Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 70: Hợp Đồng !

Chương trước
Chương sau
Tuy đối với mấy người bọn họ năm trăm vạn không quá lớn, nhưng đối với Diễm An An thì đó là cả một bầu trời to lớn làm sao cô không sợ được cơ chứ.

Diễm An An việc đầu tiên làm vẫn đưa ánh mắt ra nhìn Lạc Tu Minh như hỏi ý kiến, nhưng đặt biệt hơn lần này hắn không cho phép cô đồng ý mà ra dấu thẳng thừng từ chối.

Mà thái độ này đều được mọi người nhìn thấy nên Diễm An An vẫn không suy nghĩ gì nhiều liền nói.

" Cháu cảm thấy bản thân mình không có giá trị gì để ông phải ký hợp đồng năm trăm vạn cả. Nếu ông có việc cần giúp thì cứ nói ra, nếu giúp được cháu sẽ không từ chối."

Tuy Diễm An An từ chối lời đề nghị của Lạc Chính Thiên nhưng rất uyển chuyển mà nhẹ nhàng chứ chẳng phải gay gắt gì, bởi vì từ khi tâm tính cô thay đổi theo su hướng phục tùng thì trong đầu luôn để ý đến cảm xúc của Lạc Tu Minh đầu tiên chứ chẳng phải là lợi ích của mình.

Diễm An An sợ Lạc Tu Minh bất hòa với ông của mình nên mới nói chuyện nhẹ nhàng như thế, mà ông Lạc Chính Thiên thấy được hình ảnh tình chàng ý thiếp này trong lòng khá vui vẽ.

Lạc Chính Thiên nhìn thẳng về hướng Diễm An An nói.

" Nếu cháu đã nói như thế thì có thể hứa với ông, sau này cháu có sống ở ngoài thì cũng phải để đứa bé ở đây không được giành quyền sinh con được không ? Đương nhiên cháu là mẹ của đứa bé có thể đến thăm lúc nào cần người nhà này sẽ không ngăn cấm ! Cháu thấy yêu cầu này như thế nào ?"

Diễm An An trong đầu lại một mặt khó hiểu vô cùng bởi vì mấy người này có đầy đủ điều kiện giành quyền nuôi còn cần hỏi ý bản thân mình làm gì chứ, lại còn chi tiêu một số tiền lớn như thế để làm hợp đồng nữa.

Nghĩ đến hợp đồng năm trăm vạn ánh mắt Diễm An An xuất hiện một tia tham lam không thèm che dấu, cô hướng ánh mắt về hướng ông Lạc Chính Thiên nói.

" Được, hay là ông cho cháu rút lại lời vừa nói được không ạ. Chúng ta nên ký hợp đồng năm trăm vạn thì hơn, như thế ông và cháu đều có bằng chứng pháp lý sẽ thuận tiện hơn đấy ! Ông thấy cháu nói có đúng không ạ"



Diễm An An phải nói có tài lật mặt hơn cả bánh trán làm cho mọi người trong căn phòng này đều phải phì cười, tham đến mức độ không muốn mặt mũi như Diễm An An cũng thật là hiếm thấy.

Nhưng Diễm An An chẳng cho đó là đều lớn lao gì tên từ trên trời rơi xuống mà không chịu nhặt thì là đồ ngu chẳng có não, Diễm An An là một người rất thực dụng nếu như không có lợi ích thì còn lâu cô mới chịu làm.

Diễm An An cô từ nhỏ đã sống trong bất công nên biết thứ rẻ tiền nhất chính là tình cảm và danh dự, nếu như những thứ đó đổi được thành tiền thì cô không thèm suy nghĩ lấy một cái mà nhanh bán đi.

Theo suy nghĩ của Diễm An An thì đây là một cuộc giao dịch không có thiệt gì cho mình bỡi vì cô chẳng có quyền được nuôi giữ con mình, mà điều kiện như thế rất đơn giãn nên cô liền đồng ý chẳng thèm suy nghĩ nhiều.

Mà ông Lạc Chính Thiên thấy cô đồng ý liền nở nụ cười vui vẽ nói.

" Được, vậy ông và cháu làm hai bản hợp đồng mỗi người giữ một bản. Sau khi ký xong tiền sẽ chuyển vào tài khoảng của cháu."

Diễm An An đáp.

" Được."

Lời nói của Diễm An An vừa dừng thì bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh đi rất nhiều, chỉ sau vài hơi thở sau thì có người đem hai bản hợp đồng tới trước mặt. Diễm An An đọc qua thông tin khoảng tầm năm lần không thấy vấn đề gì mới đặt bút ký lên.

Xong mọi việc thì bữa ăn lại tiếp tục trôi qua một khoảng thời gian sau thì cũng đã xong, phía dưới bàn ăn có người làm thu dọn còn về phần Diễm An An nhân lúc không người để ý liền tiến lại gần bên cạnh Tịch Vãn giọng nói nhỏ nhẹ.

" Cô còn thời gian hai ngày, nếu không có tiền chắc chắn video đó mọi người đều thấy cả đấy."
Chương trước
Chương sau