Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Bảo Bối! Anh Yêu Em

Chương 43: Lam Thảo tỉnh lại

Chương trước
Chương sau
Như thường lệ Dạ Minh Nam luôn bên cạnh cô, anh dường như đã chuyển hẳn đến sống tại bệnh viện để tiện việc chăm sóc cho Lam Thảo. Hôm nay anh phải có cuộc họp cổ đông, nên sáng sớm anh đã phải rời đi, để lại điều dưỡng của bệnh viện chăm sóc cho cô.
Biết Dạ Minh Nam phải đến công ty để họp nên Rin lại tới thăm cô, anh ngồi kế bên giường kể cho cô nghe rất nhiều chuyện trong chín năm qua lúc anh âm thầm bảo vệ cô. Anh đã thừa nhận với cô rằng anh yêu cô lâu rồi, anh cứ nói mặt dù anh biết cô không nghe được, nhưng anh vẫn nói ra hết chân tình của mình.
Chợt ngón tay của Lam Thảo cử động, ánh mắt chậm rãi mở ra, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó. Rin thấy cô tỉnh thì mừng như muốn phát điên lên, cấp tốc gọi bác sĩ vào.
Bác sĩ kiểm tra sơ lược cho cô thì nói tình hình đã tiến triển rất tốt, cô tỉnh lại đó là dấu hiệu đáng mừng. Rin liền lấy điện thoại để thông báo với Dạ Minh Nam rằng Lam Thảo đã tỉnh lại.
Bác sĩ rời đi, Rin bước đến bên giường của cô, ánh mắt vừa ôn nhu vừa đau lòng nhìn cô, gương mặt cô xanh xao, hốc hác, nước mắt anh không kìm được mà rớt xuống.
''Lam Thảo cô cảm thấy như thế nào?'' Rin chậm rãi hỏi cô.
Cô vẫn im lặng không trả lời, đôi mắt mệt mỏi quan sát xung quanh. Bỗng lúc này Dạ Minh Nam từ công ty vừa chạy đến, gấp đến nổi không kịp thở. Nghe tin cô tỉnh anh vứt hết mọi việc, cuộc họp cũng bỏ dở để chạy đến đây với cô. Anh vừa mở cửa vào thì đã nhào đến giường cô đang nằm mà liên tục hỏi.
''Vợ ơi em sao rồi? Em cảm thấy như thế nào? Còn đau chỗ nào không? Em có gì hãy nói cho anh biết đừng làm anh lo lắng nha vợ.''
Ánh mắt cô chăm chú nhìn anh, rồi nhẹ nhàng quay sang phía Rin đang đứng, đôi môi mấp máy cử động.
''Anh ấy là ai? Tại sao gọi tôi là vợ.''
Rin im lặng không trả lời.
''Vợ ơi anh là chồng em Dạ Minh Nam đây, em đừng làm anh sợ mà.'' Dạ Minh Nam thấy cô như vậy liền không kìm được cảm xúc của mình. Người mà mình yêu thương lại không nhớ mình là ai thì cảm giác thật chó má đó.
''Tôi là vợ của anh ấy sao? Tôi kết hôn rồi sao?'' Cô không nhìn anh mà ánh mắt di chuyển về hướng của Rin mà hỏi.
''Vợ ơi chúng ta kết hôn gần được hai năm rồi, còn có một trai, một gái nữa là song sinh đó em không nhớ sao vợ?'' Giọng nói anh lúc này khàn đặc như có gì nghẹn lại ở cổ họng.
Bác sĩ nói khi tỉnh lại thì khả năng cô bị mất trí nhớ sẽ rất cao, nhưng anh không ngờ cô lại quên hết như vậy. Cả mình là ai cô cũng không nhớ khiến anh đau lòng vô cùng, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên nhất chính là cô chỉ nói chuyện với một mình Rin.
Mọi người hay tin Lam Thảo tỉnh lại thì rất mừng vội vàng vào thăm cô, nhưng cô chẳng nhớ ai và cũng chẳng nói chuyện với ai. Khi ai hỏi cô chuyện gì thì cô cũng chỉ nhìn Rin để tìm câu trả lời. Ngoài Rin ra cô không đáp lại lời bất kì ai.
Khi nhìn thấy Kỳ Anh và Thảo Nhi thì tâm tình cô rất tốt, dù không nhớ hai đứa bé là con cô, nhưng tình mẫu tử vẫn vượt qua ranh giới của mọi rào cản. Cô rất thích con nít nên ngoài Rin ra cô cũng chỉ chơi đùa cùng hai đứa bé.
Những ngày tiếp theo Lam Thảo tiếp tục ở lại bệnh viện để theo dõi thêm 1 tuần nữa, nhưng việc khó nhằn ở đây là cô chỉ tiếp nhận nói chuyện với Rin, ăn uống cũng do anh phụ trách. Dạ Minh Nam là chồng cô mà bấy giờ trở thành một người không phận sự.
Có những lúc Dạ Minh Nam ghen đến phát điên lên mà chia cắt không cho Rin tiếp cận cô, nhưng những lúc đó cô lại không ăn, không uống, không tiếp nhận điều trị. Anh không nỡ nhìn thấy cô như vậy nên đành cho Rin chăm sóc cô những ngày này, nhưng lúc nào cũng bám đuôi theo để theo dõi tình hình.
Không ai biết được rằng trong lúc cô sắp tỉnh, ý thức đang dần được hồi phục thì cô đã nghe hết những lời mà Rin nói với mình. Cô không nhớ được mọi người và mọi chuyện đã xảy ra, nhưng cô biết Rin đã làm những gì cho cô qua những lời mà Rin đã nói lúc cô sắp tỉnh lại
Chương trước
Chương sau