Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Khi Chiếm Đoạt Hoá Thành Tình Yêu

Chương 19

Chương trước
Chương sau
19

- Hồ Trúc Lam! Em mau tỉnh dậy đi!

Dục Mạc Sâm như quên hết thảy mệt mỏi, lập tức bế cô lên rồi hướng về toà nhà chính mà đi. Do vết thương chưa hoàn toàn hồi phục, mà ban nãy hắn còn vận động mạnh nên bây giờ lại cảm thấy nơi ngực đau nhói. Hắn nghiến răng chịu đựng, mồ hôi chảy ròng rã xuống bên thái dương. Đi được một đoạn thì gặp Doanh Khanh, cậu ta nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của hắn nên có ý muốn bế cô giúp nhưng hắn nhất quyết không chịu. Doanh Khanh đi theo sau lưng hắn, trầm mặc hồi lâu.

Đại ca là người biết tự lượng sức, nhưng bây giờ thì không!

Ánh mắt lạnh lẽo của cậu ta lướt qua chỗ cô gái đang ngất xỉu kia, tia hàn khí càng nổi lên rõ ràng.

Cậu ta thật sự lo lắng về sự tồn tại của cô gái này!

Dục Mạc Sâm dùng tốc độ nhanh nhất có thể để trở về toà nhà. Hắn dịu dàng đặt cô xuống giường, để bác sĩ của mình vào khám cho cô rồi ngồi sang chiếc ghế gần đó thở hồng hộc. La Dĩ Hoặc dừng động tác đang làm, mở miệng:

- Đại ca! Rõ ràng với sức khoẻ hiện tại anh không nên hoạt động mạnh như thế!

Hắn cau nhẹ mày, La Dĩ Hoặc lập tức im lặng mà tiếp tục khám cho cô. Một lát sau thì anh chàng họ La thu dọn mọi thứ, nhẹ giọng:

- Không sao cả! Cô Hồ...chị dâu chỉ là do kiệt sức nên mới ngất thôi! Vả lại chị dâu cũng có thai rồi!

- Tôi biết! Cả mẹ và con đều ổn phải không?

La Dĩ Hoặc gật đầu, xin phép lui ra ngoài. Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, hắn mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta bước ra khỏi phòng thì bắt gặp ba nhân vật khác cũng đang chờ. Doanh Khanh và Phó Hoành thì ngồi trên ghế gỗ, còn Ái Hiểu Tâm thì đứng dựa vào cửa chính, ánh mắt trông về phía xa xăm.

La Dĩ Hoặc thận trọng nhìn cô ta, giọng lạnh lại:

- Cô cố tình dẫn cô Hồ vào khu rừng đó đúng không?

Ái Hiểu Tâm nhún nhẹ vai, hờ hững:

- Không!

- Khu rừng đó là một trong những nơi đầy cạm bẫy trên hòn đảo này, nếu không phải là người của tổ chức thì rất khó để tự tìm lối thoát thân. Mà nơi đó cũng nằm ở vị trí khá độc địa, tôi không tin cô Hồ tự tìm đến nơi đó rồi bị lạc được!

Phó Hoành đưa tay vò nhẹ tóc, giọng sắc sảo:

- Này! Cậu đang nghi ngờ chị Tứ nhà ta đấy à?

- Tôi không nghi ngờ, nhưng rõ ràng...

- Đủ rồi!

Doanh Khanh lạnh nhạt quát một tiếng, cả thảy đều im lặng.

Ái Hiểu Tâm đứng thẳng người dậy, hai tay khoanh lại trước ngực. Dáng vẻ nhàn nhã của cô ta càng làm nỗi nghi trong lòng La Dĩ Hoặc lớn hơn.

- Cô ta không phải cũng là người của tổ chức sao, sao không thể tự thoát khỏi đó? Tôi là phụ nữ, cô ta cũng vậy. Tôi đi được thì tại sao cô ta đi không được? Trưng vẻ yếu đuối đó cho ai xem?

- Nhưng cô Hồ đang có thai, cô hiểu không?

Phó Hoành suýt chút nữa thì sặc nước. Ái Hiểu Tâm bây giờ cũng bắt đầu trưng bộ mặt kinh ngạc, còn Doanh Khanh đã biết trước đó nên vẫn giữ im lặng.

Một lát sau Ái Hiểu Tâm mới định lại được tinh thần. Cô ta dấu nhẹm đi bàn tay đang co lại, lãnh đạm:

- Dù sao thì loại người như "chị dâu" chỉ có đại ca mới bảo bọc nổi thôi!

Cô ta xoay lưng bỏ đi, ba người đàn ông nhìn nhau không nói gì.

Dục Mạc Sâm ở trong phòng dĩ nhiên nghe được cuộc trò chuyện kia, mặt bắt đầu tối sầm lại.

Hắn tiến đến chỗ cô đang nằm, cúi thấp người xuống hôn nhẹ lên trán cô một cái, thì thào:

- Có vẻ tôi nên huấn luyện tiểu tổ tông nhà em cho nên thân rồi!

Đến khi cô tỉnh lại, hắn không tra hỏi bất cứ điều gì mà cho người đưa cô về nhà. Hắn vì còn vài chuyện nên chưa thể về được, tạm thời ở trên đảo thêm một thời gian nữa.

Tiếng súng nổ lên liên hồi, âm thanh nghe chói vô cùng. Ái Hiểu Tâm hạ thấp cơ thể, giọng mang chút sắc thái:

- Đại ca gọi em?

Vài ba phát súng nữa lại được bắn ra. Dục Mạc Sâm mất vẫn đăm đăm về tấm bia phía trước, tay thì liến thoắn thay đạn.

Thay xong thì hắn lập tức ném cho cô ta. Cô ta phản ứng cực kì nhanh nhẹn, chụp lấy khẩu súng và bắt đầu tạo thế.

Tiếng súng vẫn giòn giã vang lên, nhưng lần này lại rất liên tục và nối tiếp nhau. Phó Hoành nghe thấy tiếng súng thì quay sang hỏi Doanh Khanh xem thử đang có chuyện gì. Doanh Khanh chăm chú đọc sách, hờ hững:

- Đại ca đang giáo huấn đàn em thôi!

- Oh! Là ai "vinh dự" thế chứ?

Qua rất lâu rất lâu, tốn không biết bao nhiêu viên đạn hắn vẫn chưa có ý định nghỉ ngơi. Ái Hiểu Tâm có chút mỏi mệt, ngám ngẩm trông tấm bia bị bắn đến nát bét rồi.

- Đại ca! Em mệt!

- Trên chiến trường không có thời giờ cho cô nghỉ ngơi đâu!

- Đại ca! Anh trách em chuyện của chị dâu?

Hắn không vội trả lời mà dời ánh mắt sang tên đàn em đứng cách đó không xa. Tên đàn em hiểu ý vào thay tấm bia mới khác, sau đó ôm tấm bia cũ bỏ đi mất hút.

Hắn lại nhàn nhã thay đạn, lại tiếp tục nhắm và bắn. Ái Hiểu Tâm dĩ nhiên không dám trái ý, tiếp tục nhắm và bắn.

Do mỏi nên lúc nhắm tay cô ta run lên một chút, thế là bắn không trúng hồng tâm. Hắn nhìn kĩ vị trí ngoài hồng tâm một chút kia, lạnh nhạt:

- Cô là phụ nữ! Đáng lẽ tôi không nên đặt quá nhiều niềm tin vào cô như thế!

Nghe đến đây, Ái Hiểu Tâm trợn tròn mắt, lập tức quỳ xuống nhận lỗi:

- Đại ca nhẹ tay! Em đã dặn chị dâu ngồi yên đợi em nhưng chị dâu lại tự ý bỏ đi. Lời em nói chính là sự thật!

- Tôi biết tôi biết! Ranh giới giữa trắng và đen thật ra rất mong manh, như sống và chết cũng chỉ cách nhau một khoảnh khắc!

Hai tay cô ta cuộn lại thành nắm đấm, một giọt mồ hôi dài chảy xuống từ thái dương.

- Bây giờ tôi mới biết chị Tứ lại thích thử thách đồng đội mới như thế. Đi xin nước nhưng lại cố tình sang trại khác xa hơn để xin, trong khi cô không ngu tới nỗi chỉ cần rẽ sang 50 mét nữa thì cũng có loại nước tương tự.

Ái Hiểu Tâm nín bặt, còn tiếng súng thì vang lên thưa thớt dần. Hắn lên nòng sẵn một viên đạn, đột ngột chuyển hướng bắn sang phía đầu cô ta. Cô ta giấu đi vẻ hốt hoảng, tuy nhiên tay đã run cầm cập rồi.

Hắn nhắm thẳng vào vị trí hiểm nhất trên cơ thể, chỉ cần bóp nhẹ một cái thôi là cô ta đi đời.

- Thế nào? Sợ ư?

- Đại ca là đang lấy việc riêng xử lí việc chung!

- Thế nào là riêng và thế nào là chung?

- Vì em làm chị dâu ngất xỉu nên anh sẵn sàng trừng phạt một người bán mạng cho anh gần 8 năm! Anh vốn không xem em là đồng đội! Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì danh dự của em sẽ mất hết!

- Khá thuyết phục, nhưng nếu tôi cố tình xem đấy là việc chung hết thì sao?

- Chỉ do một cô gái mà anh mất đi hình tượng trong mắt tất cả mọi người!

Hắn nhếch nhẹ môi, nhìn cô gái đang quỳ trước mặt mình, tay vẫn giữ họng súng hướng về đầu cô gái:

- Hình tượng? Nó giúp tôi sinh con thì tôi giữ!

- Đại ca...

- Ở đây không tồn tại việc chung và việc riêng. Cô ấy là đồng đội mới của tổ chức, đáng nhẽ phải được hướng dẫn bằng nhiệt huyết và tận tình. Nhưng cô lại lạm dụng chức quyền mình có để đối xử với đồng đội. Đây chính là vi phạm quy tắc tổ chức. Tôi thân được các cô cậu gọi một tiếng đại ca, há lại không thể xử phạt các cô cậu theo quy tắc sao?

Ái Hiểu Tâm nghiến răng cót két, không thể phảm bác lại lời hắn nói. Dục Mạc Sâm hững hờ thu lại súng, hàn khí toát ra lấn át hơi lạnh gió biển:

- Hôm nay có thể thu lại thì chắc chắn cũng có thể rút ra một lần nữa. Nhớ cho kĩ! Cô là chị Tứ của tổ chức nhưng cô ấy mới là vợ tôi! Địa vị của cô trong mắt tôi vĩnh viễn không bằng cô ấy!

#Pann
Chương trước
Chương sau