Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 417: Tiểu Quân Hậu (22)

Chương trước
Chương sau
Edit: Kim

Vẻ mặt Mẫu Nhụy tràn đầy tức giận, “Không có tộc Hoa yêu, không có ta, ngươi có thể trở thành Yêu Hậu sao?”

“Bây giờ ngươi lại muốn thoát khỏi tộc Hoa yêu, thoát khỏi ta, nghĩ cũng thật đẹp.”

Nói ra cái này cảm thấy thật đen đủi.

Khuôn mặt Nam Chi nhăn lại, giống như một cái bánh bao trắng trẻo mập mạp, cô sầu muộn nói: “Ai muốn trở thành Yêu Hậu nha, nếu không phải dì, bây giờ ta đã lớn lên ở một nơi khác, không biết là còn vui vẻ cỡ nào đâu.”

“Dì cũng chưa từng hỏi ta, ta có muốn trở thành Yêu Hậu không, dì tùy tiện thao túng ta, bây giờ còn nói ân huệ với ta, dì Nhụy, dì thật không biết xấu hổ.”

Đừng tưởng ta là trẻ con, ngươi liền có thể lừa gạt ta.

Ta là một quả trứng thông minh.

Mai Ngọc nghe vậy thì cúi đầu càng thấp, nàng đã biết, mồm miệng đứa nhỏ này ngậm đao, biết cách đâm vào lòng người ta, nàng cũng không dám nhìn sắc mặt của Nhụy trưởng lão.

“Yên Phi!” Mẫu Nhụy giận tím mặt, ngay sau đó cố gắng kìm nén, giọng điệu cứng ngắc: “Ta đưa Mai Ngọc đi, sẽ có người tới chăm sóc ngươi.”

Lỗ tai của Nam Chi bị giọng nói sắc bén của dì Nhụy làm cho ù đi, cô nói: “Mai Ngọc là người của ta, dì không được mang nàng đi.”

Mẫu Nhụy không để sự phản kháng của đứa trẻ vào mắt, mà là ném vấn đề sang Mai Ngọc đang đứng một bên, giọng nàng trầm thấp, hàm ý uy hiếp, “Mai Ngọc, ngươi đi theo ta, hay là ở lại?”

Đương nhiên là ở lại, đi theo ngài ta sẽ mất mạng.

Mai Ngọc gần như không có chút do dự đưa ra lựa chọn, “Nô tỳ đi theo quân hậu.”

Tuy rằng đứa nhỏ này khiến người ta nghẹn họng, nhưng có đôi khi cũng ấm áp, chưa từng đánh đập nàng, nếu trở về, khẳng định Nhụy trưởng lão sẽ băm nàng ra.

Trút hết tức giận lên người nàng.

Nếu đã phải lựa chọn, thì không nên do dự.

“Tốt, rất tốt.” Đầu tiên là Mẫu Nhũy sững sờ nhìn Mai Ngọc vẫn luôn trung thành, ngay sau đó lại cười lạnh thành tiếng, âm dương quái khí nói với Nam Chi: “Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà quân hậu có thể thu phục được Mai Ngọc, đúng là càng ngày càng có bản lĩnh.”

“Chỉ là, Mai Ngọc là người của tộc Hoa yêu, ta thân làm trưởng lão, tự nhiên có quyền quản lý tộc nhân trong tộc Hoa yêu.”

Thân thể Mai Ngọc không thể đứng vững, nàng đã hoàn toàn đắc tội Nhụy trưởng lão, nếu trở về, nhất định sẽ không có quả ngọt để ăn, cái mạng này có khả năng cũng không còn.

Nàng cuống quít lại bất lực nhìn về phía Nam Chi, cả tánh mạng đều dựa vào một câu của cô.

Nam Chi lắc đầu nói: “Mai Ngọc tỷ tỷ đã tiến vào cung Yêu Vương, chính là người của cung Yêu Vương.”

“Nhụy dì, dì không thể đưa nàng đi.”

Mẫu Nhụy phát hiện chỉ trong một khoảng thời gian không gặp, Yên Phi đã thay đổi quá nhiều, nhiều đến mức nàng không nhận ra, nếu không phải cũng gương mặt này, thì đã không có nét gì giống Yên Phi trước kia.



Nàng lạnh lùng nói: “Nếu ta nhất định phải đưa Mai Ngọc đi thì sao?”

Nam Chi đột nhiên nóng lòng muốn thử thực lực của mình một chút, “Vậy ta cũng chỉ có thể đánh nhau với dì Nhụy.”

Nói xong, cô còn vén tay áo lên, bộ dạng hứng thú bừng bừng.

Mẫu Nhụy:???

“Tốt, rất tốt, bây giờ ngươi còn dám động thủ với ta.” Thật sự vô cùng phản nghịch.

Mẫu Nhụy cũng không có ý nương tay, nếu không thể trấn áp được Yên Phi, cái Yêu Hậu này sẽ không có tác dụng gì với tộc Hoa yêu.

Mai Ngọc thấy vậy vội vàng lui ra, tránh bị ảnh hưởng.

Nàng chỉ là một bông hoa mai nhỏ yếu bất lực mà thôi.

Cơ thể Mẫu Nhụy phát ra một mùi hoa nồng đậm, khiến người ta hít thở không thông, ngửi một chút, đã đầu váng mắt hoa.

Trước mắt Nam Chi xuất hiện mấy dì Nhụy, bọn họ giống nhau như đúc, căn bản không phân biệt được, không biết đâu là thật, đâu là giả.

Phía sau Nam Chi mọc ra những nhụy hoa trong suốt dày đặc như tơ nhện, nếu không thể phân biệt được ai là thật ai là giả, vậy thì trói hết tất cả các dì Nhụy lại.

Trên thực tế những người này đều không phải là thật, Mẫu Nhụy thực sự đã ẩn nấp không còn thấy bóng dáng.

Nam Chi nhìn những dì Nhụy này tan biến như làn khói, ngay sau đó lại xuất hiện ở nơi khác, dưới chân Nam Chi có vô số rễ cây màu trắng đâm lên, xuyên qua sàn nhà.

“Xôn xao……”

Vô số rễ cây trồi lên từ mặt đất, làm mục nát toàn bộ sàn nhà, cung điện giống như một cái động tơ, rễ cây nhanh chóng quấn quanh cung điện.

Mà Mẫu Nhụy vẫn luôn ẩn nấp cũng bị tìm ra, Nam Chi choáng váng đến mức chỉ có thể giăng lưới khắp nơi để tìm kiếm.

Bộ rễ phát hiện ra mục tiêu, ở lúc Mẫu Nhụy còn đang ngây người kinh ngạc, đã quấn lấy nàng, bộ rễ cùng nhụy hoa không cho nàng cơ hội nói chuyện, trực tiếp đâm vào trong thân thể Mẫu Nhụy.

Bắt đầu lộc cộc lộc cộc uống trà sữa, Mẫu Nhụy kinh hãi, lại bị trói chặt như ve sầu, căn bản không thể trốn thoát, cảm giác sức sống và máu huyết trong cơ thể mình đang dần bị xói mòn, nàng vô cùng khủng hoảng.

Khi mạng sống gặp nguy hiểm ngay trước mắt, Mẫu Nhụy hô to: “Yên Phi, ngươi điên rồi?”

Yên Phi là tu luyện loại tà pháp gì sao?

Thần trí Nam Chi hơi tỉnh lại một chút, ‘thình thịch’ ném Mẫu Nhụy ra khỏi cung điện, hắt hơi không ngừng.

Mùi hương nồng nặc như vậy, đối với khứu giác nhạy bén của một số loài yêu thú, tuyệt đối là tra tấn.

Mẫu Nhụy nhất thời chưa thể từ trên mặt đất bò dậy được, như bị hành hạ toàn thân, sắc mặt trắng bệch, ngã trên bộ quần áo màu đỏ, mang tới một cảm giác thê lương khó tả.



Mẫu Nhụy bất cẩn, không để đứa nhỏ này vào mắt, cũng không biết thủ đoạn công kích của đứa nhỏ, tất cả tạo nên cảnh tượng đáng xấu hổ như bây giờ.

Tộc trưởng tộc Hoa yêu, bị Yêu Hậu ném ra khỏi cung điện.

Nam Chi đi xuống bậc thang, đứng bên cạnh Mẫu Nhụy, sắc mặt đỏ bừng như say rượu, cô nấc một cái hỏi Mẫu Nhụy: “Dì Nhụy, dì còn muốn đưa Mai Ngọc đi không?”

Mẫu Nhụy:……

Nhục nhã người ta cũng phải có mức độ thôi.

Mẫu Nhụy nhìn chằm chằm vào đứa trẻ, nàng bị lừa rồi, vốn tưởng rằng đây là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, không nghĩ tới lại là một đứa trẻ nổi loạn.

Đứa trẻ 30 cân, có 29 cân là phản nghịch.

Nam Chi thấy Mẫu Nhụy không nói lời nào, lại hỏi: “Dì Nhụy, dì còn muốn mang nàng đi không?”

Mẫu Nhụy khuất nhục, nghiến răng nghiến lợi: “Không.”

Nam Chi nở nụ cười, “Vậy là tốt rồi.”

Nam Chi suy nghĩ một chút, lại nói với Mẫu Nhụy: “Dì Nhụy, dì không cần lo cho ta.”

Mẫu Nhụy đứng lên, chắp tay với Nam Chi, nói: “Yêu Hậu có suy nghĩ của riêng mình, ta không nên nói nhiều, nhưng mà cũng mong Yêu Hậu chớ quên, ngươi là người của tộc Hoa yêu.”

Nam Chi gật đầu, “Ta sẽ không quên ta là người của tộc Hoa yêu.”

Ta chính là một đóa hoa nha.

Mẫu Nhụy vung tay áo đi rồi, lưng eo thẳng thắn, không mất đi phong độ của thủ lĩnh tộc Hoa yêu.

Nhưng tấm lưng kia lại luôn có một loại cảm giác tiêu điều chật vật không nói nên lời.

Một số thị nữ nhìn Mẫu Nhụy rời đi với vẻ mặt phức tạp, lại nhìn cung điện Yêu Hậu, sau đó lại nhìn nhau.

Không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hình như là Yêu Hậu có mâu thuẫn với trưởng lão tộc Hoa yêu, trưởng lão tộc Hoa yêu bị đánh ra khỏi cung điện.

Yêu Hậu……

Mạnh tới vậy sao?

Nam Chi vẫn không ngừng nấc, Mai Ngọc thay cô thuận khí, càng thêm cung kính, cảm động rơi nước mắt nói: “Quân hậu, cảm ơn ngươi đã cứu ta, bằng không, bằng không cả đời này ta sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa.”

Nam Chi đi đứng còn có chút lảo đảo, ngáp một cái, “Ta muốn ngủ một lúc.”

Mai Ngọc: “Được.”

Hai người vừa vào tới điện, nhìn thấy cung điện đổ nát thì rơi vào trầm mặc.
Chương trước
Chương sau