Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Xuyên Không Rồi, Ta Làm Nữ Phụ!

Chương 87: Đường Tịch đến hỏi nguyên do

Chương trước
Chương sau
Linh Vân đẩy cửa bước vào:

- Linh Đàm, chuẩn bị xong chưa ?

Ta nhìn bức tượng Đường Tịch khắc lại hình dáng ta đang được đặt trên bàn trang điểm, cầm bức tượng lên nhìn dưới đáy thấy ba chữ "Tặng thê tử".

Hoá ra những thứ ta thấy khi rơi xuống Vong Xuyên đều là thật. Ta cất bức tượng vào trong tay áo, đáp :

- Xong rồi.

Cánh cửa phòng Tiên Dược Các mở ra, Linh Đàm một thân giá y đỏ rực khẽ lay động theo gió. Trước mặt vô số tiểu tiên thị cầm giỏ đựng đầy cánh hoa hồng đứng xếp hàng hai bên, mây trời từng áng màu hồng rực rỡ đẹp vô cùng.

Linh Vân một thân hồng y, đưa tay ra đỡ Linh Đàm. Linh Đàm đi đến đâu, tiểu tiên thị tung cánh hoa đến đó. Nghi thức làm lễ thành thân cũng không quá phức tạp.

Theo tập tục của Thiên Giới, Phong Đăng là Thiên Đế, hắn sẽ không đến đón Linh Đàm mà chỉ chờ nàng ở đại điện, thay vào đó là Linh Vân đích thân đưa Linh Đàm bước lên kiệu hoa do tám linh thú phượng hoàng dẫn đường.

Đi một đoạn ra khỏi Tiên Dược Các, kiệu hỷ ở ngay trước mặt. Linh Đàm không chút do dự bước lên kiệu, nàng vừa ngồi xuống kiệu thì thấy xa xa bóng dáng bạch y đang bay đến, hắn từ từ đáp xuống trước kiệu, đứng trước mặt Linh Đàm.

Sâu tận trong đáy mắt Linh Đàm rung động dữ dội, tim nàng như bỏ lỡ một nhịp đập. Đường Tịch khuôn mặt nhợt nhạt đứng trước kiệu:

- Linh Đàm Các Chủ thật sự muốn gả cho Thiên Đế ?

Linh Đàm muốn đứng dậy nhưng bị truyền âm của Linh Vân cản lại:

" Linh Đàm, tỷ không muốn cứu Đường Tịch nữa sao ?"

Truyền âm này chỉ mình Linh Đàm nghe thấy, Linh Đàm cảm thấy có thứ gì đó nghẹn ở cổ. Muốn nuốt xuống cũng không được. Vì sao Đường Tịch lại đến đây chứ.

.... Hôm đó, Linh Vân đến quỳ xuống trước mặt Linh Đàm cầu xin:

- Linh Đàm, ta xin tỷ cứu Đường Tịch đi. Đường Tịch ngài ấy sắp không sống được quá ba tháng nữa.



Linh Đàm đứng bên trong kết giới, nhìn Linh Vân đứng bên ngoài kết giới đang nức nở. Tim nàng như thắt lại.

- Muội đứng lên trước đi.

Linh Vân lắc đầu, khuôn mặt đẫm lệ vẫn quỳ dưới đất:

- Không. Tỷ đồng ý với ta, ta mới đứng dậy.

Linh Đàm đưa tay ra chạm vào kết giới, nàng muốn đỡ Linh Vân đứng dậy nhưng bị kết giới cản lại.

- Nói đi, phải làm thế nào mới cứu được Đường Tịch.

Linh Vân ngẩng đầu nhìn Linh Đàm, ngập ngừng một lúc vẫn quyết định nói. Nàng cũng là không còn cách nào khác, trên người Đường Tịch có vô vàn vết thương, vết đao có, kiếm có, thương có....nhiều vô kể.

Nếu đổi lại là người khác e rằng đã chết từ lâu, chỉ có Đường Tịch mới trụ được đến bây giờ.

- Linh Đàm, Đường Tịch vốn là linh thể Thượng Thần. Cần thần lực tương đương để chữa trị. Nhưng từ lâu đã không còn thần nữa, pháp lực của chúng ta vốn không đủ để chữa trị. Kể cả máu ở tim của ta cũng không có tác dụng.

Ta đã tìm mọi cách để chữa trị cho Đường Tịch nhưng đều không hiệu quả. Duy chỉ có một cách là chưa thử qua, cần vảy ngược của long tộc. Ta nghe nói trên người long tộc có một chiếc vảy mọc ngược ở tim. Đó là chiếc vảy cứng nhất, cũng chứa nhiều linh lực nhất.

Long tộc vốn được trời thiên vị, pháp lực cao hơn các linh thú khác, cũng không cần tham gia nghi lễ phi thăng để thăng cấp linh lực. Với linh lực của Phong Đăng hiện giờ chắc chắn đang ở cấp thượng thần không hơn không kém Đường Tịch là bao. Cho nên...

Linh Đàm cũng phần nào đoán được Linh Vân muốn nói gì tiếp theo, nàng ngắt lời:

- Cho nên muốn ta đi xin chiếc vảy ngược đó ?

Linh Vân gật đầu hai cái khẳng định lời Linh Đàm nói là đúng.

- Chỉ có tỷ thân thiết với Phong Đăng, chỉ cần thứ tỷ muốn Phong Đăng đều sẽ cho.

Thảo nào Tác giả lại nói, cách thì có nhưng không biết ta có nguyện ý hay không.



Muốn lấy được chiếc vảy ngược đó nào có dễ. Tương truyền chiếc vảy ngược đó sẽ được long tộc trao tặng cho thê tử của mình để chứng tỏ lòng chung thủy với bạn đời.

Với địch ý của Phong Đăng với Đường Tịch, nếu nàng nói muốn chiếc vảy ngược của Phong Đăng cứu mạng Đường Tịch, hắn chắc chắn sẽ không cho nàng. Cách duy nhất chỉ có "Thành Thân!"

.....

Đường Tịch nhắc lại từng câu từng chữ:

- Linh Đàm Các Chủ, thật sự muốn gả cho Thiên Đế làm Thiên Hậu ?

Nội tâm Linh Đàm đấu tranh dữ dội, làm gì có ai muốn gả cho người mình không yêu. Nhưng nàng không còn sự lựa chọn nào khác.

- Ta và Thiên Đế... Lưỡng tình tương duyệt. Ta muốn gả cho ngài ấy, làm thê tử của ngài ấy. Cho dù ngài ấy không phải Thiên Đế, ta cũng gả.

Giọng của Linh Đàm trầm lắng, nàng cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn để Đường Tịch phát hiện ra điều bất thường.

Đường Tịch cười nhạt, làm gì có ai gả cho người lưỡng tình tương duyệt mà nét mặt chẳng có lấy một chút vui vẻ.

- Linh Đàm, đừng đem hạnh phúc của bản thân ra làm trò đùa.

Ta không dám đối diện với Đường Tịch, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Ta sợ bị hắn vạch trần lời nói dối.

- Ta không đùa. Phong Đăng rất tốt với ta, chưa từng phụ ta. Ta nhất định sẽ hạnh phúc !

Đường Tịch nhìn dáng vẻ của Linh Đàm, hắn vẫn không tin nàng thật lòng muốn gả. Hắn nghĩ nàng ghét nhất bị bó buộc, sau này sẽ tiêu dao tự tại một mình ở nhân gian giống như lúc nàng rơi xuống luân hồi chi cảnh mất tích.

- Linh Đàm, có phải nàng bị ép không ? Đừng sợ. Ta sẽ bảo vệ nàng !

Đường Tịch vừa nói vừa đưa tay ra trước mặt Linh Đàm, dáng vẻ hắn ngoại trừ tiều tụy hơn trước thì ánh mắt tràn đầy sự ôn nhu.

Lúc trước Linh Đàm cũng từng tưởng tượng ra cảnh tượng như hiện tại. Nàng nắm tay Đường Tịch vui vẻ một đời. Nhưng hiện tại không thể nữa rồi.
Chương trước
Chương sau