Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Pháp Sư Truyền Thừa

Chương 27: Ngãi Quỷ

Chương trước
Chương sau
Trong lúc mọi người chạy đôn chạy đáo đi kiếm út Hương, Hai Ngọc mới âm thầm cầm chiếc đèn cóc đi từ ngõ sau vô nhà bà Lan. Thấy bà ta đang ngồi trên chiếc võng, với vẻ mặt rất lạ không như mọi khi, dường như bà đang rù rì nói chuyện với ai đó. Ngay lúc đó, phía đám trúc ven sông mấy con chó đột nhiên thi nhau sủa rộ lên dữ dội, tiếng sủa của chúng mỗi lúc một nhiều hơn. Bà Lan đứng dậy đi ra trước sân, nhìn qua nhìn lại quan sát

Nhân lúc đó, hai Ngọc lén đi vô phòng của út Hương kiểm tra, sau một hồi tìm kiếm đã phát hiện trong áo gối có một mảnh giấy đỏ được xếp rất kỷ càng, cô liền mở ra coi đó là gì, Nhìn thấy trên đó có vẽ hình một con quỷ dữ đang nhe nanh múa vuốt cùng với tên họ và ngày, tháng, năm sinh của út Hương. Hai Ngọc thở ra “ vậy là đã rõ, cô ấy bị ếm nên mới ra nông nổi này”

Nghĩ vậy, cô liền dấu tờ giấy vô trong túi áo, vừa quay người lại bất chợt thấy bà Lan đang đứng trước của phòng, nhìn chằm chằm vào mình với vẻ không vui. Bà Lan lên tiếng hỏi.

- Ủa\, cô hai Ngọc đó à\, sao lại lén lúc trốn trong phòng con gái tui chi vậy. Không lẽ  đang kiếm nó\, mà nếu nó có ở đây thì cả xóm kéo nhau đi kiếm bên ngoài làm gì?

Hai Ngọc bình tỉnh trả lời

-         Dạ, con nghi ngờ trong phòng này có thứ gì đó không sạch sẽ, gây ảnh hưởng đến sức khỏe của em Hương. Khi nãy con tới thấy không có ai nên đã mạo muội vô kiểm tra, mong thiếm hai thông cảm.

Bà Lan lườm lườm như đang xét nét, nghiêm giọng hỏi.

- Nếu như chỉ muốn vô xem thôi\, thì đâu cần phải hoang mang như vậy. Ông nhà tui cũng đã lên tiếng\, nếu cần gì thì cô cứ nói\, chứ việc gì phải ngại.

- Dạ\, tại con thấy chuyện này cũng không quan trọng\, nếu có lỡ mạo phạm gì xin thiếm hai bỏ qua cho. Con xin phép về ạ.

Vừa về tới nhà, cô lập tức lấy tờ giấy lúc nãy ra đặt trên bàn hương án, đốt hai cây nhang gác chéo lên hình vẽ rồi bắt đầu làm phép, để nhìn coi nó là dạng quỷ gì và được luyện từ đâu? Quả nhiên đây là con ngãi quỷ, được nuôi bằng máu tươi và oán khí, hai Ngọc tự hỏi. - - Loại tà thuật này, hình như không phải xuất xứ ở vùng này, vậy là người đã đặt nó dưới gối của út Hương?

Tiếp tục bắt ấn trước ngọn đèn tập trung thần lực nhìn vô hình, sau đó nhắm mắt lại định thần trong chốc lát và không nói lời nào. Dì bảy hiểu ý cháu gái, liền đi ra đóng tất cả các cánh cửa lại đồng thời thắp lên chín ngọn đèn cầy. Hai Ngọc tiếp tục ngồi soi, nhưng lần này thì lại khác, cô ghi lại tên và ngày sinh tháng đẻ của út Hương vào một tờ giấy trắng, cắn ngón tay cho máu chảy ra, sau đó nhỏ lên vài giọt rồi đọc câu chú gọi hồn. Dường như thấy được gì đó, cô đứng phăng dậy khoác chiếc áo đạo mà thầy ba Minh trao cho rồi vội vàng đi tìm nhóm người chú hai Sơn.



Đoàn người theo chân hai Ngọc đi tới bụi trúc ở bến sông, cô rút roi da cầm chắc trong tay quất mạnh vào bụi trúc vừa nói những ngôn ngữ lạ. Đốt thêm mấy lá linh phù phóng thẳng vô giữa bụi trúc, lập tức bụi trúc run lên xào xạc, từ đó phát ra như có tiếng ai đang khóc nức nở. Hai Ngọc kêu người đến soi đuốc sáng lên, thì nhìn thấy có cái gì đó đang động đậy bên trong. Thấy vậy hai Sơn bước tới gần nhìn cho kỷ, thì ra chính là út Hương, cả người đang ướt sũng và run lên vì lạnh

Đưa con gái vào trong nhà, kêu vợ lấy quần áo thay cho út Hương. Nhưng không hiểu sao, út Hương hét lên mấy tiếng, hai tay xua lia xua lịa tỏ vẻ rất sợ hãi, dường như cô đang trông thấy điều gì đó ghê gớm lắm. Sau khi hét xong, út Hương lẫm bẫm câu gì đó không ai nghe rỏ, thấy vậy ông hai Sơn ghé tai sát vào mặt con để nghe cho rõ. Bỗng dưng ông ôm ngực, rồi lăn đùng xuống đất dãy dụa như đang bị ai đó xiếc cổ. Thấy vậy, hai Ngọc liền nhờ dì bảy chạy về nhà đem chậu nước đang đặt trên bàn thờ qua đây.

Điều vô cùng kỳ lạ, là hai căn nhà chỉ cách nhau có mấy bước chân chứ đâu có xa, mà không hiểu sao dì bảy chạy hoài vẫn không về tới nhà, bà cứ chạy trong vô thức cho tới khi có cảm giác như ai đó níu chân mình lại. Lúc đó bà mới dừng lại nhìn xung quanh, giật mình chợt nhận ra đang ở trong bụi trúc, sau một hồi dì bảy mới tìm đường để thoát ra ngoài, rồi lật đật chạy một mạch về đến nhà lấy chậu nước tới cho cô cháu gái.

Trong lúc này, bên nhà chú hai Sơn cũng đồng thời xảy ra chuyện, ba ngọn đèn dầu đang thắp sáng đồng loạt vụt tắt, bóng tối bao trùm cả ngôi nhà. Hai Ngọc như đã liệu trước sự việc này, bèn nhanh tay giữ chặt hai cha con út Hương lại, kêu mọi người nhanh chóng mồi lửa thắp sáng, khi đèn vừa được đốt sáng lên cũng là lúc dì bảy vừa đến. Với vẻ mặt mệt mỏi, cả người nhễ nhạc mồ hôi, trên tay cầm chậu nước, bà hỗn hển kể

-         Chèn đét ơi, mới rồi tui bị ma dấu, may mà thoát được.

 Hai Ngọc bưng cái chậu nước phép trên tay, hớp một ngụm phun thẳng vô trán chú hai Sơn, chưa đầy mười tiếng đếm ông ta đã tỉnh lại, hai Ngọc cho uống thêm một ít nước còn lại trong bình rồi nói

 -         Nhờ cô chú diều chú hai lên giường nằm, rồi cô chú về nghỉ sớm, mọi việc còn lại để con lo liệu.

Đợi mọi người đã về hết, hai Ngọc mới nói dì bảy

-         Dì cho chú hai với út Hương đeo sợi dây đỏ đeo vô tay dùm con.

Noi xong, cô bước ra hàng ba ngồi trên cái chỗng tre đặt trước nhà. Chợt có cơn gió lạ không biết từ đâu thổi tới, mang theo luồng âm khí dữ dội, hai Ngọc đứng dậy xoay người lai nhìn, thì thấy bà Lan đang đứng kế bên trên tay có bưng một tô cháo. Nhìn ra điều gì bất thường, cô lên tiếng hỏi



-         Sao giờ này mà thiếm còn chưa ngủ

-         Ừ… tại thấy cô vì lo cho ông nhà tui với con út, mà hao tâm tổn sức nên mới xuống bếp nấu tô cháo huyết, mời cô hai dùng để lấy sức.

-         Thiếm hai đừng nói như vậy, hành thiện giúp người là bộn phận của người học đạo. Chỉ mong sao, có thể diệt trừ được bọn tà ma, quỷ dữ đang làm hại nhân gian để cho bá tánh được yên ổn.

Nói tới đó, hai Ngọc thở ra một hơi

-         Chỉ tội cho những ai đang mang lòng thù oán sâu nặng, mà không biết oan oan tương báo bao giờ mới dứt.

-         Thì cũng đúng, nhưng không có lửa thì làm sao mà có khói hả cô., thôi cô hai ăn đi cho ấm bụng, để còn sức mà chiến đấu,

Hai Ngọc nhận lấy tô cháo từ tay bà Lan, cô chần chừ chưa ăn liền, thấy vậy bà Lan miễm cười quay vô nhà, đợi khi bà ta đi khuất, hai Ngọc cầm tô cháo huyết lên nhìn, lắc đầu rồi đổ đi.

Bà Lan, sau khi đi khuất khỏi tầm nhìn của hai Ngọc, liền lách người nấp vô cánh cửa quan sát hai Ngọc, thấy rất rõ hành động đổ bỏ tô cháo huyết mà bà bỏ công cắt cổ con chó cái mới đẻ con để lấy máu nấu cho cô ăn. Đôi tay mụ ta run lên, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, khóe miệng giật liên hồi cố kìm nén cơn tức giận để không lao ra ngoài tấn công kẻ kia, và bà ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh như không có việc gì xảy ra, rồi lẳng lặng đi vào trong phòng.

Sáng hôm sau, bà Lan đi chợ mua khá nhiều đồ ăn, bước vô nhà để cái nón lá qua một bên, rồi kêu chồng mình sang mời hai dì cháu hai Ngọc qua nhà mình ăn cơm. Ông chồng không mảy mai nào nghi ngờ, liền bước qua mời hai dì cháu.

Tuy thấy hơi lạ, vì vô duyên vô có bà Lan lại mời họ qua nhà ăn cơm, nhưng dì bảy cũng vui vẻ nhận lời, rồi cất tiếng

-         Dạ, vậy chú hai về trước, chút nữa tui với con hai Ngọc sẽ qua
Chương trước
Chương sau