Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Khi Chiếm Đoạt Hoá Thành Tình Yêu

Chương 5

Chương trước
Chương sau
5

- Chúc mừng sinh nhật - vợ!

Cả hai nhìn sâu vào mắt nhau, một tia yêu thương mờ nhạt dâng trào. Như bị người đàn ông trước mắt thôi miên, cô lại cúi xuống hôn lên môi hắn một cách ngọt ngào. Hắn cũng không ngần ngại đáp trả. Nụ hôn thấm đẫm hương vị tình yêu chớm nở, vừa dịu dàng vừa quay cuồng khiến không một ai có thể dứt ra được. Đang say sưa nhấm nháp đôi môi ướt át kia, đột nhiên hắn cảm thấy mặt mình có chút ươn ướt.

Cô đang khóc!

Cô xấu hổ đưa tay che mặt, nhưng càng như vậy tiếng khóc càng lớn và dữ dội hơn:

- Cảm ơn ông! Cảm ơn ông đã chân thành với tôi như vậy!

Hắn từ từ nhếch tay lên chạm nhẹ vào mặt cô, thó thé:

- Em còn nhớ tôi từng nói gì không?

Cô nhớ! Dĩ nhiên là cô nhớ! Cô không được khóc trước mặt hắn nữa. Nhưng lúc này cô đã không thể khống chế được bản thân rồi.

Nhìn cô vừa cố gắng ngưng khóc vừa càng ngày càng khóc to hơn, hắn len lén nhếch nhẹ môi tạo thành nụ cười khó cầu.

- Sau này tôi sẽ đón sinh nhật cùng em. Lúc còn trẻ tôi sẽ tặng em thứ em thích; khi về già tôi vẫn sẽ tặng em thứ em yêu. Thứ tôi cần ở em chính là sự chung thuỷ và trung thành. Vậy nên em tuyệt đối không được phản bội tôi! Cho dù chỉ là ý nghĩ cũng không được!

Cô gật gật đầu, một câu nói vừa ra lệnh vừa hứa hẹn kia khắc sâu vào tim.

Tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt không khí có chút ngọt trong gian phòng. Cô rời khỏi giường lau lau đi khoé mi, sau đó bước ra mở cửa.

Là bác sĩ riêng tới kê thuốc cho hắn!

Sau một khoảng thời gian khá dài, tên bác sĩ kia trở ra, nhẹ làm động tác gọi cô tới gần. Tên bác sĩ họ La tên Hoặc kia khẽ thì thào vào tai cô:

- Việc của tôi đã xong rồi! Bây giờ đến lượt cô thể hiện!

- Thể hiện?!

- Đi chuẩn bị chậu và khăn đi! Có việc cho cô đây!

Cô mơ hồ nghe lời, lát sau trở lại với một chậu nước cùng khăn sạch. Nhưng cô loay hoay lui tới vẫn không tìm thấy La Dĩ Hoặc. Hình như hắn ta về rồi.

Vậy cô phải làm gì đây?

- Em vào đây!

Giọng nói rắn rỏi vang lên, cô nhanh chóng chạy vào trong phòng thì phát hiện băng vải trên bụng hắn đã tháo ra. Trúc Lam lo lắng vội tới gần, cau mày:

- Sao lại tháo ra hết thế này?

Hắn vẫn điềm nhiên lên tiếng, một giọt mồ hôi chảy xuống mang tai:

- Giúp tôi lau cơ thể. Xong xuôi thì băng lại vải mới cho tôi.

- Lau...lau cơ thể?

- Cởi quần giúp tôi, nhanh!

Cô đỏ mặt tía tai nhìn xuống quần âu đang bao bọc đôi chân dài của hắn.

Hắn có biết thế nào là ngại ngùng không?

- Này! Sao ông có thể...

- Hay em định để tôi trở thành kẻ dơ bẩn mà có vợ cũng như không?

Được! Cô không cãi nổi hắn!

Trúc Lam run run nhắm tịt mắt, đưa tay xuống dây thắt lưng hắn.

Suốt nửa tiếng đồng hồ cô cũng cởi ra được!

Cô không dám nhìn cơ thể chỉ độc nhất chiếc quần lót của hắn, sau khi vắt khăn xong lại nhắm mắt quờ quạng lau chân cho hắn.

- Mở mắt ra!

- Không...

- Tôi bảo em mở mắt ra!

Tuy hắn không nạt nộ nhưng thái độ lại vô cùng hung dữ. Cô sợ sệt lập tức mở mắt, hai mắt hoa hoa nhìn thấy thứ quý giá nhất của hắn.

Cô không biết lúc đó cô đã làm gì để vượt qua cửa ải này.

Đợi cơ thể hắn không còn ướt, cô lại loay hoay tìm cách băng bó cho hắn. Lúc nhỏ cô cũng hay tự làm thế này, chỉ là vết thương không đến độ nghiêm trọng như hắn. Cô có chút run rẩy khi làm, thế là vô tình chạm nhẹ vào bên khoé vết thương.

Dù hắn không kêu đau, nhưng mồ hôi liên tục ứa ra trên thái dương làm cô biết hắn đang chịu đựng đến cỡ nào.

- Em đừng sợ! Tôi chịu được!

Thế mà hắn vẫn nói mình chịu được và mình ổn sao?

Trúc Lam bình tĩnh thở mạnh, tập trung băng bó cho hắn như đang băng bó cho bệnh nhân của mình.

Mà cũng đúng thôi! Hắn đang là bệnh nhân của cô mà!

Cô thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống sàn nhà, cảm giác mồ hôi cũng đã đẫm lưng áo. Hắn ngẩng đầu nhìn dải băng có chút lộn xộn, mở miệng:

- Nếu người nằm đây là kẻ khác, chắc bây giờ em thành kẻ gián tiếp giết người rồi!

Cô ấm ức bật dậy, hùng hổ tuyên bố:

- Ông cứ chờ đó! Tôi sẽ khiến cho ông khỏi hoàn toàn trong vòng một tuần!

- Thật?!

- Dĩ nhiên là...là giỡn rồi!

Cô tự tát cho mình một cái, ôm hận. Hắn là bị đâm, sao có thể khỏi trong vòng một tuần được?

- Trước mặt tôi không có giỡn! Vậy một tuần sau mà tôi không khỏi bệnh, tôi sẽ trừng phạt em!

- Khoan...khoan đã! Tôi chỉ là...

Hắn ngoảnh mặt đi chỗ khác, cố tình không nghe cô nói. Cô rũ rượi nghĩ về hai chữ "trừng phạt" kia, sợ muốn khóc thét.

- Ông có thể cho tôi biết ông sẽ trừng phạt tôi thế nào không? Tôi muốn chuẩn bị tinh thần!

Hắn lúc này mới quay ngoắt sang nhìn cô, mắt đột nhiên sáng lấp lánh. Dục Mạc Sâm đưa tay chỉ vào đũng quần mình, nói lớn:

- Tôi sẽ dùng thứ này để "đâm" em!

- Ông đùa phải không? Một tuần sau vết thương cũng không thể khỏi được, mà không khỏi thì ông không vận động mạnh được đâu!

Hắn nhếch nhẹ môi, nụ cười bên môi vô cùng tà mị:

- Ai bảo tôi phải vận động mạnh chứ? Đến lúc đó, em sẽ phải ngồi lên đây và...cưỡi!

#Pann
Chương trước
Chương sau