Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Yêu Em Trọn Kiếp Này

Chương 87: Có anh ở đây

Chương trước
Chương sau
Sau mấy ngày ở lại biệt thự họ Sở, Tuệ Nghiên quay lại thành phố. [Yêu Hồ Lệ] sắp sửa công chiếu, cô phải về tham dự họp báo và một bữa tiệc với bên truyền thông. Bữa tiệc này được cô dự đoán là có không ít sóng gió.

“Anh nói xem, Thụy Nhiễm có vì chuyện với anh mà gây khó dễ cho em không?” Cô chỉ hỏi cho vui vậy thôi, chứ trước nay chưa ngày nào Thụy Nhiễm để cho cô yên ổn. Nhưng bây giờ bên cạnh cô ta còn có thêm một người nữa làm cho Tuệ Nghiên đau đầu.

“Cô ta dám sao?”

“Sao lại không chứ?”

“Có anh ở đây.”

Tuệ Nghiên mỉm cười, đơn giản bốn chữ như vậy là đủ rồi.

------------------ biệt thự họ Phương -------------------

Vì không thể theo Thiên Di đến cao nguyên, Chấn Kiệt đành chán chường về nhà nghĩ cách. Nhưng ở nhà cậu cũng chẳng được yên, có một con nhỏ cứ tíu ta tíu tít trước mặt cậu như diễn trò hề.

“Đừng bám theo tôi nữa.” Chấn Kiệt gắt lên. Nhã Tịnh cụp mắt, xụi lơ nhìn cậu: “Em xin lỗi…”

“Đi ra chỗ khác, đừng để tôi nhắc lại nữa.”

“Anh à, anh định bao giờ mới về nhà?” Nhã Tịnh hỏi. Bởi vì không có cậu ở nhà, việc chăm sóc cho mấy người trong nhà đều giao cho cô ta. Không có quan hệ huyết thống cộng với thái độ của họ làm cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Lúc nhỏ có thể không nhận ra, chứ lớn lên rồi sao có thể không hiểu ánh mắt của ông bà coi cô ta như một con thú nuôi, còn cha mẹ Phương thì chẳng để cô ta vào mắt.

“Liên quan đến cô?” Chấn Kiệt chau mày, cô gái này quá đỗi phiền phức.

“Em chỉ quan tâm anh thôi mà.”

“Tôi không cần cô quan tâm. Cút!”

Nhã Tịnh chỉ đành ấm ức đi ra, khi cô ta đi tới cửa thì gặp ba Phương từ bệnh viện trở về. “Con chào ba.”

Ông Phương không trả lời, chỉ gật đầu rồi lạnh nhạt lướt qua. Ông dừng trước mặt Chấn Kiệt, sau khi đảm bảo Nhã Tịnh đã đi khỏi mới tức giận chất vấn: “Con đang làm cái gì thế hả? Liên tiếp cố tình làm gián đoạn công trình nghiên cứu của ba mẹ là thế nào?”



Chấn Kiệt nhìn người đàn ông tức giận trước mắt, thở dài. Trọng sinh trở lại, cậu cũng từng thử kéo gia đình lại gần nhau hơn, kết quả dù quan hệ có được cải thiện hơn trước, nhưng với họ công trình nghiên cứu vẫn quan trọng hơn.

“Vậy hai người định tìm vật thí nghiệm thế nào?” Bắt người và làm những thí nghiệm trái phép là vi phạm pháp luật. Trước đây cậu không quan tâm, nhưng bây giờ thì khác. Một cảnh sát nhân dân muốn kết hôn, đòi hỏi gia đình đối phương phải trong sạch, không có tiền án tiền sự. Kiếp trước việc làm của họ không bị phát hiện, nhưng kiếp này thì ai biết trước được?

“Chuyện đó…”

“Hai người muốn làm việc phi pháp sao?”

“Chấn Kiệt, đó là tâm huyết cả đời của cha mẹ. Con không thể cứ như vậy mà hủy hoại sạch sẽ được!”

“Vậy hai người muốn hủy hoại cái nhà này sao? Sao hai người không nghĩ tới dừng lại rồi an ổn ở nhà, chờ con lấy vợ sinh con cho hai người trông cháu?”

“Chấn Kiệt… con không hiểu đâu… có một số thứ không thể cứ nói bỏ là bỏ được.”

“Vậy, chỉ một lần thôi được không?”

“Ý con là gì?” Ba Phương nghi ngờ hỏi lại.

“Hai người chỉ thử một lần, dù thành công hay thất bại cũng phải dừng lại.”

“Nếu không thì sao?”

“Hai người nghĩ con sẽ để yên cho hai người thực hiện lần hai sao?”

Ba Phương bật cười, cười như điên dại. “Hay lắm, hay lắm con trai!”

Chấn Kiệt không quan tâm đến phản ứng của ông, chỉ hỏi lại: “Đồng ý hay không?”

“Được, vậy vật thí nghiệm thì sao đây?”



Đôi mắt cậu híp lại đầy nguy hiểm, xoay cây bút trong tay: “Ba mẹ nuôi nấng cô ta lâu như vậy, cũng tới lúc đòi lại chút lợi ích rồi chứ.”

Ba cậu chỉnh lại gọng kính, khôi phục hình ảnh cứng rắn nghiêm nghị của mình. Ông đang đánh giá lại cậu con trai trước mắt. Lúc mang thai, ai cũng mong cậu có một bộ óc thiên tài. Chỉ là không ngờ, bộ óc thiên tài đó lại dùng để đối phó với chính gia đình mình.

“Con toan tính điều này bao lâu rồi?”

“Không biết. Nhưng cơ hội không đến lần thứ hai đâu.”

 

Sau thêm mấy ngày yên ổn ở nhà ăn ngủ, Tuệ Nghiên phải đến dự tiệc mừng phim chính thức lên sóng. Lần này sẽ có mặt cánh báo chí truyền thông, tin rằng Nhã Tịnh sẽ không làm ra việc ngu ngốc như lần trước. Nhưng ai mà biết được, ngoài cô ta ở bên ngoài có bao nhiêu người muốn đối phó cô?

“Hải Niệm, cậu đeo nhẫn sao?” Tuệ Nghiên chú ý đến bàn tay của Hải Niệm. Bình thường thì một người như cô ấy sẽ không thích mấy món trang sức này.

“À… ừ…”

“Hôm nay anh không đi cùng em được, nhớ cẩn thận.” Dương Lâm dặn dò, rồi lại quay sang Hải Niệm. “Nếu bất cứ ai có ý định xấu với hai người, cứ việc ra tay, chuyện sau đó để tôi lo.”

“Hiểu rồi.”

[Yêu Hồ Lệ] được chiếu vào khung giờ vàng, các diễn viên và đạo diễn cùng xem tập đầu tiên của bộ phim qua màn ảnh rộng. Hình ảnh tiểu hồ ly cô đơn đứng trên tuyết làm người ta đau lòng không thôi, mấy phóng viên liên tục chụp lại, sau đó chụp Tuệ Nghiên đang ngồi ở hàng ghế đầu.

Cùng là một người nhưng lại tạo cho người ta một cảm giác rất đối lập. Tuệ Nghiên trên màn ảnh trải qua vô vàn bi thương, trong đôi mắt lúc nào cũng chất chứa một nỗi u buồn khó tả. Tạo hình hồ ly làm nổi bật lên thân hình đầy đặn quyến rũ của cô, mỗi cử động đều muốn cướp đi trái tim người đối diện. Còn Tuệ Nghiên ở đời thực lại là nàng tiểu thư được cưng chiều, có đẩy đủ mọi thứ, không thiếu nhất chính là tình cảm gia đình. Cô xinh đẹp, kiêu ngạo, tỏa sáng như một nữ thần.

Hải Niệm đứng sau lưng Tuệ Nghiên với vai trò vệ sĩ, đôi mắt chăm chăm nhìn vào màn ảnh. Tuệ Nghiên đẹp quá! Cô ấy là nữ còn mê mẩn chứ đừng nói chi đến mấy tên đàn ông. Tuệ Nghiên và Dương Lâm là anh em, gen cũng tương đồng, vậy sau này con của cô ấy với Dương Lâm có xinh xắn thế này không?

Ừ… con của cô ấy với Dương Lâm…

Gương mặt Hải Niệm hơi đỏ, dẹp đi suy nghĩ trong đầu. Gần đây Lâm gia sắp sửa phá sản, cô ấy cũng chuẩn bị tinh thần thực hiện hợp đồng với Dương Lâm, nhưng hình như lại nhập vai quá rồi.

Hai người cũng chỉ là quan hệ qua một bản hợp đồng mà thôi… Dương Lâm chọn cô ấy, bởi vì cô ấy sẽ không động tâm với cậu…
Chương trước
Chương sau