Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Yêu Em Trọn Kiếp Này

Chương 51: Thuyết phục Tuệ Nghiên

Chương trước
Chương sau
Bẵng đi cũng đã năm tháng, bây giờ đã vào mùa đông. Tuệ Nghiên nhập học trường sân khấu điện ảnh được vài tháng nhưng cũng khá được chú ý. Phần nhiều là vì dung mạo xinh đẹp và gia thế khủng bố của cô.

Ở trường đại học không có ai dám mạo phạm Tuệ Nghiên, nhưng cũng không có mấy ai dám lại gần bắt chuyện với cô. Có lẽ bởi càng lớn cô càng bộc lộ ra tính khí có đến bảy tám phần giống với Dương Kha, làm người ta e ngại không dám lại gần.

Xa lạ với người ngoài, ấm áp với người thân, đó đã là bản tính của Tuệ Nghiên. Tuy cô không thực sự khó ở như cách mà vẻ bề ngoài thể hiện, nhưng cô cũng lười giải thích cho người khác hiểu. Hơn nữa, mấy ai trong số họ là thật lòng đâu?

Hai đối thủ lớn nhất đời cô là nữ chính và Ngụy Lan Chi đều không ở trong nước. Mà bọn họ nhỏ hơn cô một tuổi, bây giờ vẫn đang học cấp ba. Nhưng Tuệ Nghiên phải đặc biệt cẩn thận, bởi vì nữ chính từ năm nhất đại học đã có được hào quang.

Vốn dĩ với thân phận của cô, du học không phải việc gì khó khăn. Dương Kha cũng từng mấy lần đưa gia đình đi du lịch bằng máy bay tư nhân, bay thẳng tới mấy nơi xa xôi. Nhưng chủ yếu là Dương tổng không muốn xa con gái!

Tuệ Nghiên lớn nhanh quá, đến mức hắn phải bất ngờ. Cứ thế này sớm muộn cô cũng biết yêu đương, rồi thì sẽ có bạn trai, kết hôn rồi cho hắn lên làm ông ngoại. Nghĩ đến lại thấy đau đầu. Hắn tuyệt đối không muốn đem con gái cưng giao cho người khác.

“Pa pa.” Tuệ Nghiên đi thẳng lên phòng tổng giám đốc công ty. Dấu vân tay của cô đã được thêm vào từ mười năm trước, nhân viên cũng đã quen thỉnh thoáng có phiên bản thu nhỏ của Sở ảnh hậu chạy tới tìm. Nhân viên lễ phép dẫn cô lên lầu, sau đó mới quay trở lại chỗ của mình. Suốt quá trình nhịn không được nhìn cô mấy lần, thật sự là quá xinh đẹp!

“Hôm nay không có tiết buổi chiều sao?” Dương Kha buông tập tài liệu trên tay xuống, mắt mang theo ý cười nhìn con gái. Tuệ Nghiên mặc áo sơ mi trắng , trước cổ áo thắt nơ bằng vải lụa. Bên dưới là chân váy gấp nếp kẻ sọc caro, tất chân cao cùng giày bata trắng. Nhìn rất trẻ trung năng động. Hắn còn tưởng phải tới chiều tối sau khi cô tan mới đến được, thuận tiện đưa cô đi ăn. Chỉ là không ngờ cô đến sớm.

“Không ạ. Pa pa có gì quan trọng muốn nói với con sao?” Nếu không quan trọng hắn sẽ không gọi cô sau khi tan học đến công ty.

“Rất quan trọng. Đợi lát nữa hai anh của con qua đây chúng ta lại nói tiếp.” Hắn nhấc điện thoại nội bộ, bảo nhân viên đem qua chút bánh socola.



“Rất quan trọng sao?” Tuệ Nghiên chống cằm. Sau đó cô đứng dậy, vòng ra sau lưng bóp vai cho hắn. Dương Kha cũng không từ chối, ngược lại rất hưởng thụ sự phục vụ của con gái.

Năm phút sau, cánh cửa mở ra, hai người con trai đi vào. Dương Lâm bộ dạng vẫn trầm tĩnh trong bộ tây trang màu đen, Dương Khanh thì thoải mái hơn trong bộ đồ thể thao. Hình như anh mới từ phòng thu âm qua.

“Đến đủ.” Dương Kha kéo tay con gái qua bên kia ngồi.

“Không có ma ma ạ?”

“Ma ma con đã biết rồi.” Sở Y đang ở bên ngoài chơi. Cố phu nhân được kì nghỉ, vì thế hai chị em họ kéo nhau ra biển chơi, hai ngày nữa mới về.

“Vậy… mọi người nói đi…” Không khí căng thẳng nghiêm túc như vậy, sẽ không có chuyện lớn gì chứ? Hay là có liên quan đến cốt truyện? Sẽ không phải như vậy chứ?

“Sinh nhật sắp tới của em… mọi người muốn tổ chức thật lớn.” Dương Lâm mở lời trước, ánh mắt cẩn thận dò xét em gái. Tuy biết Tuệ Nghiên không thích ồn ào, nhưng đã lâu lắm rồi nhà họ không có tiệc tùng gì. Không thể để người khác nghĩ họ có vấn đề, đặc biệt là không được có suy nghĩ Tuệ Nghiên không được yêu thương.

Hắn nhớ kiếp trước năm nào sinh nhật Nhã Tịnh cũng thật ồn ào náo nhiệt. Vậy mà kiếp này lần nào Tuệ Nghiên cũng liên tục từ chối, nhất định không muốn làm lớn. Cô như vậy sẽ khiến người ta nghi ngờ, đồng thời cũng coi thường cô.

“A?” Chỉ có như vậy thôi sao? Chỉ là một buổi tiệc có cần làm ra vẻ nghiêm trọng như thế không? Dọa cô tưởng đâu tận thế sắp đến rồi ấy chứ.

“Em không được từ chối đâu đó. Nghiên Nghiên, em trước giờ không làm sinh nhật. Như vậy người khác sẽ nghĩ em không được yêu thương, sẽ coi thường em. Tiểu thư nhà khác năm nào cũng tổ chức, em là công chúa Dương thị sao lại chịu thiệt thòi được. Mười tám tuổi đánh dấu một cột mốc vô cùng quan trọng đó nha, phải khiến cho buổi tiệc này khắc sâu mới được. Ba mẹ với mấy anh đều muốn dành hết mấy thứ tốt đẹp cho em đó, em không từ chối được đâu. Hơn nữa, không phải em muốn trở thành diễn viên sao? Như vậy thì phải phô trương thanh thế một chút, bữa tiệc này mời nhiều đạo diễn một chút. Còn có phóng viên nữa.”

Dương Khanh tuôn ra một tràng lời nói như đã chuẩn bị từ trước, sau đó lại dùng đôi mắt vô tội nhất có thể nhìn cô. Tuệ Nghiên nghẹn lại không biết nên nói cái gì. Cô như vậy là bởi ở thế giới thực hay kiếp trước của nguyên chủ đều không được tổ chức sinh nhật. Đứng giữa biển người rồi nhận quà, nhận lời chúc làm cô cảm thấy không quen. Hơn nữa, khiến bản thân quá nổi bật sợ là chiếm mất ánh sáng của nhân vật chính, phạm phải cốt truyện sẽ gặp chuyện không may.



“Em…”

“Không được từ chối.” Dương Kha nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn không có ý định để cô từ chối. Cô dám từ chối thử xem, hắn nhất định…

“Được rồi, cũng chỉ là một bữa tiệc thôi mà.” Tuệ Nghiên gật đầu. Mười tám năm qua tình cảm gia đình vun đắp trọn vẹn, cô cũng không còn e sợ cốt truyện như trước. Đây là thế giới của họ, cuộc đời này của cô do cô làm chủ, cốt truyện gì đó chỉ là một yếu tố khách quan mà thôi.

Hơn nữa, nếu nhân cơ hội này có thể gặp gỡ đạo diễn cũng tốt. Cô không phải chọn nghề chỉ để đùa giỡn, mà là thật sự quyết tâm với nó. Quen biết sớm một chút, không chừng lại có chỗ tốt.

Nguyên chủ trong nguyên tác bị người ta mắng là đạo nhái cách diễn của nữ chính. Vậy để cô thử xem, nếu cô vào ngành trước cô ta, vậy là ai đạo ai?

“Thật?” Đơn giản như vậy sao? Vậy mà hắn còn chuẩn bị thật nhiều lí do để thuyết phục cô. Vẫn là con gái ngoan nhất, không để hắn phải phiền lòng.

“Vâng.”

“Tốt lắm tốt lắm. Chúng ta vẫn còn nửa tháng để chuẩn bị. Nào, trước tiên đi lo trang phục. Pa pa đưa con đến Nghiên Kinh.” Dương Kha vui vẻ ra mặt, đứng dậy kéo tay con gái. “Việc còn lại ba giao cho hai đứa.”

“Dạ.” Dương Lâm cũng vui. Em gái cuối cùng cũng chịu nhận ân sủng mà không dè chừng.

“Thấy chưa, vẫn là em thuyết phục có hiệu quả.” Dương Khanh tự hào khoe mẽ.
Chương trước
Chương sau