Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bụi Xưa

Chương 65: Như thật như mơ

Chương trước
Chương sau
Có lẽ là bởi vì uống đan dược, nên tựa hồ ngay cả trong mộng ta cũng thấy mình đang tu luyện, hấp thu linh khí của trời đất, chuyển hóa dược lực.

Trong cõi mộng ảo, sương mờ lượn lờ

Ta ngồi trên đệm hương bồ, nhắm mắt lại hít thở, rõ ràng là để tĩnh tâm, nhưng cơ thể ta dần trở nên khô nóng, lồng ngực cảm thấy căng tức, thậm chí mở mắt ra cũng cảm thấy hốc mắt hơi nóng. Ta cảm thấy không ổn bèn muốn rời khỏi phòng thì đột nhiên ngã xuống, ta không biết mình đang choáng váng hay đang ngủ.

Bên tai ta nghe thấy đôi khi là tiếng cười duyên dáng của một người phụ nữ, đôi khi lại là giọng nói trầm ấm của một người đàn ông.

Ta khẽ mở mắt ra, chỉ thấy một làn sương mù quấn quanh eo, ta thở hổn hển, vung tay muốn chặt chúng nhưng không nhấc lên được, chỉ có thể dựa vào đầu giường nhỏ giọng rên rỉ.

Ta cảm thấy vô cùng hoảng sợ và sợ hãi, vì vậy ta cố gắng chịu đựng, nhưng ta không thể cưỡng lại hương vị tuyệt vời và kỳ lạ này, càng không thể không cúi đầu và run rẩy.

Có người đẩy cửa bước vào, mang theo ánh trăng nhàn nhạt cùng gió đêm mát mẻ.

“Nghiệp chướng!” Người đó giận dữ đi tới, đầu ngón tay hắn đặt trên eo ta rồi búng tay, phần lớn sương mù khi nãy liền tan biến.

Sương mù bị tinh hỏa đốt cháy, lăn lộn cầu xin tha thứ, lúc sau biến thành một nữ nhân tỏ vẻ thương hại, lúc khác lại là nam tử tuấn mỹ quỳ gối cầu xin.

“Luac trước ta nghĩ rằng ngươi mới phạm tội lần đầu, nên mới tha chết cho ngươi, hiện tại ngươi lại tới đây đắc tội! Ngươi thật ngoan cố!” Sư huynh phất tay trái, có lẽ là quá tức giận, nên trật mấy phần.

Người nam nhân mảnh khảnh né tránh rồi lại đột nhiên thay đổi diện mạo lần nữa, ta híp mắt nhìn thật kỹ, đó là bộ dạng của ta, hai mắt đẫm lệ nói: “Tiên quân, xin ngài tha mạng.”

Làm sao xuất hiện hai người rồi… Ta mơ hồ nghĩ, nhưng cơ thể ta bỗng run lên, và bàn tay ôm lấy eo ta bỗng siết chặt hơn.

“Không biết ăn năn.” Đại sư huynh nghiến răng.

Ngọn lửa màu đỏ cam bùng lên dữ dội, vặn vẹo rồi đốt cháy màn sương, m trước khi ta kịp nghe thấy tiếng than khóc, thì yêu sương đã tan biến.

Sư huynh bế ta lên, rồi đặt ta lên trên giường, đầu ngón tay hắn hiện ra ánh sáng nhạt, chỉ vào trán ta một chút, trong nháy mắt ta liền thanh tỉnh, rồi bị tình dục làm cho choáng váng, tâm trí cũng mơ hồ.

Sắc mặt hắn âm trầm, lông mày dần cau lại, còn mặt ta thì đỏ bừng, ta gắt gao nắm lấy vân văn trên trường bào của hắn, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Sư huynh… sư huynh…”

Dục vọng làm đầu óc ta rối bời, một mảng vải lớn giữa hai chân ta ướt đẫm, hắn ngồi sang một bên không thèm nhìn ta, ta định kéo tay áo hắn lắc lắc.

“Sư huynh… ngươi dùng lửa đốt ta rồi còn đánh ta…”

Nước mắt tràn ra khóe mắt, ta vừa cảm thấy mình thật oan uổng vừa thấy giận, “Ta bị ngươi đánh chết! Ta bị ngươi đánh chết rồi!”

“Đừng nói bậy!” Hắn quay đầu khiển trách ta, liếc nhìn ta lần nữa rồi lại quay đầu đi chỗ khác, nói: “Đó không phải là ngươi, nó là yêu linh, chuyên sinh ra để ăn thịt người, nó không có hình dạng hay giới tính, nó chỉ lấy dung mạo của ngươi, bởi vì ngươi còn trẻ tuổi không kiên định nên bị nó dụ dỗ, tịnh tâm còn chưa kém…”

Hắn thở dài: “Đáng lẽ ta nên dùng kiếm chém đứt vật kia…”

Hắn giải thích cho ta nghe mà không thèm nhìn ta, bấy giờ giọng nói trầm ấm của hắn giống như một câu thần chú gây cho ta cảm giác khó chịu, ta càng không muốn nghe, vì vậy ta bèn dụi vào người hắn, nói nhỏ: “Ngươi giết ta… giết ta!” Là… Ta bị ngươi đánh chết… “

Hắn bịt miệng ta lại, nói: “Đừng nói từ ‘chết’.”

“Ta đau chết đi mất…”

“Không được nói!”



Ta thở phì phò, sửa lại câu cửa miệng: “… Ta khó chịu lắm…”

Ta bắt lấy tay hắn đặt giữa hai chân ta, nói: “Sư huynh giúp ta đi…”

Dọc theo cổ và hai lỗ tai hắn đỏ ửng, tay phải khẽ run, những đường gân trên mu bàn tay hắn lộ ra, hắn muốn rút tay lại nhưng hơi miễn cưỡng chống cự, nói: “A Trần… đừng… “

“Ngươi chỉ cần chạm vào nó thôi…” Lòng bàn tay hắn đã đặt trên thứ đang cộm lên của ta.

Hắn hít một hơi thật sâu: “Không…”

“Sư huynh…” Ta đong đưa eo hông, dùng mặt trên chọc vào lòng bàn tay hắn, xoa xoa đến nỗi lòng bàn tay của hắn ướt át nhớp nháp.

“Chúng ta không thể… ta…” Hắn lẩm bẩm một mình, giọng hắn lúc này hơi khàn khàn, ta nghe không rõ nên chỉ biết ậm ừ cho qua. Hắn định rút tay lại, nhưng đột nhiên không biết sức lực từ đâu truyền tới ta, ta chồm lên nắm tay hắn, đè hắn xuống dưới.

“Sư huynh…” Ta cọ mông lên eo và bụng hắn, hôn mút và liếm cổ hắn, thì thầm: “Sư huynh, đừng cử động…”

Hầu yết của hắn di chuyển lên xuống, cả người hắn còn nóng hơn ta, hắn nghe vậy cả người cương cứng nằm bất động, tùy ý để ta làm bậy một lúc, hắn mặc một bộ nguyệt bạch vân văn trên xiêm y lúc này đã dính đầy tinh dịch trắng đục, thứ giữa hai chân cũng đội lớp vải cộm rất rõ ràng.

Ta xoa nắn nơi đó của hắn rồi khẽ ngẩng đầu lên, nhưng hắn lại quay đầu đi, ta hết cách nên bèn hôn lên khóe miệng hắn.

Thứ trong đũng quần hắn bỗng nảy lên, ta thọc tay vào trong khố hắn, hai tay hắn bỗng siết chặt, haens đột nhiên thở dài: “Lâm Trần…”

Hắn ôm rồi lật người ta xuống, hai chân quấn lấy ta, hắn cố gắng kiềm chế hơi thở hổn hển, nắm tay ta mà di chuyển thô bạo, sau đó cho chúng chạm vào nhau, ta thoải mái đến mức hai chân run rẩy, cả người mềm nhũn.

Ta thở dốc vì bị tình dục thiêu cháy, xiêm y nửa hở nửa rơi, quần lót của ta bị kéo đến tận đầu gối, giữa hai chân ta và hắn đều đã dính nước ướt át, hắn đưa bàn tay xuống xoa bóp mông ta, có khi thì véo vào bắp đùi, ta chùn eo vì hơi đau, nhưng rồi ta dần dần khôi phục lý trí, mặt ta đỏ bừng, một nửa là vì thèm khát tình dục, một nửa là vì cảm thấy xấu hổ.

Mặt ta ửng hồng tim đập thình thịch, trong lòng xấu hổ vô cùng, nhưng lại hưng phấn không thôi, bọn ta không chỉ có tình cảm của sư huynh đệ, hắn cũng có tình cảm với ta, phải không…

Ta nhẹ giọng nói: “Sư huynh, chúng ta…”

“A Trần…” Hắn ngắt lời ta, đôi mắt hắn buồn bã và vẻ mặt hiện lên nét đau khổ, nhưng đột nhiên hắn lại trở về trạng thái thờ ơ như thường ngày.

Hắn sờ mặt ta rồi nhắm mắt thở dài, một tia sáng chiếu vào mắt ta, ta theo bản năng nhắm mắt lại, cuối cùng nhìn thấy hắn cúi người hôn ta.

Đầu ta đau như búa bổ, bỗng chốc ta ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Ta đứng dậy mặc quần áo, nhìn bầu trời ngoài nhà sáng sủa, ta cảm thấy thật kỳ quái, rõ ràng là hôm qua ta đang luyện kiếm, tại sao ta lại ngủ quên… và ngủ sâu như vậy.

Ta tự trách mình lười biếng, sau khi làm lễ bội kiếm, sư huynh lại nhập thất, khi xuất quan, nếu hắn thấy tu vi ta không tiến bộ lên, chẳng phải sẽ làm thất vọng sư huynh sao? Khiến hắn cảm thấy rằng thanh kiếm tốt này đã bị ta lãng phí …

Ta vừa nhận được Thương Mặc, liền nghe thấy giọng Cố Khinh ở ngoài cửa hét lớn: “Lâm Trần! Cầm lấy bảo kiếm của ngươi, ra đây cùng ta tỷ thí!”

Đấu thì đấu!

Ta gạt bỏ những suy nghĩ phiền muộn và kỳ lạ kia sang một bên và bước ra khỏi cửa…

Những hình ảnh trong tâm trí ta lại bị phá vỡ, và những mảnh vỡ ký ức lập đi lập lại, sau đó ngày càng mờ đi và dần biến mất.

Linh lực dâng trào trong huyết mạch, toàn thân ta đổ mồ hôi đầm đìa, ta cảm thấy việc hô hấp càng lúc càng nặng nề, ta ôm chặt lấy nguồn nhiệt bên cạnh, một khắc cũng không buông ra, còn tự mình cọ cọ mấy lần, những cọ xát này làm ta càng lúc càng nóng bừng.

Mãi đến khi tấm vải hơi ẩm ướt, ta mới lấy lại tinh thần tỉnh táo mở mắt ra.



Hắn nhịn cười nhìn ta, vỗ nhẹ mặt ta, hỏi: “Cọ lâu như vậy, ngươi có muốn tỉnh chưa?”

Ta xốc lên chăn thì thấy quần áo giữa háng ta đã ướt một mảng, phía dưới thì tràn đầy sức sống cộm lên một cục, phản ứng này so ngày thường còn mạnh liệt hơn mà chống lên eo hắn .

Ta đỏ mặt đến tận mang tai, ngẩng đầu nhìn hắn thấy hắn vẫn tươi cười, cũng không có chút nào tỏ vẻ sốt ruột, nên ta yên tâm, ngây người nhìn nụ cười của hắn, trong lòng không khỏi lại nghĩ đến hình ảnh trong mộng.

Giấc mơ kia chân thực như vậy, nhưng lại quá rối rắm, quá kỳ lạ, ta không nhớ rõ, cũng không hình dung ra được, chỉ nhớ rõ thái độ của mình cùng lời nói của ta thật lả lơi, dâm tiện… Thật sự làm ta cảm thấy rất xấu hổ!

Giấc mơ này nhất định là giả, sao ta lại biến thành người như vậy được!

“Ngươi sao vậy?” Hắn nhướng mày, miệng cười nhưng co gối lại, đẩy vào giữa hai chân ta, cọ xát vào thứ đang ngốc đầu lên giữa háng ta, nói: “Ngươi kích động thật.”

“Ừm…” Ta sờ chân hắn, tay dần dần di chuyển xuống eo và bụng hắn, vốn muốn nói là ta mơ thấy hắn , nhưng nếu hắn hỏi ta mơ thấy gì thì ta lại không nhớ rõ, cho nên ta giữ lặng, thẳng người đẩy eo chọc thứ cộm kia lên sườn bụng hắn, rồi đỏ mặt hôn lên cằm hắn.

Hắn mới ngủ dậy chắc sẽ không nói rằng mình mệt đâu!

Hắn không đẩy ta ra, ta làm giống như trong mộng hôn lên cổ hắn, ôm lấy hắn cọ mấy cái rồi bò lên người hắn nằm, hai tay ta không yên phạn dần dần di chuyển xuống dưới.

Ta vén lớp quần áo mỏng manh của hắn ra, dùng hông chọc chọc vào eo và cơ bụng của hắn, phần đầu đỉnh cọ sát vào khe rãnh mềm và cứng của hắn, lỗ nhỏ mở ra phun ra chất nhầy nhụa, khiến vải trên bụng hắn ướt hết một mảng.

Hơi thở của hắn càng ngày càng nóng, cự vật trong đũng quần đã thức tỉnh, ta nhận ra nó càng ngày càng nóng, nó ép vào giữa hai chân của ta, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, hai tay đặt ở eo của ta.

Mãi cho đến khi hai chân ta mềm nhũn ra, ta cảm thấy thoải mái không chịu nổi, ta mới giận hờn gọi hắn bằng nhũ danh, đỉnh lên người hắn một cái, sau đó ta thấy hắn thở hồng hộc, tay hắn di chuyển xuống dưới từng chút, bàn tay hắn to đang nhào nặn eo và mông, tiếp tục cởi nốt quần lót của ta.

Ta ôm cổ hắn, thì thào gọi hắn bằng nhũ danh, ta càng gọi tay hắn càng bóp mông ta càng mạnh, ta có cảm giác mông mình sắp bị hắn bóp nát mất thôi.

Ta nằm nghiêng đẩy mông ra sau để hắn tiện xoa nắn, hắn vòng tay qua eo ta và cắm nóng bỏng kia vào giữa rãnh mông ta, tay còn lại thì không ngừng trêu chọc thứ bên dưới ta.

Ta bị hắn khống chế, càng ngày càng bị hắn trêu chọc thô bạo, sống lưng ta tê dại, nửa thân dưới nôn nóng muốn được giải tỏa, xen lẫn cảm giác đau nhẹ khó tả, ta không theo kịp nhịp vuốt trụ của hắn, nên ta đành phải nắm lấy cổ tay hắn, nói: “Nhẹ một chút…”

Bọn ra đắm chìm vào sóng triều cuồng dã, ta mở chân quấn chân hắn, sau khi trút bầu tâm sự bức bối trong lòng, giữa hai chân ta và hắn dính đầy chất lỏng trắng đục quánh.

Ta uể oải dựa vào người hắn, ánh mắt ta va vào mắt hắn, ánh mắt hắn dịu dàng và hô hấp của hắn vẫn còn nặng nề. Dù đã trút bầu tâm sự với hắn một lần nhưng ta vẫn còn cao hứng lắm.

Tóc chạm tóc, tình ý nồng nàn, tất cả đều giống như trong giấc mộng kia, vậy giấc mộng này có thật không?

Ta không nhịn được kêu lên: “Sư huynh…”

——————–

Tiểu kịch trường:

Lâm Trần: (;`O´)o ta trong mơ không có khả năng làm như vậy!

Trong nháy mắt…

Lâm Trần ( đỏ mặt ): Ta dâm quá… Ta xấu hổ quá… A a ta, ta thật là hư…

Lâm Trần ( nữa tỉnh nữa mơ cọ vào eo Giang Mặc ): A… ừm…
Chương trước
Chương sau