Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Dịu Dàng Riêng Mình Em

Chương 55: Bản thân mình thật thất bại

Chương trước
Chương sau
Ngày còn đi học, thầy cô đã nói cô rất có thiên phú nhưng cô cũng chỉ xem đó là những lời động viên, khích lệ. Ngày tham gia thi cũng chỉ với mong muốn được mở rộng tầm mắt, Chưa từng dám nghĩ sẽ đạt giải hay gì đó. Mộc Uyển Đình kích động hỏi lại: " Thật không, cậu đã xem chính xác chưa?"

" Bà cô của tôi ơi, đã bao giờ mình gạt cậu, mình đã xem bảy bảy bốn chín lần, không thể sai."

Mộc Uyển Đình vẫn đang ngây ngốc trong niềm vui sướng, điện thoại lại truyền đến giọng nói cao hứng của Nhan Thiên Kiều. " Đó là cuộc thi mang tầm cỡ quốc tế đấy. Cậu ưu tú như vậy sao có thể không xứng với Mạc Thiên Vũ."

" Nhưng…"

Trong nháy mắt, sự vui sướng lại nhường chỗ cho tiếng thở dài, Mộc Uyển Đình trầm mặc đợi Nhan Thiên Kiều nói tiếp.

Bên kia điện thoại, Nhan Thiên Kiều nở nụ cười thiếu nghiêm túc: " Nhưng mà Uyển Đình này. Cậu đã chờ đợi anh ấy nhiều năm như vậy, bây giờ cũng nên cho anh ấy nếm trải cảm giác đợi chờ một chút đi."

" Sao phải vì anh ấy nói yêu cậu mà ngay lập tức cậu phải đáp lại, phải để anh ấy tốn chút công sức theo đuổi chứ."

" Mình thật sự muốn xem tảng băng nghìn năm đó khi tan chảy sẽ thành ra thế nào. Cậu hãy dụ dỗ anh ấy vào mối quan hệ mập mờ để cho anh ấy biết cậu có sức hấp dẫn như thế nào."

Mộc Uyển Đình:"…" Cuối cũng vẫn là không nên quá trông mong vào cố vấn của một người không mấy nghiêm túc.

" Được rồi, cậu với Từ Hướng Viên thế nào rồi."

Mới đêm qua còn đau tới chết đi sống lại nhưng lúc này Nhan Thiên Kiều lại tỏ ra chẳng có gì đáng quan tâm: “Sao mà thế nào. Anh ấy đã từ chối mình rõ ràng như vậy…nhưng sáng nay khi tỉnh dậy mình lại thấy bọn mình nằm chung một giường. Quần áo vương vãi khắp sàn nhà. Bộ dạng lúc đó của mình thật thảm hại, chỉ hận không có cái hố nào mà nhảy xuống.”

Mộc Uyển Đình rõ ràng là đang hoảng hốt, còn có cả tự trách nhưng vẫn cố giữ im lặng nghe Nhan Thiên Kiều nói tiếp.

" Cả ngày nay anh ấy như cái đuôi, hết tìm đến công ty rồi lại gọi điện. Mở miệng ra là bắt đền, muốn mình phải chịu trách nhiệm với anh ấy. Phiền phức muốn chết luôn. Cậu nói xem, đây là kiểu nghiệt duyên gì vậy?"

Mộc Uyển Đình: " Vậy cậu tính sao?"

Nhan Thiên Kiều: " Tính toán gì chứ, anh ấy không thích mình, mình cũng không muốn ở bên người không yêu mình, xem trận rượu đêm qua như lời tạm biệt cho đoạn tình cảm này."

“Nói không yêu nữa là có thể không yêu nữa được sao?” Mộc Uyển Đình nghi hoặc hỏi lại.

" Mình cũng không biết. Nhưng dẫu sao cũng đã trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm với việc làm của bản thân. Mình thật sự không muốn chói buộc một người không yêu mình chỉ vì hành động bộc phát lúc say."

“Thôi đừng nhắc chuyện của mình nữa. Chuyện của cậu ấy, nhớ phải làm theo lời mình nói. Tới khi nào anh ấy phát điên lên vì cậu thì mới được nhận lời biết chưa?”

Mộc Uyển Đình: “…”

Tắt điện thoại, Mộc Uyển Đình lại mở máy tính, muốn tận mắt xem kết quả của hội thi thiết kế trang sức. Sau khi xác nhận sự thật đúng như Nhan Thiên Kiều nói trên mặt liền hiện rõ sự vui mừng. Gấp lại máy tính, tâm trạng phấn chấn hẳn lên, ôm quần áo bước vào phòng tắm.

Bên ngoài, chiếc xe hơi đắt đỏ vẫn im lặng đứng trong bóng tối. Sắc mặt người trong xe như được bao phủ một tầng sương sớm vừa lạnh lẽo vừa mơ hồ.

Chuyện vừa xảy ra… anh không muốn đột ngột dọa cô như vậy nhưng thật sự không còn nhịn nổi.

Mấy ngày nay người tên Triệu Đan Kiều kia luôn xuất hiện cùng cô trước mặt anh, không gặp mặt cũng là gọi điện, cái bộ dáng nói cười vui vẻ của hai người đó thật khiến anh điên thần đảo phách.

Anh chưa bao giờ muốn dùng mối quan hệ người lớn đã sắp đặt để chói buộc cô. Khi biết trong lòng cô có người đàn ông khác anh đã nghĩ sẽ đánh bại kẻ địch bằng cách đối với cô thật tốt, từ từ dụ dỗ cô, dụ dỗ cô tự tay dâng trái mình cho anh, dụ dỗ cô sa vào cạm bẫy dịu dàng anh đã sắp đặt. Nhưng cuối cùng cô còn chưa sa bẫy anh đã không khống chế được tâm trạng của mình. Vừa nhắc đến cái tên Triệu Đan Kiều đã kích động mà nói ra tất cả. Cô nhát gan như vậy, mà anh lại xuống tay một loạt liên tiếp từ lời nói tới hành động, không khiến cô sợ hãi mới là lạ.

Có điều anh không ngờ tới, người nhát gan như cô lại không muốn nghe theo người khác, chuyện tình cảm không vì sợ anh mà nghe theo anh sắp xếp.

Cô đã nói những lời thật kì quái.

Dù đã cẩn thận suy nghĩ lại từng chút kí ức từ khi gặp cô đến nay nhưng vẫn không thể nhớ ra bản thân đã miệt thị mối quan hệ với cô khi nào. Thậm chí xa cách bao năm ở nước ngoài anh vẫn hướng ánh nhìn về phía cô…Vậy chuyện kia… rốt cuộc là như thế nào.

Rõ ràng cô đã hiểu lầm gì đó nhưng lại không cho anh cơ hội giải thích. Lần đầu tiên anh thấy bản thân mình thật thất bại.
Chương trước
Chương sau