Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Hệ Thống Cải Tạo

Chương 88: Nằm nghe tiếng nện nhau phành phạch (H)

Chương trước
Chương sau
Trong căn phòng đơn chỉ chừng 10 mét vuông, trên giường là một đôi nam nữ đang ở điên cuồng nện nhau phành phạch, đôi tay cô gái chống đẩy ỡm ờ trên ngực người đàn ông, nhưng lại không nhịn được dướn mông lên, mồm ưm a gọi bậy.

Mà cách nhau một tấm ván giường, dưới mặt đất, một đôi nam nữ khác cũng đang bận rộn mò nhau, nhưng đôi này lại không dám phát ra âm thanh gì, tư thế cũng bị chịu rất nhiều hạn chế, ngón tay người đàn ông căng cửa mình nhỏ nhắn ra thật lớn, mặt trên đã ướt dầm dề như vừa mới ngâm trong nước, người đàn ông dùng ngón tay nhễu nước do vừa cắm trong bím nhỏ sục trên thân gậy thô dài để bôi trơn, rồi đỡ lấy gậy thịt, chậm rãi chen vào trong cơ thể cô gái.

Mạnh Nhạc Nhạc như ngừng thở, cảm thụ được vật thể thô nóng đang đẩy cửa động nhỏ hẹp ra từng chút một, thịt non bên trong bị banh ra, bởi vì động tác quá thong thả, cô còn có thể tinh tường cảm nhận được hình dạng của quy đầu cùng phần thân, bỗng có loại cảm giác thẹn thùng rất khó tả.

Dương vật Yến Văn Bân đã tiến vào được phân nửa, bị lỗ dâm của Nhạc Nhạc cắn quá chặt, hắn cũng không vội nóng nảy. Loại tình huống này khẳng định cũng không có biện pháp nào để có thể cắm rút mạnh mẽ, thành ra chỉ có thể hưởng thụ khoái cảm khi chậm rãi di động, gậy thịt như lão tăng nhập định, thong thả kéo ra, lại đẩy mạnh vào một cái, đến chỗ sâu thì dùng thêm sức ấn vào một chút, đầu nấm to thọc vào giữa vách thịt non tiến lên từng centimet một, dần dần nhồi vào đến tận cùng bên trong.

Mạnh Nhạc Nhạc cảm nhận động tác cắm rút thong thả của người đàn ông, bên trong cửa mình khó nhịn được mà thấy càng ngứa ngáy, cũng may mỗi lần hắn dùng quy đầu ấn vào đều chọc làm vách thịt muốn tê dại, ít nhiều cũng thấy bớt rấm rứt, Nhạc Nhạc giờ phút này không khỏi thấy hâm mộ đôi chú cháu đang bất chấp đụ nhau trên giường kia, 2 người này còn càng lúc càng thêm kích thích.

"Con đĩ của chú, lồn đã ướt sũng thế này còn dám nói không cần, vờ vịt quái gì, xem thử con cặc của chú có địt chết được em không."

Một chân Tiểu Tuệ bị gã quản lý nâng lên cao, lỗ dâm đang không ngừng phun ra nuốt vào cả cây hàng to tướng, nước dâm không ngừng phọt ra theo mỗi cú dập, con cu thâm sì không biết đã chơi bao nhiêu cái lỗ, giờ lại ra vào ầm ầm trong cái lồn mới kia.

"A, quản lý, chú... chú thật tuyệt.... Tiểu Tuệ, Tiểu Tuệ không chịu được, a... chim chú cắm... sâu quá... sắp địt hỏng... bím em mất..."

Có lẽ là Mạnh Nhạc Nhạc tỏ ra hâm mộ quá rõ ràng, Yến Văn Bân vừa lợi dụng tiếng động 2 người bên trên để che giấu động tác cắm thọc nhanh hơn của mình, vừa đưa tay day nghiền trên hột le đã nổi lên của cô, ngón cái vân vê đùa bỡn, thỉnh thoảng còn lôi nhéo viên đậu nhỏ, làm lỗ dâm bị kích thích càng thêm thít chặt.

Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được bắt đầu run rẩy, viên đậu đã bị sung huyết cương cứng, lồi hẳn lên giữa hai môi thịt, mỗi lần bị thọc vào vốn đã bị đống lông chim của người đàn ông làm cho ngứa ngáy, giờ tay Yến Văn Bân còn mân mê hành hạ, lỗ dâm lại càng không có sức để chống cự mà chỉ biết phun nước ròng ròng.

Cô còn có thể cảm giác được, mỗi lần hắn còn không rút hết dương vật ra toàn bộ, mà cố tình lưu lại quy đầu day nghiền trên cửa mình của cô, làm Nhạc Nhạc ngứa ngáy không chịu nổi, chỉ có thể càng thêm nứng mà dướn âm hộ lên đón bắt, dâng bím nhỏ lên chủ động ve vuốt gậy thịt thô to kia.

Hai người cứ thế nằm nghiêng trên mặt đất, dùng hết đủ mọi phương pháp để thỏa mãn làm tình với nhau.

Dương vật của Yến Văn Bân quá nóng, cây hàng cũng đủ lớn, dù cho tư thế này không được thuận lợi, cũng không thể đẩy nhanh tốc độ, nhưng vẫn có thể làm Mạnh Nhạc Nhạc sảng khoái đến run người, bàn chân banh ra, chỉ biết hé miệng thở dốc.

Lúc này, tình hình chiến đấu trên giường đã bước vào giai đoạn đặc biệt kịch liệt, có vẻ hai người 2 người kia cũng sắp đến cao trào.

"A a... Sướng quá... Chim to của chú làm... làm lồn em sướng quá..."

"Đm, đúng là con đĩ dâm mà, lần sau chú muốn đụ em ngoài quầy, vừa cho khách đăng ký vừa chơi nát lồn em." Gã đàn ông không ngừng thẳng lưng nện dương vật xuống, con cu vừa thâm vừa to không ngừng tàn nhẫn cắm như máy đóng cọc.

"Không, không được, sẽ bị phát hiện mất..."

"Bị phát hiện thì cùng chơi với nhau luôn, khách hàng là thượng đế mà, đến lúc đó phải dùng cái lồn này của em chiêu đãi khách khứa rồi... Đù, đúng là đồ vừa dâm vừa đĩ, nhắc đến chuyện bị địt tập thể mà lồn đã thít chặt như vậy... Hừ... hừ... Bắn cho em hết, bắn cho con đĩ nhà em hết..."

"A... A..."

Sau một loạt âm thanh ùng ục, hai người trên giường dần dần yên tĩnh trở lại.

Nhưng thế này chỉ khổ Mạnh Nhạc Nhạc cùng Yến Văn Bân ở dưới giường, bọn họ vốn cũng đang làm đến sương, hiện tại lại yên tĩnh như tờ, chỉ cần có tiếng động nào là sẽ bị phát hiện, cả hai chỉ đành phải ngừng lại.

Quy đầu tròn trịa đã sớm thọc tới cổ tử cung, nhưng giờ muốn động lại không thể động, đối với hai người mà nói thì đều quá tra tấn.

Từ nơi cả hai đang gắn kết, thần kinh mẫn cảm chỉ thấy quá trống rỗng, Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được khẽ thít bụng dưới, muốn tăng thêm chút ma sát, rồi lại không có cách nào, vách thịt non bên trong đã rạo rực ngứa ngáy, khát vọng muốn bị chà xát thật mạnh. Loại khát vọng này truyền thẳng đến đại não, làm Mạnh Nhạc Nhạc khó chịu đến rớt nước mắt.

Yến Văn Bân cũng rất khó chịu, thấy cô gái đã sắp khóc đến nơi, hắn đành phải nghĩ cách dời đi lực chú ý của cả hai, bèn vươn tay cầm bầu vú no căng của cô vân vê nắn bóp biến ảo thành đủ các loại hình dạng, lại xoa nắn núm vú, thậm chí phải mượn cả chút cảm giác đau đớn do cấu véo sinh ra để giảm bớt chút trống trải trong thân thể.

Không biết đã qua bao lâu, Mạnh Nhạc Nhạc cảm giác đại não đã nhẫn nại đến cực hạn, hai người trên giường rốt cuộc mở cửa rời đi, Yến Văn Bân lập tức kéo Mạnh Nhạc Nhạc ra ngoài, cả hai thậm chí không thèm để ý lăn lên giường, mà cứ thế chiến đấu ngay trên mặt đất, vội vã hung hăng lao vào nhau, cứ như dã thú đã mất lý trí giờ chỉ biết điên cuồng giao cấu.

Để giảm bớt cơn rấm rứt khó chịu vì nãy không thể cắm rút cho thoải mái, giờ người đàn ông mỗi lần đều rút dương vật ra cả cây ngoài cửa động, rồi dùng toàn lực nện thẳng vào nơi sâu nhất, hung ác nện như điên vào tử cung non mềm.

Mạnh Nhạc Nhạc cũng gần như mất lý trí vì cơn vã, hoàn toàn bất chấp lồn nhỏ non nớt thế nào, dám hùa theo động tác của Yến Văn Bân đẩy hông lên nghênh đón, cứ như chỉ hận không bị đụ đến chết, miệng còn kêu rên dâm đãng:

"Mạnh... mạnh nữa... A... địt chết em đi... A... Sướng quá..."

Hai người đều hoàn toàn không kiềm chế được nữa, Mạnh Nhạc Nhạc chỉ có thể cảm giác được lồn mình không ngừng phun nước ướt sũng, mà bên trong vẫn ngứa ngáy tê dại, cơn ngứa đáng sợ xộc thẳng lên đại não, làm cô giờ chỉ càng thêm thèm muốn khoái cảm lớn hơn nữa.

Cây gậy đỏ tím to tướng dồn dập nện chan chát xuống lỗ dâm nhỏ mềm, túi trứng dái cũng không thèm thương tiếc đánh bôm bốp gây ra cả mảng đỏ ửng, khoái cảm tích tụ càng lúc càng cao, Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được banh chân cuốn lấy eo người đàn ông, vách âm đạo điên cuồng co rút, cơn khoái cảm cực hạn ập đến làm đầu óc cô trống rỗng, cuối cùng lên đến cao trào ngay giữa cơn cắm rút cực nhanh cực mạnh của người đàn ông.

"A... A... Em ra... A..."

Yến Văn Bân cũng không thể kìm nén được nữa, hắn gầm nhẹ nện thêm vài cú lút cán, tinh dịch từ lỗ chuông bắn phọt ra, kích thích làm Mạnh Nhạc Nhạc đang lên đỉnh một lần nữa thét chói tai, mãi lâu sau cũng không tỉnh táo lại nổi.

------------------

Chờ đến khi hai người từ KTV đi ra, Mạnh Nhạc Nhạc vừa muốn rời đi lại đã bị Yến Văn Bân giữ chặt.

"Trần Mộng, đến chỗ anh ở đi."

Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi đơ ra một lát, chậm nửa nhịp mới sực nhận ra, mình hiện tại đang tên là Trần Mộng, cho nên? Yến Văn Bân là muốn theo đuổi mình sao?

Cô nhướng mày, đột nhiên rất tò mò, hỏi:

"Là làm bạn gái?"

Lúc này đổi thành Yến Văn Bân sửng sốt, trên khuôn mặt đẹp trai của hắn giờ hiện lên vẻ kinh ngạc, gần như buột miệng thốt ra:

"Sao có thể, em chẳng qua chỉ là..."

Nói được một nửa thì hắn vội dừng lại, sửa lời thành:

"Em cũng từng có quan hệ với đám anh em của anh, anh tạm thời không thể nào coi em làm bạn gái được..."

Mạnh Nhạc Nhạc bừng tỉnh, đây là muốn bao nuôi cô sao?

Đột nhiên cô lại thấy buồn cười thế nhỉ?

Buồn cười vì tên đàn ông này cứ tự cho mình là đúng, cũng buồn cười vì cái xã hội này.

Đơn giản mà nói, Yến Văn Bân thích thân thể này, thậm chí có khả năng thích tình cách cùng những gì người tên là Trần Mộng này biểu hiện ra.

Hắn không thể chấp nhận việc cô dâm đãng như thế, nhưng mâu thuẫn một cái ở chỗ, tên đàn ông này lại cũng thích chính thứ mình ghét bỏ.

Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được bắt đầu nghĩ, nếu lúc trước cô không đi cắm trại với Vương Duyệt, không có trời xui đất khiến làm tình với Lục Cảnh, không có quen biết Tiêu Diệp, vậy cô sẽ thế nào?

Nếu như thế, cô cũng sẽ không bởi vì đắc tội với Vương Duyệt mà không thể không mở ra Hệ thống [ Học thức ].

Sau đó, vì tính dục, cũng là để đạt được điểm thuộc tính, có khả năng cô sẽ càng thường xuyên tiếp xúc với Yến Văn Bân, cuối cùng trở thành bạn tình hắn bao nuôi rồi ở chung, làm tình với hắn, có khi thỉnh thoảng còn sẽ dan díu với cả đám kia ở đội bóng rổ.

Sau đó thì sao?

Sẽ lại đạt được điểm thuộc tính, xinh đẹp hơn, tiếp theo sẽ lại làm tình cùng càng nhiều người hơn.

Đơn giản mà nói, chính là từ một cave cấp thấp, biến thành một cave cấp cao.

Cuộc sống trừ bỏ tình dục ra thì chẳng còn gì khác.

Không thể nói rằng như thế không vui vẻ, có lẽ đó cũng là một loại vui sướng, cũng có lẽ còn sẽ có nhiều thứ kích thích hơn, như làm tình tập thể, ngoại tình, vụng trộm, chơi đủ kiểu phong phú...

Số lần làm tình chắc chắn sẽ nhiều hơn hiện tại.

Nhưng bởi vì hiện tại đã có càng nhiều thứ làm cô say mê, đống tri thức cuồn cuộn từ nhiệm vụ Học thức, hạng mục thí nghiệm ẩn chứa bao đáp án chưa khám phá ra, thậm chí, còn có Tiêu Diệp, Phương Tu, Trần Kiến Bạch, Lục Vị... bọn họ đều là những người đàn ông xuất chúng cực kỳ ưu tú.

Dưới tình huống như thế, ánh mắt Mạnh Nhạc Nhạc cũng không tránh khỏi càng ngày càng cao, thậm chí giờ cô còn cảm thấy, thèm muốn rồi tìm kiếm làm tình đúng là một việc kém cỏi.

Hiện tại đối với chuyện tình dục, cô ngày càng trở nên thoải mái, cũng càng lúc càng bị động, không hề chủ động tìm kiếm cơ hội như khi vừa mới đạt được hệ thống nữa.

Mà những chuyển biến này dù nhỏ đến đâu, cũng đều làm cô cảm thấy vui vẻ, vì Nhạc Nhạc cảm nhận được rằng, bản thân mình đang ngày càng trở nên tốt đẹp.

--------------------

"Anh sẽ đối tốt với em, trừ bỏ thân phận ra, em muốn gì cũng được." Lời nói của người đàn ông đánh thức Mạnh Nhạc Nhạc lại từ trong suy tư, cô cười, nhưng chẳng nói gì, hất tay Yến Văn Bân ra xoay người rời đi.

Thanh niên mặc áo kẻ ca rô, dáng người cao gầy bị bỏ lại phía sau, mặt mũi tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi, dường như hắn không thể tin nổi việc một cô nàng chỉ như gái tay vịn thế lại sẽ cự tuyệt mình.

Mạnh Nhạc Nhạc bỗng cảm thấy, người bị ruồng bỏ kia không phải Yến Văn Bân, mà là một hình ảnh khác của chính cô.

Là một hình ảnh khác của chính cô khi lỡ bước rẽ sang trên đường đời.

Có lẽ Mạnh Nhạc Nhạc đó sau khi tích cóp đủ điểm thuộc tính cũng vẫn có thể mở ra hệ thống Học thức, nhưng mà khi đó liệu cô có bỏ qua thời kỳ tốt nhất rồi hay chưa? Có còn giữ lại được nhiệt huyết nghiên cứu khoa học nữa không? Hay đã bị chìm đắm trong dục vọng?

Cũng khó mà biết được.

Mạnh Nhạc Nhạc thấy vô cùng cảm tạ, cô thích bản thân ở hiện tại hơn, cũng càng chờ mong tương lai do thực tại này mang đến!
Chương trước
Chương sau