Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

5 Lần!!!

Chương 4

Chương trước
Chương sau
Mở cửa phòng ra cô liền nhảy lên chiếc giường êm ái rộng lớn của mình.

- Tên nhóc ăn xin lúc nãy đáng ghét thật. Làm mình mất mặt trước mấy người anh.

Cô nằm nhớ lại tên nhóc ăn xin hồi nãy.

-Bị đánh như vậy mà hắn vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì. Hắn có bị điên không biết? Sau này có dịp phải trả thù mới được.

Nói xong cô liền nhảy dựng dậy trút bỏ chiếc váy nóng nực ra và chuẩn bị đi tắm. Đang chuẩn bị tiến vào phòng tắm cô bỗng đứng yên, tay sờ vào cổ.

- Chết rồi. Sợi dây chuyền đâu mất rồi?

Cô bé hốt hoảng lục lọi khắp nơi nhưng vẫn không thấy sợi dây chuyền ở đâu. Cô liền mở cửa chạy ra khỏi phòng mà vẫn quên mất rằng mình đang không hề mặc quần áo trên người. 2 cô gia nhân đang lau tủ gần đó thấy cô chủ nhỏ đang không mảnh vải trên người mà lại chạy hốt hoảng như vậy, không biết có chuyện gì đây? 2 người vội chạy đến bên chặn cô lại.

- Cô chủ. Sao cô lại không mặc đồ mà lại chạy ra ngoài phòng thế này. Nếu để người khác thấy thì không hay chút nào.

Cô bé lúc này bỗng òa khóc lên, ôm lấy một cô gia nhân, nức nở nói:

- Dây chuyền…. dây chuyền mất rồi… không thấy đâu nữa rồi.

- Có phải sợi dây chuyền mà cô hay đeo đó không?

Cô bé vừa sụt sịt vừa gật đầu lia lịa.

- Cô yên tâm ngay bây giờ chúng tôi sẽ bảo mọi người đi tìm ngay. Cô cứ vào phòng mặc đồ vào trước đi đã kẻo bị cảm.

Nói rồi một cô dẫn cô chủ nhỏ vào phòng để mặc đồ. Người còn lại cầm lấy bộ đàm lên và thông báo:

- Cô chủ bị mất sợi dây chuyền. Mọi người hãy mau chóng đi tìm ngay cho cô ấy.

Mọi người trong căn biệt thự lúc đấy ai nấy đều lục lọi khắp mọi nơi nhưng không thấy sợi dây đó nằm ở đâu. Bể bơi, sân vui chơi, bãi cỏ… đều không có. Cô chủ nhỏ bây giờ cũng chạy khắp mọi nơi mà mình đã từng đi hồi trưa để tìm nhưng mà vẫn không thấy sợi dây đâu. Mất rồi, mất thật rồi, di vật của mẹ mà mình lại làm mất rồi. Cô lại òa khóc lên chạy ra một góc kín của vườn. Cô bé trách mình tại sao lại có thể bất cẩn tới như vậy. Ngay cả sợi dây di vật của mẹ mà cô vẫn không thể giữ gìn cẩn thận. Phải làm sao đây. Cô nằm gục xuống thảm cỏ xanh mà trách mình. Bỗng có tiếng nói từ xa vang lại:

- Cô chủ ơi. Cô chủ đâu rồi. Đã tìm thấy dợi dây rồi.

Một nam gia nhân tay cầm một sợi dây chuyền đang chạy khắp nơi ra sức gọi tìm cô chủ. Cô bé lúc này nghe thấy như vậy. Cô chạy nhanh lại chỗ người gia nhân đó, giày cũng đã rơi mất một chiếc mà cô bé vẫn không hề quan tâm. Cô nhận lấy sợi dây chuyền đó, cô hét lớn lên mừng rỡ, nước mắt vẫn không rừng rơi.

- Nó đây rồi, thật là may mắn quá, nó đây rồi.

Nhìn cô chủ nhỏ đang nhảy cẫng lên vì vui sướng. Người gia nhân kia không nhịn được cười nói:

- Chúng tôi đã nhận được sợi dây chuyền này từ ông Bảy bảo vệ cổng đó thưa cô chủ.

Người gia nhân vừa dứt lời, cô bé đã chạy vút ra phía cổng trước. vừa chạy vừa la lớn:

-Ông Bảy ơiiiii…. ông Bảy.

Chương trước
Chương sau