chương trước
Chương sau
Vừa ra cửa phòng riêng, tình cờ gặp ông chủ giải trí LA Thẩm Lưu Hành ôm một gái tiếp rượu đi qua cửa.
Thẩm Lưu Hành có một gương mặt đại chúng, Nghiêm Ngộ Sâm căn bản không nhận ra, trực tiếp đi qua người hắn.
"Kia không phải Nghiêm Ngộ Sâm của CJ sao?" Thẩm Lưu Hành ngạc nhiên: "Sao cậu ta lại tới đây?"
Người tiếp rượu oán trách nói: "Ai biết anh ta vừa đi, sao còn trở lại nữa."
Thẩm Lưu Hành không rõ: "Có ý gì?"
Người tiếp rượu nằm nhoài trong ngực Thẩm Lưu Hành, ủy khuất nói: "Thẩm tổng anh không biết đâu, sáu giờ tối nay Nghiêm tổng đã đến đây rồi, kêu mấy người chị em tốt của em, cũng gọi em tới, em bất quá chỉ đụng anh ta một cái, anh ta liền mắng em một trận, rất thảm."
Thẩm Lưu Hành vẻ mặt khiếp sợ.
Người tiếp rượu thấy vẻ mặt này của hắn, càng ủy khuất: "Thẩm tổng có phải cúng thấy em thật thê thảm không, nói thật, lần đầu tiên em bị mắng ở trước mặt nhiều người như vậy, em thật sự mất hết mặt mũi rồi."

Thẩm Lưu Hành lắc đầu: "Không phải, tôi chỉ hơi ngạc nhiên, cậu ta chỉ mắng cô thôi mà không trực tiếp khiến ông chủ của cô sa thải cô."
Người tiếp rượu sững sờ: "Cái gì?"
Thẩm Lưu Hành giải thích: "Cậu ta mắc bệnh vợ quản nghiêm thời kỳ cuối, vợ cậu ta hắn hơi một cái có thể dọa cậu ta run rẩy, chuyện ra ngoài tìm thú vui tuyệt đối không thể làm, nếu không về nhà chỉ sợ bị vợ cậu ta đánh chết."
Cùng lúc đó, đang trò chuyện với quản lý hộp đêm Nghiêm Ngộ Sâm đột nhiên xoa mũi, mạnh mẽ kìm nén cơn hắt hơi.
"Làm phiền cậu tìm hộ tôi, tôi quả thật không nhận ra mặt người ta." Nghiêm Ngộ Sâm tuyệt vọng nói.
Quản lý lên tiếng trả lời: "Nghiêm tiên sinh ngài yên tâm, tôi lập tức đi tìm giúp ngài."
Nói xong, quản lý xoay người đi tìm người.
Năm phút sau, quản lý dẫn một người phụ nữ trang điểm sặc sỡ tới.

"Nghiêm tổng, anh tìm tôi gấp như vậy, là có chuyện gì sao?" Người tiếp rượu kia cho là Nghiêm Ngộ Sâm đổi ý, tâm lý không khỏi có chút đắc ý.
Nghiêm Ngộ Sâm liếc mắt nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Có chút việc riêng cần cô giúp tôi giải quyết."
Việc riêng... Người tiếp rượu hơi khó xử: "Nơi này của chúng tôi không có loại phục vụ này."
Nghiêm Ngộ Sâm: "???"
Anh mờ mịt hỏi quản lý: "Cô ta có ý gì? Cậu không nói với cô ta tôi sẽ trả gấp đôi tiền bồi thường sao?"
Quản lý lúng túng cười, sau đó lôi kéo tay người tiếp rượu, nhỏ giọng nói: "Cô hiểu lầm rồi, không phải để cô đi làm loại chuyện đó."
Người tiếp rượu không rõ: "Vậy tìm tôi làm gì?"
Quản lý: "Anh ta cãi nhau với vợ, hiện tại anh ta bị vợ đuổi ra ngoài, muốn cô đi giải thích."
Khóe miệng người tiếp rượu giật giật: "Tôi không phải người của hội gia đình, tìm tôi làm gì."

Nghiêm Ngộ Sâm lạnh lùng nói: "Nhưng dấu son môi kia là cô ta lại, nếu không phải do dấu son môi kia, tôi cũng không đến nỗi bị vợ đuổi ra ngoài."
Người tiếp rượu hết cách rồi, cuối cùng vẫn đi theo Nghiêm Ngộ Sâm.
Trên đường, người tiếp rượu nỗ lực trò chuyện cùng Nghiêm Ngộ Sâm, nhưng Nghiêm Ngộ Sâm không để ý đến cô.
Xe dừng trước cửa một cửa hàng bách hóa thời gian của một nhà kinh doanh lâu đời, người tiếp rượu mờ mịt: "Không phải đi nhà anh giúp anh giải quyết quan hệ chồng chồng sao? Đến đây làm chi?"
"Quần áo cô mặc quá hở hang, vợ tôi nhìn thấy cô mặc như vậy, chắc chắn sẽ suy nghĩ nhiều, tự cô vào mua bộ kín kẽ mặc vào đi." Nghiêm Ngộ Sâm đưa một tấm thẻ cho người tiếp rượu.
"..." Người tiếp rượu không hiểu nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, thở dài, bước vào cửa hàng.
Sau khi đi ra, hai người liền quay đầu trở về trại huấn luyện, thời điểm sắp tới, Nghiêm Ngộ Sâm trầm mặc hồi lâu, miệng giống như mở van.
"Tính tình vợ tôi không tốt, chút nữa tôi dỗ em ấy đi ra, sau đó cô đứng ở phía xa giải thích là được." Xét thấy hành động của Lý Viễn Sam trước đó, Nghiêm Ngộ Sâm đặc biệt cường điệu: "Xin cô thuật lại sự thật, không cần dư thừa từ ngữ, hơn nữa không cần nói những lời khiến người khác phải hiểu lầm."
"Tôi sẽ trả cô gấp đôi tiền bồi thường, cho nên xin cô nhất định phải nhớ kỹ lời của tôi, nếu không sẽ xét vào trừ mức tiền."
"Còn có, chút nữa không quản cô thấy cái gì, đều nuốt vào trong bụng không được truyền ra ngoài."
Đầu người tiếp rượu đầy mông lung, cô nghĩ cô có thể thấy cái gì a?
Lúc Nghiêm Ngộ Sâm dẫn người tiếp rượu vào ký túc xá đạo sư, đạo diễn đang tản bộ xung quanh lại xuất hiện.
"Nghiêm tổng, cậu cậu cậu đây là muốn làm gì?" Đạo diễn nhìn thấy Nghiêm Ngộ Sâm dẫn theo một người phụ nữ, cả kinh nói.
Nếu hắn nhớ không lầm, mấy ngày nay Đường Trì đều ở chỗ của Nghiêm Ngộ Sâm, dẫn một người phụ nữ tới, đây là muốn tìm đánh hay là muốn ly hôn?
A, không đúng, hai người bọn họ còn chưa phục hôn nữa.
"Trước khi tôi đi không phải anh nói đi ngủ sao, sao còn tản bộ lúc này?" Nghiêm Ngộ Sâm quả thực đau đầu, sau khi anh đuổi đạo diễn đi, liền dẫn người rời đi.
Đạo diễn cảm thấy không ổn, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Đường Trì.
【 Trương Trình: Đường Trì, bây giờ cậu đang ở đâu? 】
【 Đường Trì: Tôi đang ở ký túc xá của Nghiêm Ngộ Sâm, có việc gì sao? 】
【 Trương Trình: Đợi chút nữa bất luận Nghiêm Ngộ Sâm dẫn người nào đến, cậu đừng nóng vội, hỏi rõ trước, tôi cảm thấy hắn không phải loại người như vậy, Nghiêm tổng là người đàng hoàng, cậu tuyệt đối không nên hiểu lầm hắn! 】
Nhìn hàng chữ đạo diễn gửi tới, đầu Đường Trì tràn đầy dấu chấm hỏi, tình huống này là sao?
Nghiêm Ngộ Sâm không phải đi ra ngoài rồi sao, anh có thể dẫn người nào về? Sẽ không phải là dẫn người tiếp rượu kia về để làm sáng tỏ đấy chứ, cũng quá choáng váng rồi.
Nhắc người người liền xuất hiện.
Vừa thầm mắng Nghiêm Ngộ Sâm ngu ngốc xong, Nghiêm Ngộ Sâm đã trở lại.
Nhìn thấy Đường Trì ngồi trên sofa ở phòng khách, Nghiêm Ngộ Sâm vẻ mặt thấp kém nói: "Bảo bối, anh về rồi."
Đường Trì liếc mắt nhìn anh, không mặn không nhạt nói: "Anh còn biết đường về? Em tưởng đêm nay anh tìm người tiếp rượu nữa cơ."
Nghiêm Ngộ Sâm theo bản năng nói: "Sao em biết anh đi tìm người tiếp rượu?"
Đường Trì sững sờ, trong nháy mắt tức giận nói: "Nghiêm Ngộ Sâm anh muốn chết à?"
Nghiêm mỗ tổng lúc này mới ý thức được câu mình vừa nói có vấn đề, vội vã giải thích: "Vợ, anh không có ý đó, anh nói đi tìm người tiếp rượu về không phải qua đêm với cô ta."
Đường Trì nghẹt lửa giận trong ngực, ủ rũ hơi cả kinh nói: "Anh thật sự đi tìm người ta?"
Nghiêm Ngộ Sâm nghiêm túc nói: "Đúng vậy." Nói xong, Nghiêm Ngộ Sâm nghiêng người chỉ vào người phụ nữ sau lưng anh nói: "A, chính là cô ta."
Nghiêm Ngộ Sâm đưa mắt ra hiệu cho người tiếp rượu kia, người tiếp rượu lập tức nghe theo lời Nghiêm Ngộ Sâm dặn trước đó, bắt đầu giải thích cho Đường Trì.
Giải thích được một nửa, Đường Trì một mặt ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, không cần giải thích nữa, tôi hiểu tình huống rồi."
"Không, em không hiểu." Nghiêm Ngộ Sâm nói: "Anh và cô ta thật sự không có gì."
"Anh ngậm miệng đi." Đường Trì cắn răng nói.
Nghiêm Ngộ Sâm lập tức hèn mọn ngậm miệng lại.
Đường Trì liếc mắt cảnh cáo nhìn Nghiêm Ngộ Sâm, sau đó quay đầu nói với người tiếp rượu kia: "Hơn nửa đêm gọi cô đến đây, thật sự không phải phép, nơi này không còn việc gì nữa, cô có thể đi rồi."
So với Nghiêm Ngộ Sâm, Đường Trì càng là loại hình hợp khẩu vị của người tiếp rượu, đặc biệt là nụ cười của Đường Trì, mặt người tiếp rượu đỏ rần.
"Được, chúc hôn nhân của hai vị hạnh phúc." Trước khi đi, người tiếp rượu còn không quên nhắc nhở: "Cái kia Nghiêm tổng, tiền bồi thường của tôi có thể chuyển luôn cho tôi được không?"
Nói, người tiếp rượu liền đưa mã QR nhận tiền của mình ra: "Ngài quét mã đi."
Nhìn Nghiêm Ngộ Sâm quét mã giao dịch, Đường Trì mơ hồ, đây là tình huống gì?
Người tiếp rượu đi rồi, Nghiêm Ngộ Sâm hiếu kỳ: "Bảo bối tại sao em không nghe cô ta giải thích cho xong?"
"Không cần." Đường Trì lườm.
Nghiêm Ngộ Sâm: "Sao lại không cần, em hiểu lầm anh với cô ta có gì đó, còn nổi giận nữa, em..."
Anh còn chưa nói hết, Đường Trì liền mở to mắt nhìn: "Tức giận là một chuyện, ngoài miệng không tin anh, cũng là một chuyện, nhưng..." Đường Trì tức giận xoay người: "Trong lòng tin anh hay không, là một chuyện khác."
Chương trước
Chương sau