Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Pháp Sư Truyền Thừa

Chương 3: Ngôi Nhà Kỳ Dị

Chương trước
Chương sau
Anh kêu lần thứ hai, thì từ trong nhà một người đàn ông trung niên bận đồ bà ba màu đen bước ra, trên tay cầm ngọn đèn bão khá lớn tỏa ánh sáng vàng vàng tỏa nhẹ, nhìn hai người rồi hỏi:

-             Hai chú ở đâu ghé đây, muốn hỏi thăm chuyện gì?

 Ba Đợi vội trình bày hoàn cảnh lạc đường của mình, rồi hỏi thăm đường xuống bến có nhiều cây bần. Nghe xong, người đàn ông đó cười lớn nói:

-        Trời đất ơi, hai chú lạc xa cả mấy cây số rồi, bây giờ quay lại chắc phải nửa đêm mấy chú mới tới chổ đó quá.

Ba Đợi hoảng hốt la lớn:

-           Chèn ơi! Vậy là tụi này lạc xa dữ thần vậy sao chú?

Tới phiên Sáu Ngọc, quay qua lên tiếng hỏi người anh bà con:

-        Bây giờ mình tính sao anh Ba, hay là mình xin chú này ngủ đậu ở đây một đêm rồi mai hẳn về ghe.

Nói rồi không đợi anh ba trả lời, Sáu Ngọc quay sang người kia hỏi:

-         Dạ chú hai ơi, chú làm ơn cho anh em tui ngủ đậu một đêm được không?

Người đàn ông kia mỉm cười, nhìn hai anh em Sáu Ngọc rồi nói:

-        Vậy hai chú em đợi tui vô xin với bà cố, hễbà chịu là tui dắt hai chú vô .

Nói xong, ông ta thấy vẻ mặt ái ngại của hai người khách lạ, sợ hai người họ không yên tâm nên mỉm cười nói thêm:

-        Mấy chú cứ yên lòng đi, bà cố này nhơn đức lắm, chắc sẽ bằng lòng cho ngủ lại liền hà, tánh bà hiền lành, đạo đức, lại hay giúp người hoạn nạn. Hai chú đứng đó, đợi tui một chút chớ đừng đi đâu ha.

Nói xong, ông ta tất tả đi vô để lại hai anh em ở ngoài. Sáu Ngọc thấy thái độ nhiệt tình của người đàn ông nọ nên cũng yên tâm, quay sang cười nói với Ba Đợi:

-        Thiệt hên quá ha anh ba, tui tưởng cái điệu này tụi mình ngủ bờ ngủ bụi đêm nay rồi chớ

Ba Đợi cười cười không nói gì. Chỉ một chút sau, có một cô tớ gái mặc bộ đồ xanh, xách chiếc đèn lồng kiểu rất lạ mắt, bước ra vòng tay lễ phép nói với hai người.

-       Dạ thưa hai cậu, bà cố con cho mời hai cậu vô trong nghỉ ngơi.

         Nói xong, cô gái nghiêng mình một bên làm cử chỉ mời khách, rồi xách đèn đi trước dẫn đường hai người vội bước theo. Nhìn tướng đi uốn éo như rắn trườn của cô gái nọ Sáu Ngọc che miệng cười thầm. Bởi anh nhớ loáng thoáng trong nhân tướng học nói, đàn bà có tướng đi như rắn trường kiểu này hình như không đứng đắn cho lắm

Khi họ vừa mới qua khỏi cổng mấy bước, tự nhiên một cơn gió lạnh ngắt không từ đâu biết lướt qua khiến cả hai rùng mình nổi ốc ác. Cô gái áo xanh, hình như cảm nhận được sự việc liền lên tiếng để trấn an hai người khách lạ

-        Ở đây trồng nhiều cây cối cao lớn nên ban ngày thì gió mát mẻ vô cùng, còn đêm tối thì gió có hơi lạnh chớ không có sao.



      Nghe cô gái nói vậy, làm hai người quá ngạc nhiên, tự hỏi ‘Mình đâu có biểu lộ cái gì ra ngoài, sao con nhỏ này lại biết mình ớn lạnh, lạ thiệt nha’. Tuy có ngạc nhiên và suy nghĩ vậy, nhưng Ba Đợi và Sáu Ngọc vẫn theo chân cô gái đi vô trong mà chẳng nghi ngại điều gì, một chút sau họ đi qua hết khoảng sân rộng rồi dừng bước, đứng dưới bậc tam cấp của ngôi nhà.

Cô gái đứng lại, hướng vô nhà nói:

-           Thưa cố! hai người khách đã tới

Không nghe có tiếng trả lời, nhưng nhìn vô nhà, hai anh em Ba Đợi cùng thoáng thấy dáng một bà già bận bộ đồ đen tóc bạc phơ, chống gậy bước lẹ vô phía trong. Cho dù nơi này có đèn đuốc khá sáng sủa, nhưng hai anh em cũng không kịp thấy bà đó mặt mũi ra sao, họ chỉ thoáng thấy bộ đồ đen mà thôi. Không để hai người phải đứng chờ lâu, chỉ giây lát sau từ trong nhà một người đàn ông khoảng ngoài 30 tuổi, dáng cao lớn cũng mặc bộ đồ đen bước ra nói, giọng anh ta ồm ồm khá lớn.

-        Bà cố hơi mệt trong người nên không ra ngoài, bà sai tui ra mời hai cậu bước qua gian bên nghỉ ngơi.

Sáu Ngọc và Ba Đợi chưa kịp lên tiếng thì cô tớ gái mặt đồ xanh cười chúm chím, nói:

-        Kìa, ông quản gia mời hai người vô, vậy hai cậu tự lên hay đợi tui nắm tay dắt lên cho có phần.

Hai anh em Ba Đợi, Sáu Ngọc lấy làm lạ vì lời nói của cô tớ gái, họ vừa định lên tiếng hỏi lại thì người đàn ông nọ đã nạt ngang cô gái”

-            Phận sự của mi đến đây là hết, mau lui xuống, Tỵ.

Gương mặt ông quản gia hầm hầm rất dữ tợn, hai con mắt tròn vo lộ ra đầy hung quang, giống như gương mặt của một kẻ độc ác. Cô tớ gái tên Tỵ cũng không tỏ ra sợ hã, mà banh miệng ra dài sọc, lè lưỡi nhái ông ta rồi chẩu môi  một tiếng dài. Cô ta ngoe ngoảy uốn éo thân người rời khỏi, vừa đi cô ta vừa lẩm bẩm.

-           Chắc gì đã có phần mà ra bộ lớn lối.

        Gã nọ nghe cô tớ gái nói vậy, không trả lời mà chỉ phát ra âm thanh gừ…gừ… trong cuốn họng lộ vẻ tức giận. Hai anh em Sáu Ngọc cũng lấy làm ngạc nhiên, trước cử chỉ cùng lời nói của hai người nọ nhưng không tiện hỏi, cả hai chỉ đưa mắt quan sát ngôi nhà. Ngôi nhà này, hay nói đúng hơn là dinh thự này, quả thật rất bề thế.

Chỉ tính gian giữa của căn nhà thôi đã rất rộng rãi, ở giữa kê bộ trường kỷ lên nước đen bóng bự dềnh dàng, trên mặt bàn để ngọn đèn Huê Kỳ cỡ lớn thắp sáng rực, đã vậy hai bên cột còn treo thêm hai ngọn đèn khác cũng đang cháy sáng, khiến gian nhà vừa sáng sủa vừa có vẻ ấm áp. Phía sau một chút là mấy cái tủ thờ lớn cùng nhiều bàn ghế khác, chứng tỏ chủ nhân ngôi nhà này rất giàu có. Hai người còn lo ngó quanh quẩn thì người đàn ông bận bộ đồ đen kia, sau khi đuổi cô tớ gái đi khỏi xem ra có vẻ nguôi giận, nhìn hai người khách ngủ nhờ, mỉm cười, nói:

-          Thôi kệ cái cô Tỵ đó đi, mời hai cậu qua gian bên nghỉ lưng.

Nói xong gã đi trước dẫn đường, hai người mừng rơn trong bụng nối gót theo liền. Họ đi ngang gian giữa rồi đến gian bên cạnh thì dừng lại, gã kia đưa tay chỉ vô bộ ván Gõ rất lớn và bóng láng ở gần đó, nói:

-        Bà cố chỉ hai cậu ngủ đở trên bộ ván gỏ đó.

Rồi y đưa tay chỉ lên tấm vách, có đóng sẵn một hàng đinh trước mặt nói tiếp:

-        Còn chỗ này, hai cậu đem cái đùi bê treo lên khỏi sợ chuột kiến gì cắn phá.

Vừa nói, gã vừa đưa đôi mắt lộ nhìn chầm chập vào cái đùi bê, hai lỗ mũi hít hít chẳng khác gì chó đánh hơi, rồi chợt mở một nụ cười nhe hàm răng trắng hếu dài sọc, khiến anh em Ba Đợi thấy mà chột dạ. Không hiểu gã này có cái gì đó rất quái lạ khiến cho hai anh cảm thấy sờ sợ như vậy. Gã kia, dường như thấy thái độ có phần bất an của hai người nọ, liền thay đổi thái độ, trở lại nét xởi lởi.

-         Hai cậu cứ tự nhiên nghỉ ngơi, nhà cửa rộng rãi hai cậu hổng sợ làm phiền lòng ai.



 Sáu Ngọc đột nhiên lên tiếng hỏi:

-      Chú hai ơi! Bà cố hồi nãy đâu rồi?

Gã nọ nhíu mày, ngạc nhiên hỏi lại:

-             Cậu hỏi có chuyện gì không?

         Sáu Ngọc mau mắn đáp:

-        Dạ có chớ. Bởi tui muốn chào bà rồi xin phép nghỉ nhờ một tiếng mới phải chuyện.

         Gã nọ lại cười, nụ cười khoe hàm răng trắng hếu dài sọc, lại lần nữa làm hai người này sờ sợ làm sao. Cười

xong, gã nói lớn:

-        Như hồi nãy tui có nói, bữa nay cố hơi khó ở trong mình nên ngủ sớm, mấy cậu yên tâm cố nhơn đức lắm, hổng bắt lỗi bắt phải gì đâu mà hai cậu ngại.

Nói một hơi như vậy, gã gật đầu chào hai anh em Ba Đợi rồi vội bước ra ngoài, chớp mắt một cái đã biến mất sau hàng kiểng. Sáu Ngọc không kịp nhìn, anh chàng liền quay lại nói với Ba Đợi:

-         Mấy người trong ngôi nhà này, cứ ngộ ngộ làm sao ha anh Ba?

        Ba Đợi đã nhanh chân, leo lên ván vừa phủi cẳng vừa nói:

-        Ôi thây kệ! Họ ngộ hay không ngộ cũng đâu phải chuyện mình, hơi sức nào mà chú lo chuyện bao đồng. Thôi lo ngủ sớm đi, mai còn kiếm đường về ghe.

    Nói rồi, không chờ Sáu Ngọc đối đáp mà anh ta ngã lưng nằm xuống, cái ván gõ mát lạnh truyền lên làm cho chàng ta thoải mái vô cùng; sau bao nhiêu ngày rong rủi trên ghe, nay được nằm thẳng lưng trên ván như vầy đúng là quá đã.

Chỉ một chút sau, đã nghe tiếng ngáy của Ba Đợi rồ….. rồ … vang lên, bởi hồi chiều anh ta uống hơi nhiều. Sáu Ngọc lắc đầu cho sự vô tư của Ba Đợi, rồi anh cũng bỏ guốc leo lên giường, phủi cẳng nằm xuống cạnh bạn. Chàng ta, tưởng đâu giấc ngủ đến với mình cũng lẹ làng như Ba Đợi, nhưng không hiểu sao cứ trằn trọc hoài không ngủ được, bởi bao ý tưởng dồn dập kéo đến.

Đầu tiên là câu nói cùng thái độ sợ hãi của người đàn ông gặp trên đường ban nãy, sau khi nghe họ neo ghe ở bến có nhiều cây bần, kế đến cái cảm giác lạnh lẻo đến nổi da gà khi họ mới bước vô khỏi cửa cổng của ngôi nhà này.

        Rồi những câu trao đổi khó hiểu của gã quản gia nọ cùng cô tớ gái, đặc biệt là gương mặt của cả hai đều có cái gì đó rất khác thường, không hiểu sao nhìn mặt họ làm cho người ta nhìn vô thấy ớn ớn. Nhưng Sáu Ngọc, nghĩ thế nào cũng không nhận ra sự khác biệt đó ở chổ nào, có điều anh quả quyết là nó kỳ dị và lạ thường lắm. Rồi cả hiện tại, tuy đang nằm trong nhà cửa đàng hoàng, mà không hiểu sao sao lại có cảm giác như mình nằm ngoài đồng trống, bởi lâu lâu làm như có cơn gió lạnh thổi qua, trong cơn gió dường như có đem theo hơi sương đêm man mác.

        Gian nhà anh đang nằm không có đèn sáng như gian giữa, mà mọi thứ chỉ lờ mờ khiến Sáu Ngọc có cảm giác gian này rộng thênh thang, bởi mấy lần đưa mắt nhìn mà không thấy vách ngăn khiến anh tự hỏi, lẽ nào nó rộng khỏi tầm nhìn của anh? Điều đó thiệt vô lý!

 Thêm điều khó giải thích nữa từ hồi hai người vô nhà tới giờ, không nghe một tiếng động gì cả, dù là tiếng thằn lằn

tạc lưỡi, hay côn trùng, ếch nhái rỉ rả kêu đêm. Càng nghĩ càng thấy kỳ quái, cả gian nhà này như được bao trùm bởi sự yên lặng gần như tuyệt đối. Mấy điều thắc mắc trên cứ quanh quẩn bám lấy Sáu Ngọc làm anh lăng qua lộn lại suy nghĩ mãi không sao chợp mắt được, và thời gian cứ nặng nề chầm chậm trôi qua.

Rồi không biết bao lâu sau đó, do mỏi mòn vừa lơ mơ ngủ, thì bên tai chợt một tiếng động nhẹ vang lên, Sáu Ngọc mở choàng mắt thìvừa kip nhìn thấy: hình như có một bóng trắng từ trên cột nhà tuột xuống, vừa tới đất liềnbiến mất liền! Sáu Ngọc, không biết mình có nhìn lầm không.
Chương trước
Chương sau