Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Khi Chiếm Đoạt Hoá Thành Tình Yêu

Chương 20

Chương trước
Chương sau
20

- Địa vị của cô trong mắt tôi vĩnh viễn không bằng cô ấy!

Dục Mạc Sâm thu lại súng, vứt nó xuống đất ngay cạnh chỗ Ái Hiểu Tâm đang quỳ. Ái Hiểu Tâm nghiến răng nhìn khẩu súng sắc lạnh, hai bàn tay nắm lại thành quyền nổi rõ cả gân xanh. Hắn bỏ đi được vài bước thì nghe tiếng cô ta ấm ức:

- Em không phục!

Hắn ngó lơ thái độ đó, đi mất dạng.

Buổi chiều cùng ngày thì hắn lên thuyền chuẩn bị vào đất liền. Một số người đứng sẵn trước ngoài bãi cát, nhìn thấy hắn bước ra liền cúi thấp đầu cung kính.

Doanh Khanh nhìn hắn đi về phía mình, sóng áo khoác trên vai hững hờ bị gió tạt. Hắn đến trước mặt Doanh Khanh, giọng tuy nhỏ nhưng đầy hàn khí:

- Chú trông chừng anh em cho tốt!

Doanh Khanh gật nhẹ đầu, sau cùng cũng cúi chào hắn, nhìn chiếc thuyền nhỏ rẽ lối trên mặt nước.

Cậu ta làm sao không hiểu ý của hắn chứ?!

Doanh Khanh xoay lưng, đi nhanh qua vài lối mòn thì bắt gặp Ái Hiểu Tâm đang trở ra. Vẻ mặt ủ rũ kia vô tình bị cậu ta bắt trọn. Ái Hiểu Tâm vội vàng hiện lên nét mặt lạnh lùng, tĩnh lặng lướt qua người cậu ta.

- Đừng để tám năm bán mạng của cô trở thành công cốc!

Cả hai dừng bước, lưng đối diện nhau. Ái Hiểu Tâm hít sâu một hơi gió biển, giọng không chút biểu cảm:

- Dù sao thì sự tín nhiệm của tôi dành cho anh Sâm cũng đã tụt dốc rồi.

- Đại ca không cần sự tín nhiệm! Anh ta cần lòng trung thành!

Cô nàng nhún nhẹ vai không muốn trả lời. Doanh Khanh đưa mắt nhìn lên bầu trời cao vút, lầm bầm:

- Việc làm của cô ngày hôm đó không hề xuất phát từ lí trí!

Ái Hiểu Tâm sải bước chân dài bỏ đi, Doanh Khanh cũng hướng về lối mòn phía trước.

Không xuất phát từ lí trí vậy thì xuất phát từ đâu đây?

Rõ ràng cô ta đã không ưa gì cô gái họ Hồ đó!

Cô ta thật sự không cam tâm! Còn nhớ tám năm về trước, để được vào trong tổ chức này cô ta đã gần như bỏ mạng. Cái tổ chức này chỉ có bạo lực, nên ít ra nó chỉ hợp với đàn ông. Không biết Dục Mạc Sâm nghĩ gì khi biết có cô gái muốn tham gia tổ chức, nhưng mãi tới tận một năm sau cô ta mới biết mặt hắn. Lúc đó hắn chỉ hai mươi mấy tuổi đời, thế nhưng cái khoảnh khắc hắn bình tĩnh chỉ huy anh em trên mặt trận đẫm máu đã khắc sâu vào tâm trí cô ta. Ái Hiểu Tâm mê mệt sự lạnh lùng đến rợn người đó. Từng câu ra lệnh uy nghiêm, từng động tác nhắm bắn thành thạo, từng đợt xuất quân đầy oai hùng...tất cả của Dục Mạc Sâm đều biến thành hình ảnh khiến cô ta cố gắng. Cố gắng một chút để được gần hắn thêm một chút. Hi sinh một chút cũng chỉ để gần hắn thêm một chút. Cố gắng nhiều đến như thế, suýt rơi vào tay tử thần bao nhiêu lần như thế, cuối cùng sau năm năm cô ta cũng có được cái danh "chị Tứ".

Được cùng hắn bàn bạc bao nhiêu công việc, cùng hắn trải qua bao nỗi hiểm nguy, Ái Hiểu Tâm cảm thấy đó chính là niềm hạnh phúc còn lại duy nhất trong cuộc đời.

Và rồi cô gái họ Hồ đó xuất hiện!

Dễ dàng làm sao! Cô gái đó chỉ trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, không cần khổ sở như cô ta cũng có được vị trí rất tốt, thậm chí còn cao hơn cô ta nữa!

Dục Mạc Sâm còn vì cô gái đó mà uy hiếp Ái Hiểu Tâm này, khẳng định cô ta vĩnh viễn không bằng cô gái đó.

Vậy thì cô ta nên bằng lòng sao? Nghiến răng nhìn tám năm ngập tràn lệ máu hoá thành hư vô sao?

Không! Không đời nào!

Ái Hiểu Tâm không phục! Ái Hiểu Tâm không cam tâm!

Trong lúc đó, khi trời bắt đầu sẩm tối thì Dục Mạc Sâm về đến nhà. Ngay khi nhìn thấy hắn, cô đã quên mất mình đang mang thai mà bổ nhào vào lòng hắn. Hắn yêu chiều ôm cô vào lòng, cúi xuống hôn cô một cái thật sâu rồi thì thào:

- Nhà còn thức ăn không? Anh đói!

- Ban nãy chán quá nên em ngồi ăn vụng hết mất rồi. Để em đi nấu cho anh?

- Không không! Anh không đói nữa!

Hắn mau lẹ kéo cô lại vào lòng, bàn tay to lớn xoa vào vùng bụng chưa nhô lên kia:

- Tiểu tử trong này ham ăn quá!

Cô phì cười đánh vào ngực hắn một cái, hắn lập tức dựng hết da gà vì bị đánh vào vết thương. Trúc Lam hốt hoảng nhìn khuôn mặt tái xanh của hắn, lắp bắp:

- Em...em xin lỗi! Em quên mất chỗ này...

- Em quên mất chồng em mạnh mẽ thế nào sao?

Hắn đột nhiên bế thốc cô lên làm cô phải vội ôm lấy cổ hắn. Dục Mạc Sâm bế cô vào trong phòng ngủ, cẩn thận đặt cô xuống giường rồi nhanh chóng nằm xuống bên cạnh. Cô gối đầu lên cánh tay hắn, khoảng cách thân mật tới nỗi hơi thở hắn phả ra lập tức hoà vào hơi thở của cô. Hắn đưa tay còn lại lên chạm nhẹ mũi cô một cái, ra vẻ suy tư:

- Để xem nào! Em vừa ăn trái cây xong đúng không?

- Anh...ưm...

Hắn cúi xuống hôn chụt vào môi cô một cái, lại ra vẻ:

- Ừm...hình như là dâu tây!

Hắn lại tiếp tục cúi xuống hôn cô cái nữa, suy diễn:

- Không! Là strawberry mới đúng!

Cô đen mặt để hắn hôn mình thêm cái, nghe hắn lầm bầm:

- Cơ mà vẫn ngửi thấy mùi dâu tây nhỉ? Chắc anh phải "khám" kĩ hơn mới được!

- Và rồi dâu tây với strawberry là mấy?

- Với em là một nhưng với anh thì là hai.

- ...

- Vì anh cố tình làm thế để được hôn em!

Hắn cúi xuống hôn cô thêm một lần, nhưng lần này lại hôn rất sâu. Trong lúc đang đắm chìm trong thế giới ngọt ngào, bỗng dưng bàn tay mát lạnh của hắn làm cô tỉnh mộng. Tay hắn đang di chuyển rất thuần thục, thoáng chốc đã vén áo cô lên quá ngực.

Cô xấu hổ úp mặt vào lòng hắn, lắc đầu:

- Em đang mang thai mà!

- No!

Hắn nhẹ thốt lên, đôi mắt dán sát môi nhỏ:

- Anh có tìm hiểu rồi, chỉ cần anh mang "áo mưa" và hạn chế dùng tư thế truyền thống thì chúng ta có thể "hoạt động" như bình thường. Vả lại trong ba tháng đầu của thai kì, nếu "hoạt động" thì sẽ đạt được hưng phấn nhanh hơn đó!

Mặt cô nóng bừng như đun trong nước sôi, cũng có chút thán phục trình độ "uyên bác" của hắn.

Không thấy cô trả lời, Dục Mạc Sâm bắt đầu trưng ra bộ mặt tội nghiệp:

- Vả lại em nỡ lòng nào để ông xã em nhịn "thịt" lâu như vậy sao?

#Pann
Chương trước
Chương sau