Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bụi Xưa

Chương 34: Triền miên mây mưa ( 3 )

Chương trước
Chương sau
Lần thứ hai làm cũng rất lâu, cuối cùng eo ta không còn chút sức lực, đều là do hắn chủ động nắm lấy eo ta. Ta không thể phát ra âm thanh nào cả, ta chỉ còn biế thở hổn hển.

Rõ ràng hắn rất là thích thú và dùng hết sức dập ta dã man, đồng thời vừa sờ vừa âu yếm hôn vào lưng ta để thể hiện sự an ủi.

Cuối cùng cũng xong, trên giường sót một đống vết ướt, ướt đến mức khiến ta cảm thấy khó chịu vô cùng, ta ngơ ngác mở mắt ra, ngồi niệm thuật pháp để thu dọn, nhưng hắn lại nhìn ra ý đồ của ta, thế là ngăn ta lại và nói, “Ta sẽ thay ngươi giặt chúng.”

Hắn hôn ta, “Ngươi ngủ trước đi…”

Nói xong, hắn mặc áo ngoài bước xuống giường chuẩn bị nước nóng.

Bên trong người ta vẫn còn chứa đồ của hắn, làm sao ta ngủ được? Rõ ràng chỉ cần giơ tay làm phép là được, sao hắn phải nhọc lòng như vậy chứ…

Ánh nến mờ ảo phản chiếu bóng dáng của hắn, phóng thành một cái bóng lớn. Ta nhìn chằm chằm bờ vai rộng rắn chắc của hắn, vai thì rộng eo thì hẹp, lưng hắn chằng chịt vết cào đỏ, do ta véo, ta túm, ta cào.

Ta đỏ mặt, mân mê chiếc nhẫn vào ngón tay, chạm vào thấy cứng và lạnh làm ta giật mình, rồi lại bật cười.

Ta không quan tâm đến đống hỗn độn đó, ta lăn tới lộn lui, nắm lấy nó trong tay mình mà hạnh phúc, trong lòng cảm thấy ấm áp và mãn nguyện.

Ta cũng có chiếc nhẫn giống hắn, là hắn tặng cho ta!

Ta đã từng đưa cho hắn, khi đó hắn không lấy, nhưng bây giờ hắn lại đưa nó cho ta!

Ta cười ngốc một lúc, rồi nghĩ về hoàn cảnh của hắn.

Nhưng hắn lấy chiếc nhẫn này ở đâu? Hắn mua nó khi nào?

Hắn cũng nói rằng hắn đã mua thuốc mỡ… Ta đang háo hức nghĩ, tại sao mình lại mua thuốc mỡ sớm như vậy… Thì ra hắn đã chuẩn bị sẵn rồi…

Đêm đó hắn muốn trở về cùng với ta, với ta…

Khi đó hắn rất tức giận, rất tức giận, nếu ta không làm hắn đau, có lẽ hắn đã đè ta xong rồi, lúc đó hắn nhất định rất sợ hãi…

Khóe miệng ta câu lên một chút liền buông xuống, đêm đó ta suýt chút nữa bóp chết hắn, nghĩ đến đây thôi, cảm xúc của ta thêm càng chán nản.

Ta không biết liệu sau này ta có đột nhiên làm tổn thương hắn như thế này hay không…

Hắn đã bị thương, hắn bị thương rất nặng, ta nhớ đến những lời đàm tiếu mà ta nghe được từ những người khác trong buổi đấu giá ngày hôm nay: “Sở Huyền Quyết bị nhốt ở vách núi và chịu sự trừng phạt…”

Ta xoa xoa chiếc nhẫn trên tay, ánh bạc lập lòe, linh lực khẽ phiêu bồng.

Hắn đối với Thương Hành quan trọng như thế nào, thân là thủ lĩnh, là chủ nhân tiếp theo của Thương Hành, hắn làm sao có thể bị trừng phạt?

Hắn năm đó rõ ràng đã lừa ta, ta mất cảnh giác liền đánh ta, Thương Hành sao có thể đối xử với hắn như vậy? Và tại sao hắn lại bị mắc kẹt ở vách núi bên cạnh vực Không Đáy…

Bởi vì ta là sư đệ của hắn, tường ngã mọi người đẩy, cũng ảnh hưởng đến hắn sao?

Những vết thương trên người hắn… Có phải do các trưởng lão ở Thương Hành làm không? Tu vi cũng bị các trưởng lão phế à? Kinh mạch đều bị tổn hại, Kim Đan vô ảnh, bị người đuổi giết đến cùng lê thân chạy đến cảnh nhai, chật vật tới tận đây, cho dù là trị hết sẹo, nhưng vết thương chỗ ngực thường xuyên đau đớn, ta cũng bó tay không có biện pháp…

Nhưng sư tôn ở đâu rồi? Vì sao sư tôn mặc kệ hắn? Hay là lại đang bế quan theo đuổi đại đạo?

Ta nhất thời sợ hãi, cũng may không có để cho hắn trở về Thương Hành, nếu như hắn, hắn nhất định không còn mạng…

Cái nhíu mày của ta ngày càng chặt hơn, ánh sáng của chiếc nhẫn trên tay ta càng lúc càng mờ.

“Bị đau ở đâu vậy?”

“A…” Nghe hắn hỏi, mặt ta lại nóng lên, vừa xấu hổ vừa xấu hổ, “Không có.”

Ta ngồi dậy, thắt lưng run lên, cơn đau nhức như thắt lại, mặt càng đỏ hơn, sau đó có nước gì đó chảy ra từ giữa hai mông, ta trần như nhộng, không khỏi xấu hổ.

Hắn ngồi bên cạnh ta, ôm ta hôn lần nữa, sau đó nâng mông ta lên, cứ như vậy bế ta ra khỏi phòng, hai tay ta ôm lấy cổ hắn, hai chân vòng qua eo cường tráng của hắn, mặt càng lúc càng nóng, “Để ta tự mình đi…”

“Ta muốn ôm ngươi,” Hắn nói.

Ừm…

Chà, ta đây không phải là người khó tính.



Ta không nói nữa, càng ôm chặt hắn hơn, muốn tựa cằm lên vai hắn, nhưng nghĩ như vậy quá tế nhị, đành nhịn đau ưỡn eo, gồng cứng cánh tay, thân thể cứng đơ nhìn hắn.

Hắn bước từng bước rất vững vàng, còn ta thì giả vờ hơi khó chịu vì những thứ trong người ta cứ rỉ ra…

Hắn đặt ta vào thùng tắm mà hắn từng nói sẽ mua vài ngày trước.

Mực nước dâng lên, làn nước ấm áp dễ chịu bao phủ lấy eo ta, ta đặt tay lên thành thùng. Xung quanh tối om, ngoại trừ ánh sáng lấp lánh của những vì sao trên bầu trời cao.

Dù là đầu xuân nhưng trời vẫn còn có chút se lạnh và ấm áp, ta nghe thấy tiếng gió, tiếng ve kêu, tiếng lá cây va vào nhau xào xạc, dưới ánh trăng mờ ảo, ta vội liếc nhìn phía dưới của hắn, một cái bóng lớn bao trùm đáy quần của hắn.

Hơi nước dày đặc phả vào tai, ta quay lưng ngồi khoanh chân một bên, suy nghĩ dần chậm lại, tùy tiện vốc nước lên người để rửa.

Tiếng nước róc rách vang lên, hắn bước vào thùng, nước dâng đến ngực ta, ta cảm thấy nhiệt độ trong nước dường như tăng lên.

Hắn vừa bước vào, không gian nhỏ hẹp càng thêm chật chội, chân tay của hắn và ta đều dài, dù sao cũng là hai người đàn ông trưởng thành, cái bồn tắm nhỏ này làm sao mà chui vào được.

Hai chân của hắn ép sát vào vào thành tắm, đùi trong thì sát bên eo của ta, thậm chí hắn còn không thể ngồi xuống, cứ như nửa ngồi nửa đứng vậy. Ta tùy tiện kỳ ​​cọ một lúc, đang định nói gì đó, hắn mới thở được một hơi, lại vòng tay qua eo ta, áp vào trong lòng hắn.

Hắn khẽ móc ngón tay chọc vào khe giữa hai mông ta, khàn giọng hỏi: “Sao ngươi không rửa chỗ này?” Hắn cắn nhẹ vào vai ta rồi dùng một ngón tay kéo căng người ta ra.

Ta rên rỉ nói: “Quên mất rồi…”

Ta đổi tư thế, quỳ trên thành bồn tắm, để hắn nâng mông lên lau cho ta.

Ta thì thào, “Ngươi nói… Ngươi sẽ tắm rửa cho ta…”

Mặt nước rung chuyển dữ dội, hắn chộp lấy bắp chân ta, kéo ta rồi nhanh chóng để ta quay lại đối mặt với hắn.

Hắn xoay ngón tay, lại chậm rãi cọ lên vách bên trong, đôi má ta hơi ửng đỏ, cảm giác có chút chất lỏng chảy ra, lại cảm nhận được luồng nước nóng tràn vào.

Hắn dùng một tay chạm vào eo ta, tay kia thì gảy đàn, hơi thở hắn chậm mà dài, ta thấy môi hắn hơi mím lại, giữa hai lông mày có một tia dục vọng nhàn nhạt, gần như toàn bộ cơ thể hắn đều phơi bày trong đêm đen, những đường cong của cơ bụng hắn cũng theo đó mà đi vào, thoắt ẩn thoắt hiện trong dòng nước.

Hắn nói: “Thật chặt…”

Ta gật đầu đáp: “Ừ… hơi chật…” T hối hận vì đã chọn cái thùng tắm nhỏ như vậy, “Hôm sau ta sẽ đổi sang cái thùng tắm lớn hơn…”

Hắn sững người một lúc, sau đó khẽ cười, sau đó cúi người, cắn lấy vành tai ta nói: “Ta vừa nói… chặt quá…” Hơi thở nóng rực của hắn gần như thiêu đốt mặt và cổ ta, khắp người đều nóng bừng, “Ngươi chặt như vậy, làm sao bây giờ còn chặt như vậy, tiếp tục mút cho ta…”

Hắn ấn sâu vào trong người ta, ta vài lần đỏ mặt, mềm nhũn trong nước, hắn ngồi xuống dựa lưng vào thành bồn nhưng hai chân vẫn không thể duỗi thẳng.

Sự thân mật của da thịt, cộng với sự đụng chạm của hắn, làm sao ta có thể kìm lòng được? Ta không phải thánh nhân, cũng đã biết tình cảm của đối phương, cuối cùng lại có hứng thú, nhịn không được ôm lấy cổ anh, liếm hầu yết của hắn, hôn lên môi anh, dùng dương vật cứng rắn của mình cọ vào rãnh cơ bụng của hắn.

Lúc đầu hắn không muốn, hắn nói đây là lần đầu tiên của ta, bảo ta không nhớ đau, hắn vừa hôn vừa vuốt ve ta trong lúc nói chuyện.

Những ngôi sao ở trong mắt ta bỗng hóa thành nhiều đường, ta phảng phất phiêu đãng với gió đêm, lại dung hòa vào sóng nước.

Cuối cùng, nước trong bồn tắm lạnh ngắt, cả người ta mềm nhũn đến kỳ cục, mặt đỏ bừng, mắt ngân ngấn nước, cơ thể càng tắm càng bẩn.

Hắn lại thay nước nóng, ta và hắn mới thoải mái dễ chịu, bọn ta tắm rửa đàng hoàng, hắn lấy khăn lau nước cho lau, sau đó ôm ta vào góc giường vẫn còn sạch sẽ mà lau. Xoa đầu của ta, lau khô tóc cho ta.

Hắn thay chăn đệm bằng những cái mới, và gom những tấm vải rách vào một góc phòng.

Ta trần truồng chui vào trong chăn, thừa dịp hắn đang thu dọn đồ đạc thì ta tranh thủ mặc quần lót vào, hắn đến ôm ta và ngủ thiếp đi sau khi thu dọn xong đồ đạc, ta đã sử dụng phép thuật, lau hết những giọt nước trên tóc của ta và hắn, năm ngón tay của hắn đan vào tay ta, ánh sáng bạc khẽ tỏa ra, ta nhắm hờ mắt, vuô ve những ngón tay của hắn, hỏi hắn “Ngươi mua thứ này ở đâu…”

“Ta tình cờ nhìn thấy, cửa hàng này trôgn rất kỳ quái, cho nên ta đi vào xem một chút. . . “

Ta hết sức ngạc nhiên: “Ngươi đi từ lúc nào vậy? Sao ta không biết?”

“Ngày ngươi rời bỏ ta, vào hôm đó ta ta đã mua nó, vì ngươi đã để lại cho ta rất nhiều tiền.”

“Ồ…” T do dự, “Đừng nhắc nữa, về sau ta sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi.”

Hắn cười cười: “Ngươi hứa chứ?”

“Ta hứa!”

Hắn nhìn ta một hồi, ứng: “Từ nay ta sẽ không nhắc lại chuyện đó nữa.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn chuyển đề tài, lại vắt óc suy nghĩ, không khỏi khen hắn có vận may: “Luyện khí rất khó tìm được thợ, ngươi thật là may mắn.”



“Người luyện khí?”

“Cái này có thể đựng đồ!”

“Đặt cái gì vào đó?”

“Ừ!” Ta thích nhìn hắn kinh ngạc như vậy, vì thế ta đắc ý giải thích với hắn, “Cái này gọi là nhẫn trữ vật, có thể đựng những thứ giống như túi của ta. Mặc dù đựng ít hơn túi nhưng chiếc nhẫn có thể đựng vật sống, thứ mà túi đựng đồ không thể làm…”

Hắn khẽ cau mày, đột nhiên có chút không vui: “Ngươi không thể dùng để đựng đồ vật.”

“Sao vậy? Mới mua mà…” Thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, ta không nói nữa, cười xòa ôm lấy hắn: “Ừm, dù sao ta cũng có túi đựng đồ rồi.”

“Ta không biết cái này là để đựng đồ đấy,” hắn cúi mặt nhìn ta, “Lúc đó ta muốn mua cho ngươi, trong lòng ta suy nghĩ đã lâu, khi nhìn thấy liền mua thôi.”

“Hừ,” Ta bị lời ngon ngọt của hắn dỗ dành thật vui vẻ, cười vỗ vỗ ngực hắn nói: “Trong lòng có sở niệm, xem ra trái tim này muốn dẫn ngươi đến đó…”

Ta còn chưa nói hết lời, thì trái tim hắn đột nhiên đập dữ dội, thậm chí ta còn có thể nghe thấy tiếng đập thình thịch, lòng bàn tay run rẩy khiến ta ngứa ngáy, ta sững người một lúc, hỏi hắn: “Ngươi có đau không?”

“Có chút, nhưng không sao, ta không cần uống thuốc.” Hắn đưa tay xoa eo ta, “Ai bảo ngươi chạm vào ta.”

Ta “ưm” một tiếng, sờ ngực hắn, nghĩ ngợi, rồi lại hôn hắn, nói: “Không đau nữa…”

Hắn bị hành động của ta làm cho sững sờ, tim đập như đập nhanh hơn, giọng nói cũng thay đổi, thậm chí còn có chút thở hổn hển: “Ngươi có muốn ngủ hay không?”

“Ngủ đi, ngủ đi!” Ta đỏ mặt chặn bàn tay đang chạm vào của hắn.

Muốn lăn lộn đến bao lâu đây, hắn sẽ ngủ nếu ta không ngủ, nhưng hắn không có linh lực …

Ta nghĩ tới đây, rốt cuộc nhớ tới mình đã quên cái gì, lắc lắc cánh tay của hắn, kinh ngạc nói: “Đúng rồi! Song tu! Chúng ta không có song tu!”

Hắn vuốt ve eo ta với vẻ mặt kinh ngạc: “Không phải chúng ta vừa mới song tu sao?”

“Không phải!” Trong lòng ta lo lắng, “Ta muốn âm thầm niệm công pháp, cùng ngươi chia sẻ tâm linh tri thức cùng tu luyện, ngươi sau một vòng luân hồi đeo kim xuyến khi đưa cho ta, sau đó ta…”

Thấy hắn ngẩn ra không hiểu, ta đứng dậy cởi quần áo, “Quên đi, chúng ta tới đi, ngươi thử một chút sẽ biết diễn biến như thế nào…”

Hắn ngăn ta lại, “Chuyện này để sau nói.”

Ta thất vọng, hỏi “Tại sao?”

“Lần này làm tốt đi, lần sau chúng ta lại nói chuyện song tu.”

Nghĩ lại thì đúng là như vậy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của ta và hắn, lần này cứ tận hưởng thì tốt hơn.

Nghĩ đến vừa rồi ta vàhắn thở hổn hển rên rỉ, trên mặt liền có chút khó chịu, hắn đã tận lực như vậy, hiện tại nhất định là mệt mỏi.

“Được rồi…” Ta cúi người ôm lấy thân thể ấm áp của hắn, “Vậy lần sau ngươi nhất định phải nói cho ta biết, về sau đừng để ta quên.”

“Được, ta sẽ nhắc ngươi,” hắn ôm chặt lấy ta, hôn lên trán và thái dương của ta, sau đó hôn lên má, “Ngươi ngủ trước đi, ngủ ngon.”

Chúc ngủ ngon? Trước đây hắn đã nói với ta điều đó, nhưng ta không bao giờ có can đảm để hỏi, ta nhìn hắn với ánh mắt dò hỏi.

Hắn nói: “Nghĩa là ngủ an giấc. Ngươi cứ đá chăn, xem ra ngủ không được ngon.”

“Ta luôn đá chăn mỗi đêm sao?”

“Lúc trước thì thường xuyên, gần đây thì không đá nữa.”

“Ồ…” Ta còn nghĩ rằng buổi tối chắc chắn ta sẽ để cho hắn nghỉ ngơi, dù sao hắn cũng không mất ngủ như ta, nên ta bắt chước hắn nói: “Ngươi cũng vậy, ngủ ngon…”

Khóe miệng nở một nụ cười: “Ừm, ngủ ngon.”

Ta hơi cúi đầu xuống và áp chóp mũi vào cổ hắn để hắn không nhìn thấy được mặt ta.

Nhưng đột nhiên ta muốn gọi hắn bằng biệt danh, nên nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói lại lần nữa: “Chồng yêu, ngươi cũng ngủ ngon nhé.”

Ta mới vừa nói xong, hắn liền hít sâu một hơi, một lát sau, hắn lại dường như thở dài, hắn khàn giọng đáp: “Ngủ ngon…”
Chương trước
Chương sau