Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Pháp Sư Truyền Thừa

Chương 30: Cô Nhi Viện Ma Ám

Chương trước
Chương sau


Câu nói của người thanh niên làm hai Ngọc nổi lên tính tò mò, vì nếu là trị bệnh thì tại sao không lên Sài Gòn, ở đó có bệnh viện lớn với nhiều bác sĩ giỏi mà lại về nơi hẻo lánh xa xôi như An Giang. Hay anh ta muốn trị bằng thuốc nam, hoặc những căn bệnh có liên quan đến tà ma, tâm linh. Nghĩ vậy, hai Ngọc tỏ ra hiếu kỳ, nên hỏi tiếp

- Anh về An Giang để trị bệnh. Vậy chắc là tìm thầy thuốc nam hoặc là tìm những vị đạo nhân cao tay, để trị những căn bệnh âm đúng không?

Chàng thanh niên ngồi cạnh giật mình

- Đúng rồi, mà sao em biết hay vậy.

Nghe được khen hai Ngọc vui vẻ trả lời

- Vì nếu đi tây y thì anh đã bắt xe đi lên Sài Gòn rồi, chứ đâu có đi chung chuyến xe này với em.

- Em nói rất đúng, anh đang đi tìm thầy giỏi để trị cho người bạn.

Rồi như nhớ ra điều quan trọng, anh chàng quay sang nhìn người ngồi bên cạnh

- À, cho anh hỏi, ở An giang em có nghe nói tới hai vợ chồng thầy sáu Nghĩa, nhà gần chân núi không. Hai người mà chuyên giải trừ vong và hầu Đồng đó.

Nghe nói đến hai người nọ, hai Ngọc cười tươi trả lời đầy tự hào

- Dạ, hai người đấy là ba má của em.

 



Cậu thanh niên lần nữa giật mình vì bất ngờ, giọng cậu ta như vui mừng

- Thật vậy sao, thiệt là hên quá, em có thể dẫn anh về đố luôn được không?

- Anh cứ bình tĩnh, kể lại đâu đuôi chuyện gì đã xảy ra, biết đâu em sẽ giúp được bởi em cũng vừa giải quyết xong, chuyện liên quan đến tà ma cho một gia đình ở long An.

Người thanh niên biết đây là con gái của hai vị thầy nổi tiếng mà mình muốn tìm nên cũng không dấu dím, liền kể lại toàn bộ sự việc.

- Câu chuyện phải bắt đầu, từ lúc ba anh làm việc trong một cô nhi viện, ở vùng lân cận Sài Gòn, lúc đó anh và các đứa em còn nhỏ, nên hay được ba dẫn theo khi đi làm. Mặc dù nhà cũng cách đó không xa, nhưng do ba làm tài xế cho viện cô nhi nên khi mùa hè đến, mấy anh em cũng được ăn ở, học tập tại viện.

Hai Ngọc chăm chú lắng nghe lời của anh chàng vừa mới quen, câu chuyện đưa cô về vùng đất cạnh Sài Gòn cách đây hơn mười năm:

“Chi nhánh của cô nhi viện, là ngôi nhà lầu với một tầng rộng lớn, được xây biệt lập giữa một vườn cây trái xum xuê, cả khu vườn ấy nằm ven quốc lộ 1. Thường ngày, cứ vào khoảng bảy giờ sáng. Chừng bảy mươi em cô nhi, từ bên trang trại cách căn lầu hơn trăm mét, được đưa qua để sinh hoạt, học tập và ăn uống ở bên nhà lầu. Đến chiều, đúng năm giờ các em lại được đưa về bên trang trại để ngủ .Chiều hôm đó cũng thế, vừa đúng năm giờ tất cả các em cô nhi, được vài người chăm coi cùng mấy bà làm bếp đưa về bên trại. Cả căn lầu rộng lớn, chỉ còn năm cha con.

Khoảng một tiếng sau, không nhớ rõ vì lý do gì mà ba đưa hai đứa em là Thảo và Trung về nhà riêng, cách đó không xa. Vậy là, trong ngôi nhà lầu rộng thênh thang kia, chỉ còn lại anh và cô em gái nhỏ. Vì đã ở quen với nơi này, nên hai anh em chẳng có gì phải e dè, sợ hải hết, mọi chuyện vẫn diễn biến bình thường cho tới khi cơn mưa đột ngột kéo đến.

Cơn mưa chiều rất lớn, cứ như trút nước, thêm vô đó nơi này chưa có hệ thống điện nên tất cả đã chìm trong bóng tối. Lúc đó, hai anh em ở trong căn phòng dành cho nam, một căn phòng rộng lớn dành cho năm mươi người ở, nhưng hiện lúc đó chỉ có hai người mà thôi. Hơn nữa, nó lại chìm trong cơn mưa chiều nên càng tô thêm cảm giác trống vắng, hai đứa như lọt thỏm trong cái lờ mờ giữa chiều và tối giao nhau, ánh sáng của ngọn đèn dầu nhỏ vừa thắp lên, không đủ sức xua đi bóng tối càng lúc càng bao phủ khắp phòng.

Thiệt tình mà nói, cảm giác sợ hãi vu vơ lúc đó hoàn toàn không có nhưng do không khí trong phòng hơi ngột ngạt, anh bước tới mở một cánh cửa sổ cho thoáng, cánh cửa được mở vừa phải để những giọt mưa không hắt vào bên trong. Ngoài trời lúc này mưa còn khá lớn và sấm chớp, những hạt nước tung bay trong không trung dầy đặt như một tấm màn nước trắng che phủ tầm nhìn.

Hai đứa ngồi hướng mắt ra ngoài mà không ai lên tiếng nói năng gì hết, riêng anh thì mắt chăm chú nhìn những hạt mưa như đan chéo vô nhau rơi trắng xóa ngoài trời. Tai lơ đãng nghe tiếng mưa rơi rào rào, như hàng trăm vó ngựa phi đang lướt qua ngoài cửa sổ, tâm hồn còn đang thả theo tiếng mưa rơi. Đột nhiên có âm thanh.

- K…é…é…t… . Rầm.



Tiếng đập mạnh của cánh cửa căn nhà mát trên sân thượng vang lên, khiến cả hai anh em giật nẩy mình. Chưa kịp lấy lại tinh thần thì một chũi tiếng động khác thi nhau vang lên inh ỏi.

- K…é.é…t… Rầm\, K…é.é …t…. Rầm\, K….e…é…t… Rầm

Cái âm thanh đóng mở của cửa cứ liên tục vang rền trên sân thượng. Lúc đó anh nghĩ, chắc lúc chiều ba quên khóa cửa nhà mát dẫn ra sân thượng, nên bây giờ có gió lớn nó mới tự đóng mở rầm rầm như vậy. Tuy nghĩ là nghĩ như vậy, mà không hiểu sao trong bụng cứ thấy lo lo làm sao.

Lúc đang tự trấn an và ổn định lại tinh thần, thì từ phía phòng dành cho nữ, một loạt tiếng cửa sổ mở ra đóng lại, vang lên vồn vã như những tràng pháo tay.

- Lộp… bộp… lốp bốp… lộp bộp…

Khi tiếng cửa sổ, hòa với tiếng rầm rầm ở trên sân thượng vọng xuống, tạo thành chuổi âm thanh hổn loạn vang rền khắp nơi, căn nhà đẫ chìm hòa toàn trong ánh sáng lờ mờ của chập choạng tối. Lúc đó anh rất sợ, nên đưa mắt nhìn ra cửa sổ coi thử bên ngoài gió lớn dữ không mà cửa nẻo làm ghê quá”.

Nói tới đó, sợ cô gái ngồi kế bên mình không hiểu nên chàng thanh niên nọ dừng lại, quay qua nhìn cô đính chính thêm

- Em biết không, sở dĩ anh sợ nhiều bởi thường ngày tất cả các cửa đều được, mấy người chăm coi đóng gài cẩn thận, trước khi dẫn đám trẻ ra về. mà sao bây giờ hàng loạt cửa đồng loạt bị mở ra như vậy. Giống như căn phòng dành cho nam, mà hai anh em đang ngồi, tất cả các cửa sổ đều đang đóng kín, ngoại trừ cánh cửa sổ mới được anh mở ra.

Giải thích xong, anh ta lần nữa quay lại với câu chuyện đang kể của mình

“ Điều bất ngờ là, ngoài trời chỉ có gió thổi hiu hiu, nên không thể nào mạnh tới nỗi khiến cho các cửa sổ ở phòng nữ lại va đập côm cốp đều đặn, như được nhiều người đồng loạt đóng mở, chuyện đó thật hết sức bất thường. Còn đang suy nghĩ, đoán già, đoán non lung tung vì hiện tượng đó, chợt cái giường gần chổ anh ngồi và một cái giường khác bỗng vang lên tiếng cọt …kẹt… nho nhỏ, giống như có ai vừa ngồi lên.

 

Nghe tiếng động, hai anh em cùng nhìn về hướng đó mà không thấy có bóng ai, nhưng hình như chiếc giường có nhún nhẹ một cái rồi một làng hơi lạnh lẻo toát ra từ cái giường lan đến, làm cả hai đứa chợt rùng mình ớn lạnh, lông tóc dựng đứng lên một lượt. Ngay lúc đó, hai từ “ Ma nhát ” bỗng hiện lên trong đầu, khiến anh vô cùng sợ hãi, tim đập thình thịch loạn xạ, thiếu điều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Không cần suy nghĩ nhiều, liền nắm tay cô em gái kéo đứng lên, rồi không cần nói lời gì hai đứa vội vàng ra khỏi phòng, chạy dọc theo hành lang để xuống tầng trệt.

Khi hai anh em vừa bước ra khỏi cửa phòng nam, với chút ánh sáng nhá nhem của chiều mưa đang dần đi vào tối, cả hai cùng thoáng thấy, hình như bên cửa phòng nữ có vài bóng người mặc đồ trắng thấp thoáng, cùng mấy tiếng cười đùa nho nhỏ nhưng lanh lãnh vang lên. Anh sợ vô cùng, và cố hết sức lôi theo cô em đi thật nhanh xuống hết mấy bậc thang, rồi một lần nửa, hỏng biết phải vì thần hồn nhát thần tính hay không mà khi đi ngang qua dãy phòng vệ sinh, nằm ngay bàn nghỉ của cầu thang. Anh lại mơ hồ thấy, cánh cửa ở đó vừa khép lại, như có người mới bước vào trong.
Chương trước
Chương sau