Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Dịu Dàng Riêng Mình Em

Chương 54: Không xứng với anh ấy

Chương trước
Chương sau
Sau khi về tới phòng, Mộc Uyển Đình tùy ý ném túi xách trên bàn làm việc rồi nhào lên giường. Trong đầu vẫn vang vọng mấy lời của Mạc Thiên Vũ.

Ngay từ khi sinh ra lá gan của cô vẫn luôn nhỏ bé trưởng thành rồi cũng vẫn nhút nhát tự ti. Cuộc sống nơi đô thị phồn hoa này càng khiến cô hiểu rõ khoảng cách của mình với những người khác. Dù có nhà họ Mạc che chở nhưng thi thoảng đâu đó cô vẫn bắt gặp không ít những ánh mắt dè bỉu nhìn mình.

Cái đêm mưa dông ấy đã qua đi rất nhiều năm nhưng mỗi lần nhớ lại trái tim vẫn đau nhói, cảm giác như vạn tiễn xuyên tâm, lồng ngực như bị ai đó xé toạc ra. Đau tới không thể thở. Vậy nhưng anh lại nói anh không nói mấy lời đó. Không lẽ kí ức của cô có vấn đề rồi sao.

Reng…

Điện thoại đổ chuông, người gọi đến vẫn là Triệu Đan Kiều. Mộc Uyển Đình nén lại những rối rắm trong lòng rồi trượt tay lên phím nghe

" Đàn anh, gọi em có chuyện gì thế?"

Thấy Mạc Thiên Vũ to tiếng với cô, khi cô về cùng Mạc Thiên Vũ anh có chút lo lắng nhưng gọi điện mãi không có người bắt máy vì vậy càng lo hơn, giờ này nghe được giọng nói quen thuộc Triệu Đan Kiều mới có cảm giác an tâm: " Không có chuyện gì, hỏi xem em đã về tới nhà chưa thôi."

" Em đã về rồi, cảm ơn anh"

Triệu Đan Kiều: " Giữa chúng ta không cần phải nói mấy lời khách sáo như vậy mà…Em và anh ấy có chuyện gì vậy, có thể nói anh nghe được không, nếu giúp được anh nhất định sẽ giúp em."

Mộc Uyển Đình suy nghĩ vài giây, cố gắng sắp xếp câu từ cho phù hợp rồi nói: " Cảm ơn anh vẫn luôn đối tốt với em nhưng anh đừng lãng phí thời gian với em nữa. Em không thể đáp lại tình cảm đó của anh."

Thời điểm cô bỏ lại tất cả để chạy theo Mạc Thiên Vũ, anh đã biết anh sẽ không có cơ hội nhưng giờ nghe chính miệng cô nói ra trong lòng vẫn cảm thấy hụt hẫng. Một lúc sau Triệu Đan Kiều nói: “Anh đã sớm nhận ra em đối với anh ấy rất khác biệt. Nếu em đã có người trong lòng anh chúc em hạnh phúc. Còn chúng ta vẫn giống như những người bạn, người anh em tốt. Nếu em gặp khó khăn, anh có thể giúp được nhất định sẽ giúp em.”

" Quen biết nhiều năm như vậy, đối anh không cần câu nệ".

Mỗi lời của Triệu Đan Kiều đều cho cô cảm nhận được sự chân thành. Trong cái thế giới xô bồ này vẫn còn có người thật tâm đối tốt với cô. Mộc Uyển Đình cảm kích nói:

" Cảm ơn anh."

" Được, ngày mai gặp lại."

Kết thúc cuộc gọi, điện thoại còn chưa kịp tắt màn hình đã lại đổ chuông lần nữa, lần này người gọi tới là Nhan Thiên Kiều.

" Uyển Đình, vừa nói chuyện với ai mà lâu vậy, gọi cậu mãi mới được."

Mộc Uyển Đình: " Là đàn anh Triệu Đan Kiều vừa gọi tới."

Nhan Thiên Kiều cao hứng: " Đi làm gặp nhau cả ngày rồi còn gọi điện lâu như vậy, hai người tiến ttriển tới đâu rồi. Mau khai thật đi, anh ấy tỏ tình với cậu rồi đúng không?"

Sắc mặt Mộc Uyển Đình nhăn nhó: “Anh ấy không có, trái lại người tỏ tình lại là Mạc Thiên Vũ”

Nhan Thiên Kiều kinh ngạc thốt lên: “Hả…Mạc Thiên Vũ. Cậu vừa nói là Mạc Thiên Vũ tỏ tình với cậu.”

Mộc Uyển Đình: " Cũng không hẳn là tỏ tình nhưng anh ấy nói yêu mình."

Đầu dây bên kia, Nhan Thiên Kiều kích động tới đập đầu xuống gối: " Như vậy còn không tính là tỏ tình sao? Vậy câu đã trả lời thế nào."

Một khoảng im lặng, Nhan Thiên Kiều sốt ruột tới mức hận không thể bay theo sóng điện thoại mà tới trước mặt Mộc Uyển Đình ngay lập tức.

" Này, Mộc Uyển Đình, có nghe mình nói không đấy."

" Thiên Kiều, cậu nói xem mình nên làm gì bây giờ?"

Thật ra khi nghe anh nói yêu cô, trong lòng cô thật sự vui sướng nhưng phòng tuyến sâu nhất trong lòng cô không chỉ có đêm mưa dông năm ấy mà còn có cả người tên Lâm Lam. Không phải họ mới là một đôi hay sao, anh nói yêu cô có phải là yêu hay chỉ là làm tròn lời hứa của hai bên gia đình, giống như việc anh thỏa hiệp theo học kinh tế để gánh vác gia nghiệp.

Nhan Thiên Kiều: " Làm gì là làm gì, không phải trước giờ cậu vẫn luôn thích anh ấy hay sao, có thể từ bỏ tất cả đàn ông tốt trên đời chỉ để chờ đợi Mạc Thiên Vũ. Bây giờ chính là lúc trồng cây đến ngày được thu trái."

Mộc Uyển Đình: " Nhưng mà… mình cảm thấy mình không xứng với anh ấy."

Nhan Thiên Kiều dùng ngữ điệu nghiêm túc: " Uyển Đình, cậu đừng xem nhẹ bản thân, thật ra trước giờ cậu đều rất xinh đẹp, rất ưu tú."

" À, suýt chút nữa quên, mình gọi cậu chính là muốn thông báo. Mẫu thiết kế dây truyền của cậu đã giành được giải nhất, thông tin chính thức đã đăng trên trang web chính thức của hội thi. Mau vào xem đi."

Mộc Uyển Đình còn chưa hết kinh ngạc này lại tới bất ngờ khác. Ngày đó, dưới sự thúc ép của Nhan Thiên Kiều, cô đã báo danh vào hội thi thiết kế trang sức quốc tế, trải qua bao nhiêu vòng, dòng dã bao nhiêu ngày tháng cuối cùng cũng đến ngày công bố kết quả, chỉ là mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô quên mất chuyện này.
Chương trước
Chương sau