Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bụi Xưa

Chương 64: Tuyệt thế đan dược

Chương trước
Chương sau
Hắn ngẩn người một hồi, nét mặt hơi chua xót, lại đột nhiên trở nên ngây ngẩn, một lúc sau lại nở nụ cười, kiểu cười như không nhịn được, cũng giống như cười bất đắc dĩ, nói: “Ta sợ rằng sau này ta nhớ lại cũng không biết ngươi sẽ gọi ta bằng tên hay nhũ danh nữa.”

Ta không hiểu ý hắn, cũng không muốn nghĩ đến sự cố ngoài ý muốn đó, nói: “Đều là cho ngươi chọn, sao nay lại khó xử như vậy?” Ta thúc giục hắn, nói: “Ta có thể gọi ngươi bằng nhũ danh được không?”

Hắn cười và không nói gì.

Ta ôm lấy hắn, cả người của ta gần như treo trên người hắn, giọng ta nghẹn ngào: “Ta có thể gọi ngươi bằng biệt danh không…”

“Ừm…” Hắn cố ý không trả lời, chỉ ôm lấy ta, cánh tay hơi rụt về rồi buông ta ra, sau đó nhìn ta nói: “Ừ.”

Không biết vì sao, ta cảm thấy có chút ngượng ngùng không hiểu vì hành động của mình, mặt ta đỏ bừng, tim đập thình thịch, ta vội nuốt xuống hai chữ định thốt ra quay đầu đi, rụt rè không nói thêm câu nào.

Hắn đã nhìn thấu việc ta làm bộ làm tịch nên hắn cố nhịn cười, đưa tay sờ cổ ta rồi dọc theo cổ sờ đến má ta, dịu dàng nói: “Lúc đó ta nói không cho ngươi gọi là vì ta đang tức giận, nhưng thật ra ta rất muốn nghe ngươi gọi.”

Khóe miệng ta vừa nhếch lên nhưng cố gắng đè xuống, trong lòng ta mềm nhũn, dù sao hắn cũng muốn nghe chứ không phải ép ta gọi như trước đây.

“Chồng ơi…” Ta ôm hắn lần nữa, ghé vào tai hắn thì thầm từng chữ, cố gắng nói để hắn vừa đủ nghe, ta gọi: “Chồng, chồng ơi…”

Hắn thở mạnh một hơi, dường như hắn đang thở dài rồi vòng tay ôm chặt lấy ta.

Thế nên ta không thèm để ý cơ thể hắn thoáng cứng đờ một lát, trong lòng ta vui sướng đến nở hoa, thế là một ngày trôi qua rất nhanh.

Ta cầm Phục Nguyên Đan cười tủm, ta chỉ cần ngửi thôi liền biết uy lực của viên đan dược này, sư huynh dúng thật là lợi hại, ba viên đều được luyện hoàn mỹ không chút tỳ vết, nãi thượng trung cực phẩm, phải tốn rất nhiều công phu và sức chịu đựng mới luyện đến nho nhỏ một viên, càng đừng nói đến ba viên.

“Ngươi một viên, ta một viên,” ta nắm hắn tay, nói: “Nhưng mà ngươi đừng ăn trước vì ngươi không có linh lực, để ta thử ăn trước để xem hiệu quả như thế nào.”

“Cái này không phải để lại cho ngươi sao?”

“Ta uống một viên, tuy rằng đan dược này có thể trị sẹo, nhưng nó cũng có thể trị bách bệnh, ngươi uống vào sẽ rất có lợi!” Ta lầm bầm một nình, cánh mũi khẽ nhúc nhích ngửi ngửi đan dược, nói: “Chỉ là ta không biết ngươi có thể chịu nổi uy lực của đan dược này hay không. Loại đan dược này trông không giống Phục Nguyên Đan mà ta, mùi của nó cũng khó phân biệt, giống như nó bị trộn lẫn với linh thảo khác, nhưng ta ngửi không được.”

Tuy rằng ta không biết tác dụng của loại đan dược này, nhưng ta ngửi thấy mùi cỏ độc không hại người, mùi thơm thoang thoảng nhàn nhã, hít một hơi thôi cũng cảm thấy sảng khoái, bằng đôi mắt tinh tường này ta liền biết là đồ tốt.

Ta gần như tin tưởng thứ này tuyệt đối, trong lòng không chút do dự, ta nghĩ nhất định là sư huynh đã luyện ra loại đan tốt nhất, phương pháp có bước đột phá hơn phương pháp cũ.

Ta tự nhủ: “Nhưng có ta che chở cho ngươi thì ngươi sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra đâu!”

Hắn mở hộp gỗ ra, nhìn đan dược bên trong, rồi đóng lại: “Ngươi ăn hai viên trước đi.”

“Không được, ta uống một viên thì đã trị hết sẹo trên mặt, uống hai viên thì lãng phí quá.”

Ta liếc nhìn linh dược thêm vài lần, trong lòng rất tò mò vì không biết nó được luyện chế như thế nào, nhưng thời gian không chờ đợi ai, ta ngửi nó cả ngày cũng không ngửi ra mùi gì, ta thà ăn còn hơn.

Ta há miệng định bỏ vào miệng, nhưng hắn lại nắm lấy cổ tay ta, ta không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy, ta nghi hoặc nhìn hắn, hắn liền buông ra, nói: “Ta nghĩ rằng qua mấy ngày nữa là có thể ăn được rồi.”

Ta lắc đầu: “Không nên chậm trễ nưa.”

Ta uống viên Phục Nguyên Đan vào bụng, viên thuốc nhanh chóng tan trong miệng, mùi thơm của nó tràn ngập trong khoang miệng, viên đan dược theo dòng nước ấm trôi xuống lồng ngực ta.

Hình như có gì đó không ổn…

Ta còn chưa kịp kinh ngạc, trước mắt hiện ra rất nhiều bóng hình hư ảo, tứ chi lẫn xương cốt của ta đều bị sức nóng hừng hực gột rửa hết lần này đến lần khác, giống như ngàn vạn mũi kim mỏng đâm vào kinh mạch cùng thức hải của ta.

Đây có phải là rửa tủy? Không thể nào… Ta không thể nào uống nhầm đan dược được…

Sắc mặt ta liền thay đổi, ta muốn yên lặng chịu đựng, nhưng càng đau hơn trước nên ta khó mà kiềm chế cảm xúc đau đớn.

Cả người ta run lên, lập tức quay đầu lại, nói: “Ta. . . Ta đói bụng rồi… Ta muốn ăn…” Ta nghiến răng nghiến lợi muốn đem hắn đuổi vào phòng bếp, không muốn cho hắn ở đây để tránh dọa hắn.



Thay vì bỏ đi, hắn lại ngồi xuống và bối rối hỏi: “Ngươi đau sao?”

Đau quá… Ta dùng một ít linh lực chống cự, nhưng ta chỉ còn lại một ít linh lực để bảo vệ mình, nếu như lúc nãy hắn uống viên đan dược này, sẽ đau đến cỡ nào…

Ta run lẩy bẩy, toàn thân toát mồ hôi, ta sợ mình sẽ hé môi rít lên. Hắn không muốn bất lực nhìn ta, lo lắng hỏi: “Thuốc có vấn đề gì sao?

“Không có…” Ta lắc đầu, mặc dù ta đau không chịu nổi, hình như là nó đang rửa tủy nhưng lại khác, ta đã đạt đến Nguyên Anh nên rửa tủy làm sao có thể đau như vậy…

Linh căn trong cơ thể ta phồng lên rồi co lại, linh lực chung quanh như sóng biển ùa về phía ta, bao bọc ta trong đó, rồi nó không ngừng xâm nhập vào cơ thể ta, tìm kiếm từng tấc da thịt nghiền nát dị vật và trở lại loại bỏ tạp chất.

Ta không nghe không thấy, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội, đầu ta đau như búa bổ, ngay cả đầu ngón tay cũng có cảm giác như kim châm, thật không thể chịu nổi. Ta đổ mồ hôi đầm đìa, những vết sẹo cũ trên người và trên mặt như bị xé toạc, tim ta chợt run lên như bị một bàn tay vô hình bóp mạnh, bỗng nhiên máu ta trào ra từ cổ họng, cảm giác nóng rần rần tan biến, và cơn đau cũng từ từ biến mất.

Mới qua mười lăm phút, nhưng ta cảm giác như đã mấy tiếng đã trôi qua, quần áo ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, mái tóc trên trán bị mồ hôi làm ướt làm dính bết vào trán, cả người ta bủn rủn vô cùng, cả người ta như mất sức dựa vào người hắn, đôi mắt hơi khép hờ mơ màng muốn ngủ.

Chuyện này còn mệt mỏi hơn chuyện làm tình với hắn… không vui sướng chút nào.

Ta không thích mùi mồ hôi trên người mình, vì vậy nhíu mày nói “Ta khó chịu”, nghe thấy thế hắn liền thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói: “Ngươi ngủ đi để ta lau cho ngươi.”

Ta mơ màng ậm ừ trả lời, sao đó nhắm mắt chịu đựng cơn khó chịu rồi chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy sau cơn choáng váng thì ta nhận ra mình đã được mặc quần áo sạch sẽ.

Ta bắt đầu hối hận vì đã uống viên đan dược này, không phải vì cảm giác đau đớn mà ta đã trải qua, mà vì viên đan dược này quá tốt và kỳ diệu, nó có thể đi xuyên qua các mạch máu bằng cách đi theo đường hô hấp, phá vỡ ô uế và tạp chất, khiến Nguyên Anh của ta giống như tu sĩ cũng có thể thăng cấp tu vi của mình.

Nếu để sư huynh làm thêm nhiều viên Phục Nguyên Đan nữa, có lẽ cấm chế trong cơ thể hắn vì thứ này mà nới lỏng, thậm chí có thể còn tróc ra được, ta nên giao hết hai viên cho hắn… Nếu như để ta luyện hóa ra nó thì ta không biết sẽ phải mất bao lâu…

Tu vi của sư huynh ta sao lại thâm sâu khó dò đến thế… Một viên đan dược như vậy cũng đủ để người trong thiên hạ đánh nhau sinh tử, vậy mà hắn dư đến ba viên, nếu như bản mạng kiếm của ta đúng là sư huynh rèn, như vậy tu vi của hắn đã đạt tới cảnh giới hóa thần…

Cảm giác nghi ngờ trong ta về sư huynh càng ngày càng nhiều, lòng ta rối bời, ta nhìn chằm chằm phía hắn, sư huynh đang ngồi bên chiếc giường cũ kỹ, dưới ánh nến đọc sách song tu mà đưa cho sư huynh.

Bây giờ hắn không thể song tu, xem ra cách này chỉ rước thêm rắc rối, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng nhất định rất buồn…

Ta xem đi xem lại, ngược lại trong lòng dần dần bình tĩnh, cho dù là bản mạng kiếm hay là hắn bị thương, ta suy nghĩ lung tung cũng vô dụng, không thể tin những gì Cố Khinh nói được…

Đột nhiên Giang Mặc quay đầu lại, thấy ta đã tỉnh, liền hỏi ta: “Còn đau không?”

Hắn đặt sách xuống, cười nói: “Ta hâm nóng bánh trôi mấy lần rồi, cuối cùng thì ngươi cũng tỉnh.”

Hắn bưng một chén bánh trôi nóng hổi lại gần ta. Những chiếc bánh trôi mà hắn làm luôn nhỏ. Ta ngửi ngửi xong múc từng viên lên ăn. Ta uống hết nước đường của sơn trà. Khi ta đưa bát cho hắn thì ta thấy hắn đang nhìn ta chằm chằm.

Hắn đặt bát sang ngồi bên cạnh ta, đôi lông mày vẫn nghiêm túc nhưng khóe mắt và khóe môi lại nở một nụ cười trìu mến, ta bị vẻ ngoài tuấn tú của hắn mê muội, ngây người liền hôn hắn.

Môi và răng quấn quýt nhau, miệng hắn thật ngọt, ngọt hơn cả bánh trôi mà hắn nấu. Ta và hắn đều cảm thấy trong lòng rung động, hắm định đè ta xuống nhưng đột nhiên hắn dừng lại, ngừng hôn ta.

“Sao vậy?” Ta hơi bối rối.

“Không có gì,” Hắn nói với nụ cười trên môi: “Ta muốn ngắm ngươi một chút.”

Mặt ta nóng bừng, không biết là do tác dụng của viên Phục Nguyên Đan hay là do ta đang khó chịu, ta nghĩ dáng vẻ của mình vẫn tuấn dật như xưa, bây giờ là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, hay chỉ là cảm giác mới mẻ nhất thời, hắn nhìn lâu một chút cũng không sao, chỉ là không biết mười năm qua khuôn mặt của mình có thay đổi hay không.

Ta hỏi hắn: “Có đẹp không?”.

“Đẹp,” hắn lại hôn ta thêm một lần nữa, nói: “Ngươi vẫn luôn đẹp.”

Ta không tin: “Thật sao?”

“Thật đấy.” Hắn cầm chiếc gương đồng đưa cho ta.



Ta liếc nhìn chiếc gương đồng trong tay hắn, sau khi liếc mắt qua nhìn thì ta đã nheo mắt lại.

Hừm… hắn nói dối, rõ ràng là những vết sẹo đó chưa biến mất hoàn toàn.

Nhưng ta nghĩ đi rồi cũng nghĩ lại, nhìn thêm lần nữa, tuy vết sẹo thô ráp màu nâu sẫm trên mặt vẫn còn nhưng hiện tại đã biến thành vết mờ mờ, chắc phải mất thẻm vài ngày nữa nó mới biến mất hoàn toàn, nhưng vết bầm tím trên cổ ta cũng không còn nữa..

Hắn lắc lắc gương đồng, hỏi: “Ngươi ngắm gì đến mê mẩn vậy?”

“Không có.” Vừa trả lời hắn ta vừa cầm lấy chiếc gương, nhìn chằm chằm bản thân trông khá xa lạ trong gương đồng, ra vừa mừng vừa buồn. Cho dù là chuyện huyết thống của ta, hay là chuyện ta khoét mặt để lại sẹo thì sư huynh vẫn thay ta gánh lấy trách nhiệm, hắn vì ta mà chấm dứt thiện quả, ta gian khổ suốt mười năm, hà cớ gì hắn cũng vậy chứ…

Ta cất gương đồng đi, đè nén cảm xúc chua xót trong lòng, đắc ý nói: “Ta không lừa ngươi, dáng vẻ của ta trông rất tuấn tú.”

Hắn “Ừm” một tiếng, ánh mắt theo sát mặt ta, vẻ mặt hơi sững sờ, giống như mất hồn lạc vía.

Cách cư xử của hắn khiến ta phấn chấn không thôi, t ôm hôn hắn nhưng hắn vẫn bình tĩnh, thậm chí hơi cứng đờ.

Hắn đẩy tay ta ra, hỏi: “Ngươi không sao chứ? Không mệt sao?”

Ta đoán là hắn đang lo lắng cho ta, hoặc là vừa rồi bị dáng vẻ nửa sống nửa chết của ta làm cho hắn sợ hãi, nhưng thật ra ta rất giàu nghị lực, sau khi uống đan dược thượng phẩm xong thì linh lực của ta càng thêm tinh diệu dồi dào, ngươi có thể làm sao nữa? Cảm thấy mệt mỏi sau khi ngủ dậy à?

Hiện tahi ta cảm thấy toàn thân mình tràn đầy sức mạnh, ta ước gì có thể lập tức lăn lộn với hắn làm ba năm hiệp!

“Không mệt!” Ta chồm đến hôn hắn, hai tay không theo quy luật mò mẫm, xiêm y của hắn hơi xộc xệch nên ta định cởi hết xuống, nhưng đột nhiên hắn nắm lấy bàn tay đang đưa tới đũng quần của ta lại, sau đó buông tay ra thở hổn hển.

Ta nghĩ hắn vẫn còn đang do dự, nên ta đỏ mặt và khuỵu gối đẩy nhẹ vào háng hắn, đó cũng như ngầm thông báo cho hắn biết ta vẫn ổn.

Hô hấp của anh càng ngày càng hỗn loạn, bàn tay nắm chặt cổ tay ta lúc buông lúc nắn, cuối cùng nói: “Ta hơi mệt…”

Ta sững người một lúc, xấu hổ lùi về phía sau, nói: “Ồ…vậy thì chúng ta nên đi ngủ…”

Y phục của hắn bị ta cởi toạt ra, lộ ra phần da thịt ở phần ngực, làm ta sửng sốt nên vội vàng kéo xiêm y ngay ngắn cho hắn. Ngực hắn phập phồng, hắn ngồi im lặng một lúc rồi đứng dậy thổi tắt ngọn nến.

Trước mắt ta tối sầm, trái tim ta như bị hắn thổi tắt giống như ngọn nến này vậy, trong phòng tối om không một tia sáng.

Ta nằm gần hắn như thường lệ và đặt bàn tay lên ngực hắn.

Hắn không nói lời nào, ta cũng không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, hắn chạm vào tay ta và nói: “Ta không lừa ngươi, ta thực sự rất mệt.”

Thanh âm của hắn trầm thấp, nhưng trong lòng ta không hiểu vì sao lại cảm thấy đau khổ, ta hỏi hắn: “Ngươi có tâm sự sao?”

Có phải hắn vẫn đang nghĩ về cấm chế trên người hắn không…

“Không.” Hắn nhẹ nhàng đáp.

Nước mắt ta lưng tròng, ta trở mình quay qua ôm hắn thật chặt.

Đúng thật là mạnh miệng, rõ ràng trong lòng vẫn không buông xuống được, mới vừa rồi hắn còn đang xem sách song tu mà…

“Ngươi đừng quá lo lắng, có ta ở đây, cấm chế của ngươi nhất định sẽ được giải trừ! Cho dù không có biện pháp, ta cũng sẽ tìm biện pháp lâu dài bảo toàn tính mạng của ngươi!” Ta chắc chắn nới: “Rồi ngươi sẽ nhớ lại mọi thứ!”

“Chờ khi ta nhớ rõ mọi chuyện, chắc lsf ngươi sẽ rất vui.” Giọng của hắn rất nhỏ, gần như hòa vào màn đêm.

“Chuyện đó là tất nhiên rồi.”

Hắn im lặng một lúc, cho đến khi ta cảm thấy hơi buồn ngủ, hắn mới nói: “Như vậy cũng tốt.”
Chương trước
Chương sau