Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Khi Chiếm Đoạt Hoá Thành Tình Yêu

Chương 4

Chương trước
Chương sau
4

- Chúc...chúc mừng sinh...nhật vợ!

Hắn khép lại đôi mắt sâu thăm thẳm, máu ứa ra thấm hết cả tà váy cô. Trúc Lam hoảng loạn túm lấy điện thoại, định gọi xe cấp cứu thì đàn em của hắn từ đâu xông vào:

- Không được báo bệnh viện!

- Tại sao lại không chứ? Lão đại của mấy người đang...

- Nếu cô gọi cho bệnh viện, đừng trách chúng tôi ra tay ác độc!

Cô bị bọn người kia doạ sợ, vội vứt cái máy qua một bên rồi loay hoay đưa hắn lên phòng. Đàn em thân cận nhất của hắn giúp cô, sau đó cả hai bị đẩy ra ngoài để bác sĩ riêng lo liệu.

Cô đứng bên ngoài phòng, trên người vẫn còn dính đầy máu tươi mà đi đi lại lại. Người đàn ông kia cau mày, giọng cũng không kém phần lạnh nhạt:

- Cô mau đi tắm rửa đi!

- Không được! Lỡ như Mạc Sâm tỉnh dậy không thấy tôi thì sao?

- Cô dám gọi thẳng tên của đại ca? Cô rốt cuộc là ai?

Cô gắt gao cắn môi dưới, suy nghĩ một hồi thì quay lưng bỏ vào phòng tắm. Hắn không nói với đàn em của mình về cô, hoặc là chưa tới lúc, hoặc là cô chưa đủ để hắn phải công nhận.

- Doanh Khanh! Cô gái đó là ai vậy?

- Tao cũng không biết! Nhưng lúc tao chạy vào thì thấy đại ca đang nằm trên người cô ta, bên tay còn có một túi quà nhỏ.

- Vậy chuyện đại ca sai người mua nữ trang là để...

Hai người rơi vào trầm mặc, lặng thinh nhìn về phía cửa phòng tắm cách đó không xa.

Đại ca của họ hoá ra dính líu đến nữ nhân rồi sao?

- Ban nãy lúc bị người của Nick bắn, đại ca vẫn giữ khư khư cái túi đó trong tay, mặc mình bị thương vẫn gắng gượng chạy về nhà. Chúng ta nên nghĩ sao về việc này đây?

Một lát sau cô trở ra, bọn họ dẹp ngay cái ánh mắt nghi hoặc và khôi phục lại dáng vẻ khó gần. Cô im hơi lặng tiếng đến vị trí cũ, cùng họ chờ đợi.

Cánh cửa phòng bật mở, cô lập tức níu lấy tay tên bác sĩ kia, hỏi gấp:

- Ông ấy sao rồi? Ông ấy sẽ khoẻ lại phải không?

Tên bác sĩ nhìn về phía đàn em của hắn, rồi lại quay sang nói chuyện với cô:

- Yên tâm! Đại ca phúc lớn mạng lớn, sẽ không sao cả. Tuy nhiên đại ca vẫn cần nghỉ ngơi rất nhiều để mau chóng khoẻ lại. Ngày mai tôi sẽ quay lại để kê thuốc, cô ráng chăm sóc đại ca đêm nay!

Tất thảy rời đi, căn nhà nhỏ chỉ còn lại tiếng thở đều đều của người nằm trên giường. Cô run run lại gần chiếc giường hơn, thấy rõ cả một vùng bụng hắn là băng vải còn nhuộm màu máu.

Cô không biết tại sao, nhưng lúc đó cô suýt chút nữa đã khóc!

- Cảm ơn trời đất, cảm ơn định mệnh đã không mang ông đi vội như vậy! Tôi vẫn chưa mạnh mẽ, tôi vẫn cần tới ông!

Trúc Lam nằm xuống bên cạnh hắn, mệt mỏi thiếp đi mất. Trước đi chìm vào cơn mê, cô mơ hồ nghe thấy vài chữ:

- Tôi cũng cần em!

Tiếng chim hót líu lo làm cô giật mình mà mở mắt. Nắng lên rồi, đã lên rất cao và đẹp.

Cô cảm giác chân mình có chút âm ấm. Nhìn xuống thì tá hoả phát hiện mình đang gác chân lên chân ai đó.

- Đây là cách em chăm sóc người bệnh?

Cô hoảng hồn bật dậy, xấu hổ đến nhục nhã. Trời ơi! Hắn đã thức và nhìn cô như vậy bao lâu rồi?

Dục Mạc Sâm nhìn xuống phần bụng băng đầy vải, len lén thở mạnh một cái. Cô tinh tế nhận ra, lập tức quay sang hỏi hắn:

- Ông đau sao?

Hắn không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn thẳng vào mắt cô. Cô cũng đối diện với đôi mắt đen láy đó, cảm thấy có chút an tâm.

- Tôi có thể hỏi ông vì sao ông lại gặp phải chuyện này không?

- Tôi là dân xã hội đen, chuyện như thế này chỉ là bình thường.

Đến lúc này cô mới nhận ra đằng sau lớp băng dày hình như có một vết xẹo rất dài, từ ngực trái xuống tận rốn. Cô biết mình không nên nhiều chuyện, cho nên cũng không hỏi han gì thêm.

Hắn vẫn dùng ánh mắt đó nhìn cô, nhìn mãi.

Thật ra đêm qua hắn bị kẻ thù tập kích trên đường tới cảng biển, trong lúc giao tranh đã bị đâm một nhát vào bụng. May mắn là con dao kia không quá dài, và lại hắn cũng bị như thế nhiều cho nên còn chút sức mà chạy về với cô.

Nhưng hắn không thể nói chuyện này ra được.

Không thể thì chính là không thể!

- Món quà tôi tặng em đâu rồi?

Cô sực nhớ ra túi quà dính máu đêm qua, nhanh chóng rời khỏi giường chạy đi tìm. Hắn đột nhiên lại vươn tay níu lấy tay cô, lắc nhẹ đầu:

- Mất rồi thì thôi!

- Không mất đâu! Chắc nó vẫn đang ở...

- Lại đây!

Lại là thái độ đó, ra lệnh tuyệt đối!

Cô nghe lời lại gần hắn hơn, nhưng hắn lại tiếp tục ra lệnh cho cô tới gần hơn nữa. Đến khi khoảng cách nằm trong khoảng thân mật, hắn mới nhẹ nhàng và nhanh chóng ngẩng đầu lên hôn vào môi cô, khiến cô sững sờ không thể cử động.

Cô cảm nhận được sự dịu dàng của hắn!

Dục Mạc Sâm say sưa cắn mút môi cô, buộc cô phải hoà quyện với mình vào trong men say ngây ngất kia. Đến khi thở không nổi nữa hắn mới chịu buông thả cô ra, thì thào:

- Món quà đó rồi cũng sẽ có lúc mất, nhưng nụ hôn giữa tôi và em là mãi mãi trường tồn. Dù đã trễ nhưng tôi vẫn muốn nói với em một câu. Chúc mừng sinh nhật - vợ!

#Pann
Chương trước
Chương sau