Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bụi Xưa

Chương 35: Ác mộng quỷ dị

Chương trước
Chương sau
Kiếm quang lóe lên tứ phương, gió thổi mạnh, tiếng người hét chói tai, chung quanh gió cuồn cuộn đến kỳ dị, khiến cho mọi thứ trở nên dị thường.

Ta lơ lửng trên không trung, nhìn thấy một người đánh với mấy người ở phía dưới, hắn mặc một bộ xiêm y màu trắng nhuộm đỏ máu, mỗi khi hắn vung kiếm, những giọt máu không biết từ ai mà văng ra ngoài.

“Ngươi giết hại đồng môn, thủ đoạn tàn nhẫn, sấn người bế quan, móc tim sư phụ! Bây giờ ngươi còn chưa chết, ngươi quả thực ngoan cố!”

“Là hắn trước tước xương cốt của ta!” Nam nhân đầu tóc rối bù, mặt mũi bẩn thỉu, cười to nói: “Ta còn hận chính mình tu luyện không tốt, nên để hắn sống suốt mười năm! Đến bây giờ còn chưa báo thù!”

Trưởng lão ném ra sợi dây xích tiên tác tiếp theo, xuyên qua bệ đá và lao thẳng về phía nam nhân.

“Sở Tiên Quân bởi vì coi trọng ngươi nên mới lấy đi cốt tủy của ngươi! Ngươi vốn là thân Ma tộc, có được linh căn này, cũng sẽ trở thành tai họa của thiên hạ!”

Người nọ khó khăn lắm tránh thoát, lại vẫn bị tiên tác quất đánh, mồm khụ ra một ngụm máu tươi, y càn rỡ cười to: “Ta làm hại thiên hạ? Là hắn mơ ước căn cốt linh căn ta, nên mới thu nhận ta vì đồ đệ, hắn sợ hãi tu vi của ta tinh tiến, dỗ ta không cần dùng bội kiếm, để ta mất đi vô bản mạng kiếm!”

“Hắn lừa dối tình cảm của ta, dụ dỗ ta lập kế ước và song tu, nhưng thực chất lại bóp chết tu vi của ta. Sau khi ma vương công khai cho mọi người biết thân phận nửa quỷ của ta, hắn đã phủi sạch quan hệ để thanh minh và bảo vệ danh tiếng của hắn, rạch mặt ta, chọc mù mắt ta, còn ra vẻ chính nghĩa, rồi lột xương cốt của ta!”

Đại trưởng lão giận dữ mắng: “Câm miệng! Ngươi cho tới bây giờ còn dám cắn chủ!”

“Ha” nam nhân cười lạnh nhổ nước bọt, “Sư tôn? Hắn xứng à?”

Người nọ lẩm bẩm nói: “Hắn ra tay hung ác, nếu không phải có người cứu ta, ta đã chết dưới kiếm của hắn từ lâu, thù này không báo không được…”

“Thương Hành rộng lớn toàn là lưu manh, vô liêm sỉ, đê tiện tiểu nhân! Ngươi đạo đức giả…”

Vừa chửi người nọ vừa liều mạng tấn công, cuối cùng không thoát được, kiếm trận Thương Hành bộc phát chém đứt một cánh tay của hắn.

Y bị sức mạnh của thanh kiếm nghiền nát, thất khiếu của y chảy máu, và y khuỵu xuống run rẩy.

“Lâm Trần!” Một tiếng gọi thê lương vang lên, phảng phất xé rách kiếm trận quanh mình.

Ta quay đầu lại để nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhưng đột nhiên cảm thấy có một lực hút ta vào, sau đó là cơn đau dữ dội ở cánh tay và trên mặt ta nóng rát.

Ta kiệt sức ngã xuống đất, trên tay vẫn cầm một trái tim nhớp nháp.

Gió mạnh thổi tung, biểu ngữ tung bay, bụi bay mù mịt, cát vàng đầy trời.



Máu từ miệng và mũi ta trào ra, ta mở một mắt nhìn người đang bước đến, hốc mắt còn lại trống rỗng, đầy mủ độc ác.

Bóng người hắn mơ hồ, lại dùng kiếm trận giao chiến, nhìn không rõ khuôn mặt, chỉ nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh mà yếu ớt.

Chẳng lẽ là Cố Thanh?

Hắn từng cứng miệng, nói rằng nếu ta quay lại, hắn sẽ không quan tâm đến việc sống chết của ta, nhưng bây giờ hắn lại đến cứu ta…

Ta thì thầm hai từ với hắn, nhưng giọng ta bị bóp nghẹt bởi máu đang trào ra từ cổ họng: “…Đa tạ… ngươi…”

Nhưng hắn vẫn chậm một bước, Tiên Tác giữ chặt tứ chi của ta, trăm kiếm đâm vào người ta, trong cơn đau thấu xương, ta đã bóp nát trái tim trong tay.

“Đại thù đã báo, chết cũng toại nguyện…”

“Hắn không xứng làm sư tôn của ta… Không xứng làm đạo lữ của ta…”

Một giọt máu chảy ra từ mắt trái của ta, lẫn vào bụi đất, ta vẫn mở con mắt còn lại kia cho đến khi chết, lòng đầy hận thù…

Nó đau…

Nóng quá, khát quá…

Ta muốn uống nước…

Ta cố gắng mở mắt, liếm môi, muốn ngồi dậy nhưng cơ thể yếu ớt, khó mà ngồi thẳng, ta muốn gọi ai đó, lại phát hiện cổ họng mình khô khốc.

Ta gian nan mà quay đầu, thấy sư huynh ngồi ở bên cạnh bàn, thần sắc của hắn âm trầm, rũ mắt thấy Thương Mặc trên bàn, lấy tay che mắt, ta lại tập trung nhìn vào, thân kiếm dường như hơi có huyết quang, lẳng lặng lưu động.

Sư huynh đang làm cái gì?

Giọng ta nghẹn ngào: “Sư huynh…”

Hắn nghe ta gọi hắn, đột nhiên nắm tay, hắn quay đầu lại đây, nhưng không nhìn ta, “Ngươi đã ngủ suốt ba ngày, đã đỡ hơn chưa?”

Ta sờ vết thương bị Cố Khinh gây ra ở bụng, nơi đó đã tốt hơn hơn phân nửa, không phải hoàn toàn không đau, nhưng cũng có thể chịu đựng, ta cố sức đứng dậy, nói: “Đã khá hơn nhiều.”

Hắn gật gật đầu, không nói chuyện nữa.



Ta không còn gì để nói, nghĩ đến chuyện đau lòng vừa rồi, tôi cố gắng thả lỏng tinh thần nói: “Sư huynh à, vừa rồi ta lại gặp ác mộng…”

“Vẫn không nhớ rõ giấc mộng nào sao?” Thanh âm của hắn khàn khàn, tựa hồ thanh âm quá nhỏ trong cổ họng phát ra không rõ ràng.

“Không nhớ rõ, chỉ cảm thấy rất đáng sợ,” ta ôm ngực, “Cũng rất khó chịu.”

“Từ khi xuống núi, ngươi luôn gặp ác mộng.” Hắn nhướng mày, lộ ra vẻ khó gần, ôn nhu nói: “Nhưng mộng đều là giả, đừng coi là thật, cũng đừng tự dọa mình. “

Mặc dù lời nói của hắn có vẻ như rất quan tâm, nhưng ta vẫn cảm thấy giọng điệu của hắn khá xa lạ, điều này làm ta cảm thấy rất khó chịu, “Ồ…”

Ta sửng sốt hỏi: “Vậy… sư huynh, Cố Thanh đâu rồi?”

“Ngươi ở chỗ này dưỡng thương, vì hắn nói không muốn đợi, nên đã trở về Thương Hành trước rồi.”

Trở về Thương Thành?

Ta nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen u ám, vô số hạt mưa rơi dữ dội.

Mưa to quá hắn phải về một mình, nhưng ta thật sự không muốn gặp hắn…

Ta chần chờ một chút, khẩn trương hỏi: “Hắn có nói gì với sư huynh không?”

“Không,” Hắn trả lời với đôi mắt u ám, “Hắn không nói gì cả.”

Trong lòng ta cảm thấy hơi lạ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của sư huynh, ta lại cảm thấy đau âm ỉ trong lòng.

Nếu muốn được tha thứ, thì phải nhận lỗi trước, sau đó mới nhận hình phạt.

Cổ họng ta khô khốc, như sắp rách, nhưng không dám xin hắn miếng nước, đành cắn răng chịu đựng, tiếp tục giọng khàn khàn: “Sư huynh, là ta xúc động lỗ mãng, ta, ta không nên không nghe ngươi lời nói, chính mình chạy tới sông Tham Hà trừ ma, còn làm hại sư huynh tới cứu, sau khi trở về Thương Hành, ta tự chịu phạt 300 roi, không, là 500 tiên roi…” Sư huynh không nói chuyện, ta cũng không biết hắn có tin hay không tin, hoặc là có tha thứ cho ta không, nói nhiều càng sai, ta dứt khoát không nói nữa, ta lặng lẽ giương mắt nhìn sư huynh, lại thấy hắn rũ mắt trầm tư, thần sắc âm tình bất định.

Hắn giơ tay vung, Thương Mặc phi thân lại đây, vững vàng ngừng ở trong tầm tay ta, ta nắm lấy chuôi kiếm, nó khẽ run lên, giống như đang chào hỏi ta.

“Bản mạng kiếm rất quan trọng, về sau cho dù phát sinh chuyện gì, đều không thể để thanh kiếm này rơi xuống, bất cứ lúc nào cũng phải mang nó bên người.”

Ta cảm thấy lời này của sư huynh nói quá đột ngột, cũng thật kỳ quái, nhưng ta vãn đồng ý: “Vâng ạ.”
Chương trước
Chương sau