Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Pháp Sư Truyền Thừa

Chương 13: CỬU TRÙNG CỬU

Chương trước
Chương sau
Ba Đợi gật mạnh đầu tỏ ra người hào hiệp, lòng đây chính nghĩa nói

- Đúng đó\, cái gì thời không nói chớ chuyện làm phước mà\, tui tin là họ chịu liền.

- Cái đó thời chưa chắc\, cậu nói vậy chớ khi đụng tới chuyện\, coi chừng họnghe xong là  chạy dài hà.

Sáu Ngọc nhướng mày

-              Sao thầy sợ họ chạy, theo tui thấy thì ngược lại đó thầy

Thầy Tư chỉ cười nhẹ mà chưa trả lời ngay. Thấy vậy, ba Đợi xắn vô hỏi liền

-              Họ là ai vậy thầy?

Thầy Tư chậm rãi, nở nụ cười đầy bí hiểm trên môi, nhìn ba Đợi cất tiếng

-              Thì hai cậu, chớ còn ai khác.

Nghe tới đó ba Đợi muốn bật ngữa, còn sáu Ngọc chỉ cười mà không nói gì. Qua một chút sau thầy Tư lên tiếng

-            Nghe vậy, giờ hai cậu tính sao?

Ba Đợi đổ mồ hôi hột đầy mình, lắc đầu nguầy nguậy,hai tay xua lia lịa

-      Ý, ý cái vụ này thấy hổng ổn đâu thầy ơi. Hai đứa tui, tuy có biết chút võ nghệ để phòng thân, nếu là chuyện bất bình do con người tạo ra thì anh em tui rất sẳn lòng giúp một tay. Còn chuyện về ma quỷ, yêu tinh thế này thì xin lỗi tụi tui hổng biết gì hết làm sao mà giúp. Thôi thôi, thầy cho tui xá dài.

Thầy Tư đã đoán trước chuyện sẽ như vậy, nên cũng không bất ngờ, ông cười lớn

          - Tui biết liền mà.

Tới phiên sáu Ngọc, bình tỉnh đưa ra ý của mình

-      Anh em tụi tui tuy không biết chút gì về bùa chú, phù phép nhưng nếu thầy cần và chỉ điểm thì tui đâu có ngán. Đâu, giờ thầy nói rõ hơn chút coi, có biết tường tận thì tui mới dám nhận lời.

Anh ta nói một hơi, còn người bạn kế bên ngồi nghe mà lắc đầu kêu khổ liền miệng, điệu bộ rất tức cười, thầy Tư nhìn anh ta cười hỏi

-              Mà cậu sợ, là sợ ra sao?

Ba Đợi cũng không dấu dím nỗi sợ của mình, anh le lưỡi rút đầu trả lời

-      Thì nó đã thành tinh ăn thịt sống nhai nghe ráu ráu, tui chỉ dòm thấy thôi mà đã chết giấc rồi, bây giờn thầy biểu tui đi quánh nó mần sao mà dám.

Quay qua sáu Ngọc, thầy Tư lại hỏi



-            Còn ý cậu ra sao?

Cũng chậm rải, sáu Ngọc trả lời

-      Tui nói rồi, hể thầy chỉ tận tường cách trị nó ra sao là anh em tui sẳn lòng phụ một tay. Phải hông anh ba.

Vừa nói sáu Ngọc vừa quay sang nhìn ba Đợi, làm anh này hoảng hồn la lên

-      Chuyện này hổng có tui à nha, nhắc tới nó bây giờ tui còn nổi da gà cả cục, nếu gan thì chú sáu cứ đi với thầy Tư diệt con tinh đó đi. Chuyện đó, cho tui xin kiếu

Nói xong, anh ta rót một tách trà ra nhâm nhi thưởng thức, ý là để hai người có kia bàn tán gì với nhau thì cứ bàn, chuyện đó không mắc mớ hay liên quan gì tới anh ta nhưng thầy Tư đâu chịu buông tha cho ba Đợi. Ông nói, làm như chỉ nói riêng với sáu Ngọc mà cốt yếu muốn cho ba Đợi nghe, bởi anh chàng này tuy bề ngoài đang thưởng thức tách trà trên tay, nhưng thật ra đang dỏng lổ tai lên nghe chuyện của thầy Tư và sáu Ngọc bàn tán với nhau. Giọng thầy Tư không lớn, có điều khi ba Đợi càng nghe thì chẳng khác nào sét đánh ngang tai

-      Chuyện đời mà cậu, nhiều khi mình không muốn mà việc tới là mình cũng phải làm.

          Sáu Ngọc như phần nào hiểu ý, liền hỏi

-              Ý thầy là sao?

Thầy Tư hắng giọng, ra vẻ thần bí chậm rãi nói

-      Đôi khi ở đời mình giúp người là mình tự giúp mình, cậu có biết ý nghĩa câu nói đó ra sao không?

          Sáu Ngọc, lắc đầu nói

-      Chuyện đời muôn vàng khó lường, làm sao mà hiểu cho đặng, thôi thì nhờ thầy giảng rõ thêm chút nữa.

Thầy Tư, chậm rãi uống thêm mấy hớp nước trà rồi thủng thỉnh nói

-      Việc tà ma quỉ quái quả thật rất khó lường, bởi có khi một vết cắn, vết cào hay một cái gì mà do con người gây ra thì dễ dễ trị. Còn chẳng may, do yêu tinh gây ra thoạt dòm thì thấy không có gì, nhưng nó ẩn chứa mối nguy hiễm không lường. Và sẽ mất mạng như chơi.

Sáu Ngọc như hiểu ý thầy Tư, anh liền hỏi tới

-      Cụ thể, người bị cào hoặc cắn sẽ bị như thế nào vậy thầy ?

-      Cũng tùy loại, nếu là loài cương thi cắn hoặc cào trúng thì người đó sẽ dần mất đi cảm giác và chỉ một thời gian ngắn sau sẽ biến thành cương thi. Còn các loại ma quỷ khác, có khi cào hoặc cắn trúng thì gây sưng chút ít hay đau đớn, có loài nguy hiểm thì thậm chí mất mạng, phải tùy từng trường hợp cụ thể nữa

Tuy làm như bản thân chỉ lo thưởng thức trà, không để ý gì tới hai người nói chuyện, nhưng thật ra ba Đợi luôn dảo tai nghe rỏ mồn một câu chuyện mà hai người nọ bàn không xót một chử. Khi nghe tới đây anh ta chột dạ, bởi nhớ tới mình bị tên quản gia ma quỉ đó chụp một cái, tuy rằng nó không bắt được nhưng cũng làm anh rách áo, xướt da mà bây giờ  còn nghe chổ bị con chó quỷ chụp trúng hơi ê.. ê, nên anh vội quay qua hỏi liền

-      Thầy tư, làm ơn coi dùm chổ tui bị con quỉ cào trúng có sao không?

Vừa nói, anh vừa quay lưng lại vén áo lên để ông thầy ngó dùm. Thầy Tư cũng không có ngó xem vết thương nọ ra sao, mà ông cất tiếng nói luôn



-      Không cần coi nữa, hồi khuya hôm qua, lúc cậu ngủ tui đã thấy rồi, nó bầm cở trái chanh nhưng bây giờ chắc nó lớn hơn chút đỉnh.

      Nghe nói vậy ba Đợi càng hoảng hồn hơn, lật đật nhờ sáu Ngọc coi có thiệt như vậy không. Sau khi ngó kỹ, sáu Ngọc gật đầu xác nhận hiện giờ nó đã lớn hơn trái chanh chút đỉnh, nghe xong ba Đợi xanh mặt tay chân bủn rủng, anh sợ có khi nào mình biến thành cương thi như loại thầy Tư kể lúc nãy không, hay nói không chưng biến thành con ma chó như tên quản gia kia thì càng khổ, nên lập bập hỏi

          - Như vậy… tui biết…  tính sao thầy Tư.

   Ban đầu tính hỏi, tui bị như vậy có trở thành cương thi không, nhưng anh nghĩ con chó kia chắc cũng không phải cương thi, nên liền hỏi trớ qua kiểu khác, hỏi xong ba Đợi hồi hợp chờ đọi câu trả lời của ông thầy. Thầy Tư trả lời liền

-      Với trường hợp của cậu, chổ vết bầm đó mỗi ngày nó lớn thêm một chút, ba tháng mười ngày sau thì nó lan rộng hết lưng. Tới đó tánh mạng e khó giữ, Hoa Đà hay Biển Thước tái thế cũng đành bó tay vì hết phương cứu chửa.

Nghe tới đó, mặt ba Đợi cắt không còn hột máu, anh ta run run hỏi

-      Vậy… vậy bây giờ có cách nào trị nó không? thầy làm ơn chỉ dùm tui, dù tốn bao nhiêu tiền cũng đặng, được vậy tui mang ơn thầy nhiều lắm.

Thấy gương mặt thiểu nảo của ba Đợi, thầy Tư cố nén cười, lắc đầu nói

-      Với tình trạng của cậu ba đây, thì không có thuốc thang nào trên đời này trị được hết, mà chỉ có cậu tự giúp chính mình mà thôi.

Sáu Ngọc, lúc đó mới xen vô

-          Như vậy là sao, mong thầy làm ơn chỉ dùm.

Giọng thầy Tư rõ ràng, gọn lỏn

-      Chỉ cần điệt được nó là mọi chuyện êm xuôi, nọc độc mà nó để trên lưng cũng sẽ bị tiêu trừ hoàn toàn.

Sáu Ngọc quay sang vỗ một cái vô vai ba Đợi, giọng mạnh dạn

          - Vậy còn chờ gì nữa anh ba.

Ba Đợi gương mặt yểu xìu, miễn cưởng gật đầu giọng yếu như gió thoảng

          - Thì đành làm gan một chuyến vậy, chớ biết tính sao.

Giọng thầy Tư rõ ràng, gọn lỏn

-      Chỉ cần điệt được nó là mọi chuyện êm xuôi, nọc độc mà nó để trên lưng cũng sẽ bị tiêu trừ hoàn toàn.

Sáu Ngọc quay sang vỗ một cái vô vai ba Đợi, giọng mạnh dạn

          - Vậy còn chờ gì nữa anh ba.

 
Chương trước
Chương sau