Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Pháp Sư Truyền Thừa

Chương 29: Diệt Quỷ

Chương trước
Chương sau
Mặc cho mọi thứ xung quanh đang biến đổi, hai Ngọc vẫn ung dung đứng đó, mặt hướng về bến sông. Cầm chiếc roi da, mà sư phụ ban cho đi thẳng về phía trước. Từ trong bụi trúc, lúc này như run lên những âm thanh thảm thiết, của những oan hồn, bỗng nhiên từ bụi trúc, xuất hiện một bàn tay trắng bệch, từ từ thò ra với những chiếc móng dài ngoằn đen nhẽm, chủ nhân của đôi bàn tay đó không ai khác chính là con Ngãi Quỷ.

Đứng trước mặt hai Ngọc là con Ngãi Quỷ vô cùng gớm ghiết với ba con mắt cùng mũi dài ngoằn, da trên người nó nhỉu nhảo từng sớ thịt, rơi xuống từng mảng như miếng thịt bị bầm nhừ, trông rất kinh tởm. Nó đưa chiếc mũi dài ra chụp lấy cô, thì lập tức thét lên một tiếng đau đớn, kinh hồn cuối xuống nhìn. Thì ra, bị chiếc roi da của hai Ngọc quất trúng, nó giận dữ gào lên, lao nhào tới như muốn cấu xé vị pháp sư thành trăm mảnh. Hai Ngọc, nhanh nhẹn tránh né mọi đòn tấn công của con quỉ, một tay bắt ấn đánh vào con quỷ.

Dì bảy dứng cách đó không xa, ném cho cô một lá kỳ phù màu trắng, trên đó có vẽ 36 chữ bùa, đã được cha của hai Ngọc luyện phép trục ngãi trừ tà. Mà ông đã âm thầm, gửi lên cho cô từ mấy ngày trước, sau khi hay tin, con gái mình sắp sửa chiến đấu với bọn tà ma quỷ dữ.

Chụp lấy lá cờ, cô liền vận khí cho cả người tỏa ra sức nóng, dùng hai đầu ngón tay phóng ra ngọn lửa xanh, đốt cháy lá kỳ phù, nhanh tay phóng thẳng vào con ngãi quỷ. Chỉ trong nháy mắt, nó đã bị thiêu cháy thành tro bụi. Tiêu diệt, được con quỷ đó xong, cô quay lại với vẻ đau đớn như đang bị trọng thương. Thấy vậy, bà Lan bước tới gần hai Ngọc rối rít hỏi thăm, nhưng trong tay cầm một con dao nhíp. Canh lúc không ai để ý, bà ta đưa tay lên đâm lén sau lưng, tiết là thủ đoạn bất thành vì dì bảy đã kịp thời ngăn cản, xô bà ta té lăng xuống đất. Hai dì cháu nhanh chóng lấy sợi dây dù đem theo từ trước, cột chặt tay chân bà Lan lại. Xong mọi chuyện, hai Ngọc mới đứng dậy phủi phủi hai tay, rồi nói

- Thật ra thì tui đã biết bà là hung thủ, đứng đằng sau vụ này từ lâu rồi, chỉ là không muốn bức dây động rừng, nên mới để cho bà đắc ý mấy bữa nay. Cuối cùng, mọi chuyện cũng đã sáng tỏ

Ông hai Sơn sửng sốt, môi run run lên tiếng hỏi

- Ngọc, con nói như vậy nghĩa là sao?

Hai Ngọc bình tĩnh đáp

- Nhiều ngày vừa qua, con đã thấy thiếm hai có điều gì đó không bình thường, nhưng không mấy hoài nghi. Cho tới khi phát hiện ra dưới gối của út Hương, có một tờ giấy đỏ vẽ hình con ngãi quỷ, và đám chó con vô tội bị cắt cổ được chôn hồi sáng này, thì đã khẳng định hung thủ chính là bà ta, nên con và dì bảy đã âm thầm bày kế. Vừa tiêu diệt được con quỷ dữ kia, đồng thời vạch trần bộ mặt bà Lan, để mọi người nhìn rõ.

Hai Sơn nghẹn ngào nhìn vợ, hỏi

- Những lời con Ngọc nói, có thật như vậy hay không, tại sao bà lại làm như vậy? Dù con út Hương không phải là con ruột của bà, nhưng nó đâu có tội tình gì mà bà phải làm như vậy chớ?

Mụ ta nhìn thẳng vào mặt hai Sơn, cười ha hả như muốn vở tung lồng ngực.

- Nó không có tội, mà tội là ở ông, nếu ngày xưa không làm điều gian ác thì con gái đâu phải chịu hậu quả. Chính tui, đã tận mắt chứng kiến ông dùng tà thuật xô ngã anh ruột mình xuống vực, chị dâu vì quá đau khổ nên mới ôm con nhảy xuống đó chết theo. Từ lúc đó, tui đã quyết tâm trả thù cho gia đình anh trai mình, dùng đủ mọi cách lọt vào nhà này làm vợ ông, chờ ngày rữa hận. Đáng lý lúc ông ngủ say, tui hoàn toàn có thể ra tay lấy mạng, nhưng chết như vậy thì quá nhẹ nhàng. Tui muốn cho ông sống trong cảnh đau thương mất mát, phải tận mắt nhìn thấy người thân của mình từng người ra đi, đứa con gái còn lại cũng bị điên loạn mà chết. Cho ông được nếm mùi, sống không bằng chết.

Hai Ngọc lên tiếng

- Thiếm hai, con đã từng khuyên thiếm…



Không đợi cho cô đạo sĩ nói hết lời, mụ ta gắt cao giọng đầy căm hận.

- Con quỷ cái câm miệng lại, chính mày đã phá hư toàn bộ kế hoạch của tao. Lá bùa tao ếm con Hương, do mày lục lọi tìm ra, nếu không chỉ cần 3 ngày nữa thôi nó sẽ đi theo thằng anh của nó. May cho mày, nhát dao lúc nãy không lấy dược cái mạng chó của mày, nếu không, giờ này cũng chẳng còn ngồi đây mà xía vào chuyện của tao. Tao hận tất tụi mày, có làm ma cũng không tha cho tụi bây đâu.

Nói rồi bà ta ngửa mặt lên trời, há miệng hét lớn. Gương mặt vô cùng dữ tợn, hai tròng mắt trợn trắng pha lẩn ngọn lửa căm hờn, máu từ trong đôi mắt ấy chảy ra, cho đến khi bà ta té xuống nằm bất động. Cặp mắt đã lồi ra hẳn ra ngoài.

Chú hai Sơn, bước lại kiếm tra, ông hoảng sợ lên tiếng

- Bà ấy đi rồi.

Hai Ngọc chỉ lắc đầu, thương cảm nói

- Oán thù nên giải không nên kết, khổ hải vô biên, quay đầu là bờ. Nếu thiếm hai chịu bỏ qua chuyện cũ mà tha thứ, bởi chú hai đã ăn năn sửa đổi, thì đâu phải nhận lấy kết cuộc bi thảm như bây giờ.

Ba ngày sau, thì lễ an táng của bà Lan cũng đã được ông Sơn lo liệu chu toàn, coi như trọn nghĩa vợ chồng sau nhiều năm chung sống. Mặc dù bây giờ út Hương đã trở lại bình thường, nhưng ông hai Sơn vẫn thấy lương tâm cắn rứt bởi tội lỗi mình gây ra trong quá khứ, chính vì vậy mà đã trực tiếp hoạc gián tiếp đem tới cái chết cho cả bốn người. Sau mấy đêm trầm tư suy nghĩ, ông quyết định sẽ vào chùa xuất gia, để tu hành sám hối và mong giảm nhẹ những tội lỗi mà mình gây ra.

Sau khi đã xử lý cho gia đình chú hai Sơn xong, hai Ngọc quyết định quay về An Giang, để nhận lệnh của thầy tổ. Đây là một chuyến hành trình đầy khó khăn và thử thách. Tối trước ngày về cô chào từ giã dì bảy Thơm và mọi người nhưng không hiểu sao, trong đầu cô vẫn còn ám ảnh bởi câu nói trước khi chết của bà Lan. Phải chăng đó là một lời nguyền mà bà ta dành cho mình.

Sáng sớm hôm sau, hai Ngọc lần nữa chào dì bảy và đi ra đường quốc lộ để đón xe đò. Thời điểm ấy, những nẻo đường miền tây vẫn còn hoang sơ, xe cộ rất thưa thớt, thỉnh thoảng mới có một chuyến xe khách hoặc những chuyến xe thồ chạy qua. Còn lại, đa phần là người dân thời bấy giờ chỉ toàn đi xe đạp hay đi bộ. Trong lúc đứng chờ xe, hai Ngọc chợt suy nghĩ nghĩ về mối liên hệ giữa đời và đạo “bởi cuộc đời rất vô thường, còn đạo là ánh sáng, soi rọi những u tối của cuộc đời”, còn miên mang suy nghĩ, thì từ xa một chiếc xe đò cuốn theo đám bụi mù chạy tới, cô đưa tay ngoắc xe.

Bước lên xe, đảo mắt nhìn xung quanh, thấy có khoảng hai mươi người, cô lựa cho mình một băng ghế trống bên cạnh cửa sổ để tiện ngắm cảnh xung quanh, sau một hồi đôi mắt đàn đàng nặng và cô ngủ lúc nào không hay. Chiếc xe chạy đến đoạn Cai Lậy thì dừng lại để rước thêm một người khách. Đó là một người đàn ông, tuổi ngoài ba mươi, nước da hơi sạm nắng và mái tóc được cắt tỉa gọn gàng lịch sự. Anh ta bước lại băng ghế hai Ngọc đang ngồi lên tiếng

- Chào em, anh xin phép ngồi kế em được chứ?

Hai Ngọc thấy người nọ nói năng đàng hoàng, nên cô cũng lịch sự trả lời

- Dạ, cứ tự nhiên ạ.
Chương trước
Chương sau