Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Ngày Em Đi Trời Vẫn Nắng

Chương 19: Ba đừng đi nữa

Chương trước
Chương sau
Hứa Lâm Phong về nhà chính lần này chủ yếu để tổ chức sinh nhật cho con trai. Bản thân hắn dù bận bịu đến đâu, nhưng chỉ cần là ngày sinh nhật của Hứa Lâm Hàn hắn đều trở về tổ chức cho bé con. Tiệc lớn linh đình, quà nhận được cũng rất là nhiều.

Năm nay cũng không ngoại lệ, tiệc sinh nhật lần này của Hứa Lâm Hàn được tổ chức tại biệt thự của bọn họ. Khách mời chủ yếu là đối tác của Lâm Phong và Khánh Viên, không những thế còn có bạn bè và con cháu của những người kia.

Hứa Lâm Hàn dĩ nhiên là rất vui, trước một ngày diễn ra sinh nhật bé thấy mọi người trong nhà đều tất bật chuẩn bị thì lập tức phấn khích. Được Hứa Lâm Phong ôm trong lòng thì ôm hắn hôn rất nhiều cái.

Tiệc sinh nhật diễn ra vào chiều tối, buổi sáng Hứa Lâm Phong để con trai ngồi vào lòng mình đút bé con ăn sáng. Miệng bé con không ngừng hỏi.

" Ba! Chiều nay ba sẽ tham dự tiệc sinh nhật cùng con chứ ?"

Hứa Lâm Phong đút cho Lâm Hàn một muỗng canh, vui vẻ trả lời.

" Tất nhiên rồi, sinh nhật của cục cưng ba làm sao không tham dự được kia chứ?"

Bé con cười tít mắt nhìn Hứa Lâm Phong, vui đến lòng lâng lâng. Khánh Viên ở bên cũng mỉm cười nói với con trai.

" Con trai! Ba của con về rồi. Con có muốn ba của con không đi nữa không?"

Hứa Lâm Hàn lúc này gật đầu, nhìn mẹ mình. Ánh mắt của Khánh Viên như thôi thúc con mình nói điều gì đó.

Thằng bé cũng rất nghe lời, nhìn mẹ rồi lại nhìn ba bé rồi nói.

" Ba! Ba đừng đi nữa có được không? Mẹ và con ở nhà lúc nào cũng muốn ba trở về. Những người ba đang chăm sóc đều là kẻ xấu cả"

Hứa Lâm Phong lập tức nhíu mày, ánh mắt liếc về Khánh Viên. Người phụ nữ  đó vẫn điềm nhiên ăn sáng, xem ra không có vẻ giữ là chột dạ cả.

Hứa Lâm Phong nhìn ánh mắt ngây thơ của Lâm Hàn, biết rằng những lời này rõ ràng bé con không cố ý nói. Hắn xoa đầu con trai, lập tức trấn an.

" Công việc của ba rất bận rộn, nhưng ba hứa mỗi tuần sẽ ở cạnh con bốn ngày được không ?"

Hứa Lâm Hàn đưa ngón tay lên đếm đếm, sau một hồi ngẫm nghĩ còn cảm thấy rất hài lòng. Vui tươi cười đùa nói.

" Cũng được ạ! Dù sao thì cũng hơn những lúc trước. Một tuần ba chỉ có ở nhà một lần"

Quả thật những năm nay, ngoại trừ những lúc con trai điện thoại nói nhớ hắn thì hắn mới quay về nhà một lần. Nhưng dù cho hắn ở nhà bao nhiêu tiếng đi nữa,  Hứa Lâm Phong và Khánh Viên chắc chắn cũng sẽ cãi nhau. Bé con mỗi lần như thế đều rất sợ, cho nên hắn dứt khoát ở riêng. Trừ những lúc đón con đi chơi hoặc bé con muốn nhìn thấy cả cha lẫn mẹ thì hắn mới ở lại nhà chính một ngày.

Hiện tại đã tìm ra Dĩ Anh, tâm tình của hắn cũng rất tốt. Sự thống khổ ngày trước cũng vơi đi, hiện tại hắn đã xác định được người kia ở đâu. Tâm lí cũng được thả lỏng, ở nhà chính vài ngày cũng không còn nặng nề như trước nữa. Bởi vì Hứa Lâm Hàn là gia đình, còn Dĩ Anh chính là nhà. Hắn sẽ tìm cách dung hợp hai thứ này lại một cách hoàn mỹ.

Hứa Lâm Phong yêu chiều xoa đầu con trai cưng, tiếp tục căn dặn bé.

" Còn nữa, những thứ ba bảo vệ và chăm đều là những thứ đáng giá và quý báu nhất đối với ba. Giống như Lâm Hàn vậy, ba chăm sóc con không lẽ con cũng là xấu sao ?"

Bé con nghịch nghịch bàn tay nhỏ xíu của mình, suy nghĩ một hồi rồi đáp.

" Con...con không phải là người xấu."

" Vậy con có xứng đáng để được ba chăm sóc không ?"

" Có ạ !!"

Hứa Lâm Hàn rất ngoan rồi trả lời, Hứa Lâm Phong lại đút cho bé một miếng cua. Ánh mắt người lên nhìn Khánh Viên vẫn đang ăn nhưng sắc mặt không còn tốt như trước mà nói.

" Con trai, cuộc sống này là của con. Đừng dựa vào ai và nghe người khác nói gì cũng cho là đúng. Đôi khi có những chuyện người trong cuộc còn không hiểu thì huống gì người ngoài? Con phải biết phân biệt đúng sai, làm một người vì cái mình cần bảo vệ thì hãy bảo vệ. Đừng từ bỏ giữa chừng, nếu không sau này tương lai của con không hạnh phúc mà còn kéo theo nhiều người nữa"

" Vâng ạ."

Hàn Hàn ngoãn ngoan nghe những lời ba nói. Nhưng Khánh Viên thì không thể nghe được nữa, cô ta đẩy mạnh ghế ngồi ngẩng đầu rời đi. Còn quay đầu lại nói.

" Đừng dạy con tôi những thứ triết lý ấu trĩ của anh. Hôm nay là sinh nhật nó, tôi không thèm chấp nhất với anh"

Hứa Lâm Phong vẫn bình thản chơi đùa cùng con trai. Dường như không để những lời nói của cô vào tai.

Khánh Viên tức đến hai lỗ tai cũng nóng dần lên, cô dứt khoát đi về phòng. Sau đó đóng cửa lại, gọi một cuộc điện thoại.

" Chuyện tôi nhờ các người làm đến đây rồi"

Giọng nói bên kia mang vài phần lo sợ đáp.

" Thưa bà chủ, căn nhà này có rất nhiều bảo vệ cùng chó săn canh gác. Chúng tôi không thể làm gì được"

Khánh Viên tức giận mắng.

" Lũ vô dụng!"
Chương trước
Chương sau