Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan

Chương 849: Đại Hạ loạn

Chương trước
Chương sau
Chuyện này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ, kinh thế hãi tục!

“Hoàng đế Đại Hạ đã băng hà rồi ưu!”

“Nghe nói là uống thuốc trường sinh bất lão do quốc sư luyện chế ra, không gắng được mà đi đời nhà ma!”

“Hoàng đế Đại Hạ luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão vốn đế kéo dài tuối thọ, không ngờ lại đòi mạng của hắn ta, đúng là nực cười!”

“Đúng đó, ai mà ngờ được cơ chứ, vậy mà thần đan lại biến thành thuốc độc đòi mạng, quá mỉa mai rồi!”

“Không phải tên quổc sư đó đã từng luyện chế thành công thuốc trường sinh bất lão sao? Tại sao lần này.”

“Thuốc trường sinh bất lão chính là thần dược, nào có thể luyện chế ra được dễ dàng như thế, có lẽ lần này đã thất thủ rồi”

“Nói cũng đúng! cho dù là thế nào thì hoàng đế Đại Hạ cũng băng hà rồi, trời này thật sự sắp đổi rồi đây!”

Ánh mắt của toàn thiên hạ đều tập trung vào Đại Hạ.

Phải biết rằng Đại Hạ hoàng triều chính là một trong ba quốc gia lớn, hoàng đế Đại Hạ thân

là người có quyền thế nhất trong thiên hạ hiện nay, mỗi một hành động của hắn ta đều sẽ thu hút ánh nhìn của người trong thiên hạ.

Vậy mà bây giờ hắn ta đã băng hà rồi, nhất định sẽ dẫn tới phản ứng liên tiếp cục lớn, là họa hay là phúc, mỗi quốc gia đều không thể không có sự chuẩn bị. Trong Ngự Thư phòng của Đại Võ hoàng triều.

Sau khi nữ đế biết được tin này cũng vô cùng thốn thức: “Không ngờ thân là một trong ba đại hoàng giả trong thiên hạ hiện nay, hoàng đế Đại Hạ lại băng hà nhanh như thế! Hơn nữa còn chết bởi thần đan mà mình si mê nhất! Một thời đại chung quy cũng sắp kết thúc rồi!”

“Đúng vậy, hoàng đế Đại Hạ đã chết như vậy! Nghe nói trước khi chết không ngừng đi ngoài, toàn bộ cung điện tràn ngập mùi thổi, chết thật sự rất nhục nhã!” Lâm Bắc Phàm cũng thấy vô cùng thổn thức.

Từ chỗ mật thám có được tin tức Đại Hạ hoàng triều vì nuốt viên đan dược màu đen được gọi là thuốc trường sinh bất lão kia, sau đó vẫn luôn tiêu chảy không ngừng, đi ngoài đến chết.

Từ xưa đến nay vần chưa có một vị hoàng đế nào chết như vậy.

Cách chết này thật sự đã mở ra một tiền lệ trong lịch sử, đã định trước sẽ lưu tên sử sách, để

lại tiếng xấu muôn đời.

Đồng thời, Lâm Bắc Phàm cũng khâm phục tên đạo sĩ bất lương đó, hắn ta cũng thật dám lừa người, lừa từ đầu đến cuối, lừa hoàng đế Đại Hạ và các quan quay vòng vòng.

Trong lúc ấy, chỉ cần ngự y kịp thời cứu chữa thì hoàng đế Đại Hạ cũng không có khả năng chết đi.

Kết quả lại bỏ lỡ thời cơ tốt đế cứu người một cách uổng phí như thế.

“Cho nên bệ hạ tuyệt đối đừng si mê thuật trường sinh! Thiên hạ vốn không có thuật trường sinh, ngươi càng khát cầu trường sinh ngược lại sẽ mất đi càng nhiều, thậm chí là cả tính mạng của mình!” Lâm Bắc Phàm khuyên nhủ.

“Ái khanh yên tâm, trẫm tuyệt đối sẽ coi đây là bài học?

Trong lòng nữ đế vẫn sợ hãi, ánh mắt không nhịn được mà nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.

Cái chết của hoàng đế Đại Hạ có liên quan cực lớn đến tên hại người này.

Nếu không phải hắn thông qua đủ loại phương pháp thần bí để tạo ra thần tích trước, lừa Hư Không đạo trưởng và toàn bộ người trong thiên hạ thì hoàng đế Đại Hạ sẽ không mắc bẫy, sẽ không uống lộn thuốc độc mà đi đời nhà ma.

Đây đúng là tên lừa đảo số một thiên hạ, trong bụng toàn mưu mô, ngay cả hoàng đế hoàng triều cũng bị hắn hại chết! Nếu không phải nàng biết sự vi diệu trong này thì chỉ sợ cũng sẽ bị đối phương hại chết rồi.

Lâm Bắc Phàm cảm thấy ánh mắt của nữ đế có hơi kỳ lạ, hắn sờ mặt mình: “Bệ hạ, ngươi nhìn vi thần làm gì, lẽ nào trên mặt vi thần có hoa sao?”

Nữ đế lắc đầu: “Không có! Ái khanh, hoàng đế Đại Hạ đã băng hà, ngươi cảm thấy tình hình của Đại Hạ sau này sẽ thay đối thế nào, thiên hạ sẽ xảy ra biến đối gì? Nói suy nghĩ của ngươi ra để trẫm nghe thử!”

“Rõ, thưa bệ hạ! Vi thần cho rằng hoàng đế Đại Hạ băng hà, một điểm đầu tiên là Đại Hạ chắc chắn sẽ loạn” Hắn chậm rãi nói: “Trải qua thảm họa băng tuyết trước đó, Đại Hạ đã mất hơn hai nghìn vạn dán, dân chúng còn lại đều giận dữ trong lòng, phất cờ khởi nghĩa, Đại Hạ đã sớm vô cùng loạn lạc rồi!”

“Sau này, hoàng đế Đại Hạ vì luyện chế thuốc trường sinh bất lão mà không để ý đến triều chính, thu thập kỷ trân dị bảo và các loại dược liệu quý giá trong khắp thiên hạ, lần nào cũng khiến dân chúng oán giận, loạn càng thêm loạn!”

“Bây giờ hoàng đế Đại Hạ băng hà, Đại Hạ hoàng triều như rắn mất đầu, chắc chắn sẽ càng hỗn loạn hơn!” Lâm Bắc Phàm ngồi ngay ngắn lại,

nói tiếp: “Phải biết rằng Đại Hạ vốn có thái tử nhưng thái tử Đại Hạ đang bị giam trong thiên lao của triều ta, Đại Hạ không hề lập thái tử mới, điều này có nghĩa mỗi một vị hoàng tử đều có cơ hội đăng cơ, chấp chưởng quyền lực thiên hạ! Vì một phần quyền lực chí tôn này chắc chắn sẽ diễn ra một màn… quần long đoạt đích!”

“Bệ hạ, cũng không phải ngươi không biết con đường giành ngôi báu xưa nay ngập tràn máu tanh, vì vị trí cửu ngũ chí tôn mà huynh đệ tương tàn cũng không hề hiếm thấy! Dưới tình thế như vậy, Đại Hạ nhất định sẽ dao động bất an, bấp bênh, quốc gia không một ngày được bình yên! Cho dù gắng gượng qua được cũng sẽ suy giảm quốc lực, không bằng ngày trước nữa!”

“Tình hình như vậy vô cùng có lợi cho Đại Võ chúng ta! Chúng ta có thế vạch kế hoạch, thu được lợi ích khó tin từ trong này! Giống như ban đầu bọn họ đã nhòm ngó Đại Võ chúng ta!”

Nữ đế tươi cười gật đầu: “Ái khanh nói chí phải, trẫm cũnq nqhĩ như thế!”
Chương trước
Chương sau