Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 434: Tiểu Quân Hậu (39)

Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Không riêng gì Nam Chi bị mùi hôi thối làm cho hoài nghi nhân sinh, Mai Ngọc lại càng trợn trắng mắt, thật là hôi muốn chết.

Long Khuyết lại càng khó chịu nhíu mày.

Đúng là thứ hôi hám!

Những người phàm lại không có phản ứng lớn như vậy, thậm chí còn không ngửi được mùi vị này.

Còn vây quanh ân cần hỏi han cái nữ tử xui xẻo kia.

Nữ tử vẫn chưa hết sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, “Bọn họ, bọn họ kéo ta vào rừng…….”

Rõ ràng là một chuyện khiến người ta sợ hãi, tức giận, nhưng qua chiếc miệng mềm mại của nữ tử, lại mang một vẻ ám muội khó có thể hình dung, khiến trái tim người ta đập như sấm, đặc biệt là các nam nhân, từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng.

Rõ ràng là trong đầu đang tưởng tượng đến chuyện xảy ra trong rừng cây……..

Mấy nữ nhân trong đội ngũ đều cau mày lắc đầu, đánh giá nữ nhân này từ trên xuống dưới, một số người đanh đá còn trực tiếp mắng thầm, đúng là hồ ly tinh, câu dẫn khắp nơi, bị kéo vào rừng cây cũng là xứng đáng.

“Tiện nhân, ngươi còn dám chạy……”

“Không ngoan ngoãn hầu hạ mấy ca ca, còn muốn chạy……..”

Từ trong rừng cây bước ra mấy nam nhân hung ác, nhìn thấy có nhiều người như vậy, sắc mặt hơi ngoài ý muốn, ánh mắt đảo một vòng, nhìn thấy nữ nhân kia, lập tức đi tới.

Nữ tử sợ tới mức toàn thân run rẩy, trốn ở phía sau một nam nhân, “Đừng bắt ta, đừng bắt ta, tha cho ta…….”

Nữ tử khóc như hoa lê đái vũ, vô cùng yếu đuối, khiến lòng thương hoa tiếc ngọc của bọn nam tử ở đây đều trỗi dậy, lập tức chắn trước mặt nữ tử, lớn tiếng mắng mấy tên đáng chết kia, bảo bọn chúng cút.

Mấy tên nam nhân kia cũng không phải người lương thiện, lên tiếng uy hiếp, “Đây là chuyện của chúng ta, các ngươi đừng xen vào.”

“Ngươi dám, ban ngày ban mặt cưỡng đoạt dân nữ, còn có vương pháp không?”

Đều to tiếng, các nam nhân đều khơi dậy bản năng đấu tranh của giống đực, hơn nữa đây là anh hùng cứu mỹ nhân, trong lòng các nam nhân đều ôm mộng làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó giai nhân lấy thân báo đáp.

Bây giờ có cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, sao có thể lùi bước được.

Nàng kia dưới sự truy đuổi của mấy nam nhân hung ác, nghiêng ngả lảo đảo, sắp đâm sầm vào Long Khuyết.

Long Khuyết trực tiếp giơ chân đá nữ tử, nữ tử thình thịch ngã xuống lăn mấy vòng trên mặt đất.

Long Khuyết tỏ vẻ đen đủi, lạnh lùng nói: “Cút xa một chút.”

Hiện trường nhất thời yên tĩnh, giờ khắc này, bất luận là anh hùng cứu mỹ nhân, hay là người xấu, đều trầm mặc.



Tất cả mọi người đều không ngờ Long Khuyết sẽ có phản ứng này.

Nam Chi mở to mắt, bóp mũi nhìn nữ tử nằm bất động trên mặt đất, Long Khuyết đã đá chết người rồi?

“Khụ khụ khụ……” Nữ tử cũng coi như là kiên cường, ho khan rồi chậm rãi đứng dậy, chỉ là động tác lại vô cùng cứng ngắc, khóe miệng rỉ ra vết máu, ai oán nhìn Long Khuyết, “Công tử, cớ sao ngươi lại có thể nhẫn tâm như vậy.”

Long Khuyết lạnh lùng nhìn nữ tử, nữ tử nhìn Diêu Xu đang đứng bên cạnh Long Khuyết, lập tức quỳ xuống, “Tiểu thư, cầu xin ngươi cứu ta, những người đó muốn làm nhục ta, còn muốn bán ta vào thanh lâu.”

Lại bị người quỳ, đêm qua bị một người quỳ, bây giờ lại bị một người quỳ.

Nàng do dự nói: “Ta chỉ là một tiểu nữ tử mà thôi.”

Có người thấy vậy, ỷ vào đông người mở miệng nói: “Nhưng bên cạnh ngươi có anh hùng rất lợi hại, đuổi mấy người này đi là chuyện rất dễ dàng.”

Long Khuyết nhẹ nhàng liếc qua nam nhân kia một cái, nam nhân tức khắc cảm thấy cơ thể mình run lên, toàn thân như bị chìm trong nước đá.

Ánh mắt như đang nhìn một con kiến như vậy, thật sự khiến người ta sợ hãi.

Diêu Xu là một nữ tử lương thiện, nhưng cũng biết mình không thể cứu người, hơn nữa Long Khuyết chỉ bảo vệ nàng, nàng không có tư cách ra mệnh lệnh với Long Khuyết.

Nhưng mà, nhìn mấy nam nhân hung ác kia, lại nhìn nữ tử mỏng manh yếu đuối đang run rẩy, Diêu Xu cũng không thể thấy chết mà không cứu, nàng kéo góc áo Long Khuyết, “Ngươi có thể giúp nàng một tay không?”

Long Khuyết từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Diêu Xu, “Ngươi bảo ta giúp nàng ta, ngươi chắc chắn chứ, ngươi có biết nàng ta là thứ gì không?”

Long Khuyết đã bị cái mùi hôi thối kia xông đến mức không thể chịu nổi, nếu không phải có nhiều người như vậy, Long Khuyết đã lập tức giết chết cái hồ ly tinh kệch cỡm này rồi.

Diêu Xu do dự, nàng nhìn ra Long Khuyết không vui, một lát sau, vẫn là gật đầu, “Ta muốn cứu nàng.”

Long Khuyết cười lạnh: “Ta chỉ có trách nhiệm với ngươi, cũng mặc kệ những người khác.”

“Ngươi, không có tư cách ra lệnh cho ta, ngươi tính là thứ gì.”

Long Khuyết vốn dĩ đang rất bực bội vì bị ép lập khế ước với một người phàm yếu đuối, bây giờ người phàm này còn đem mấy chuyện vớ vẩn tới làm phiền hắn.

Cút, cút bao xa thì cút, cút đi thật xa.

Diêu Xu tổn thương trước thái độ lạnh lùng không chút khách khí của Long Khuyết rồi, nàng lui về sau hai bước, không thể tin được mà nhìn Long Khuyết.

Nam Chi nói với Mai Ngọc: “Ngươi ra đánh đuổi bọn người xấu đi.”

Mai Ngọc thống khổ che mặt, “Đừng, để bọn họ mang nàng ta đi đi thôi, nàng ta thối quá, vẫn là mặc kệ đi.”

Mọi người:……

Đây là lời nói của con người sao?



Mấy nam nhân tức giận trợn mắt với Mai Ngọc, có người không nhịn được mà chỉ trích Mai Ngọc: “Ngươi cũng là nữ nhân, sao lại có thể nói ra lời khắc nghiệt như vậy.”

“Trơ mắt nhìn một nữ tử gặp nạn, ngươi quả thực không xứng là nữ nhân.”

Mai Ngọc:???

Ngươi có biết ngươi đang nói cái quỷ gì không?

Ta không phải nữ nhân, ta là yêu!

Đến nỗi cái nữ tử đang được các ngươi thương tiếc, cũng là yêu.

Nam Chi thấy Mai Ngọc bị nhiều người chỉ trích như vậy, có chút không vui, “Các ngươi đông như vậy, cũng có thể cứu người, cớ sao lại trách thị nữ của ta không cứu người.”

Một thư sinh trong đám người nói: “Mặc dù nàng không cứu người, nhưng cũng không nên nói lời cay nghiệt như vậy.”

“Đều là nữ nhi, nàng lại không có chút lòng thương người nào, cho thấy đây là một nữ tử tàn nhẫn.”

Nàng kia nghe vậy, dùng ánh mắt nhu nhược động lòng người nhìn về phía thư sinh, ẩn chứa cảm kích, nước mắt rưng rưng, lại hàm chứa rất nhiều lời chưa nói.

Thư sinh bị nhìn bằng ánh mắt như vậy, chỉ cảm thấy trái tim mình run lên, tai đỏ bừng, tim đập thình thịch

Nam Chi chỉ nói: “Các ngươi còn không cố gắng, cái tỷ tỷ này sẽ bị bắt đi.”

Đại khái là Mai Ngọc nói lời khó nghe cộng với Nam Chi khiêu khích, đám người ở đây đều trở nên hùng hổ chống lại mấy kẻ ác.

Nhìn thấy nhiều người như vậy, mấy kẻ ác nhìn nữ tử bằng ánh mắt nham hiểm hung ác, “Ngươi đừng nghĩ tới việc bỏ chạy, ngươi không thể chạy thoát được đâu.”

Nhìn mấy kẻ ác tức tối bỏ đi, mọi người đều vui mừng hoan hô.

Nữ tử rơi nước mắt hành lễ với mọi người, “Tiểu nữ Bạch Sương đa tạ ơn cứu mạng của các vị tráng sĩ, nếu không có các vị, tính mạng tiểu nữ đã khó bảo toàn, cho dù có không mất mạng, cũng sẽ lưu lạc tới thanh lâu, đại ân đại đức của mọi người, tiểu nữ không có gì báo đáp.”

“Nàng không sao là tốt rồi.”

“Mấy kẻ ác đó thật đáng ghét.”

“Không phải sợ, bây giờ nàng muốn đi đâu, chúng ta đưa nàng đi.”

Làm chuyện tốt cứu vớt kẻ nhỏ yếu, trong lòng vui sướng, đối với nữ tử gặp phải bất hạnh lại càng thêm thương tiếc.

Bạch Sương ô một tiếng, nước mắt không ngừng rơi xuống, yếu ớt như cành liễu trước gió, “Cha mẹ ta đều đã bị bọn chúng giết chết, ta đã không còn nơi nào để đi.”

Ai, trong lòng mọi người thở dài.

Nam Chi:……
Chương trước
Chương sau