Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Xuyên Không Làm Phế Nhân Tiểu Quận Chúa

Chương 7: Ca Ca Ra Mặt

Chương trước
Chương sau
Ta rất quyết tâm với mục tiêu lần này. Tờ mờ sáng hôm sau, ngay khi Vương gia đang chuẩn bị lên đường thượng triều, ta đã lẽo đẽo xin đi theo ông. Vương gia cười hiền từ, ông đương nhiên đồng ý ngay.

Lần đầu ta tới thư viện hoàng cung, ta bất ngờ, lần đầu trong đời ta chứng kiến một kho tàng sách khổng lồ đến vậy. Không phải loại sách thơm mùi giấy hiện đại, mà là những thư án cuộn tròn để trong bọc, được dán nhãn, niêm tên kĩ càng.

Màu bọc cũng rất đẹp, vải lụa, hoa văn không càu kì, bề ngoài toát ra cũng không phải thứ ánh sáng chói mắt, dát vàng khảm đá như long bào, mà nó mang màu gỗ trầm, màu be, rất cổ điển, sang trọng, đèn cũng là đèn lồng năm góc. Cả gian phòng toát lên vẻ cổ kính, thư thái đến lạ. Mùi hương tre, hương gỗ, hương tràm cứ vang vảng, phảng phất thư thái.

Các loại sách được chia đều thành hàng, mỗi hàng sâu hun hút. Ta mê như điếu đổ, trước kia, ta là mọt sách chính hiệu đấy! Chỉ là không có tiền, ta phải đi ra quán net đọc sách báo mạng. Ta lui tới quán net chỉ để đọc truyện, tiểu thuyết, nhiều tới mức kết giao huynh đệ với con bà chủ quán.

Ta bị choáng ngợp, đờ đẫn ngắm nghía rất lâu.

Nhưng rồi sự suy tư cũng bị đánh thức. Những âm thanh rất nhỏ, tiếng xì xầm bàn tán.

Đường đường là quận chúa, nhưng người hầu kẻ lại đi qua ta, ngang nhiên lui tới trước mắt ta mà không hề hành lễ, tìm một cái xó xỉnh, đâm chọc nói xấu ta.

-Cô ta cũng lui tới đây sao?- Chúng nói với giọng điệu mỉa mai, châm biếm.

-Có trời mới biết! Hôm nay thời tiết, vận may có đẹp mấy, cũng thành âm u cả thôi.

-Ôi chao, coi cái mồm cô, coi chừng ả nghe....

-Nói đủ chưa?- Ta lườm ngoắt ra cái chốn ô hợp túm năm tụm bảy bọn chúng, nói rất to.

-Từ bao giờ, người của hoàng tộc lại có thể đem ra cho hạ nhân các ngươi bàn tán?- Ta nghiêm giọng.

Chúng nghe ta chỉ điểm, nhưng mặt tỉnh bơ, ai nấy đều là những đôi mắt lạnh lùng, khinh rẻ. Thái độ xấc xược như vậy, vì chúng biết ta không có quyền lực, là quận chúa nhưng không có danh hiệu, là hoàng tộc nhưng phế nhân bất tài, là người ăn trên của cải của dân nhưng vô dụng. Ta có làm quá chuyện này ở đây, chúng cũng sẽ dửng dưng như vậy, vì đến cả chúng cũng rõ, cả cái hoàng cung này, liệu có mấy người đứng về phía ta? Sẽ chả ai trừng phạt chúng cả.

Thật trớ têu, táo tễu làm sao!

Vân Cửu Tư à, Vân Cửu Tư, nàng làm quận chúa, nhưng cũng không phải quận chúa, đến cả hạ nhân tòng bát phẩm mạt đẳng canh y, còn có thể chế giễu nàng như vậy! Bảo sao những kí ức nàng cho ta xem, lại đứt đoạn, ngắt quãng.

Họ nói nàng hay vào hoàng cung, nhưng thứ nàng cho ta thấy, có mấy khi là trong cung đâu!? Nàng muốn lãng quên đi tầng kí ức ấy.

Vì chúng đối xử với nàng rẻ rúng như vậy. Nàng tủi thân đúng không? Nàng đã chịu đựng suốt những thời thơ ấu....

Có chức danh nhưng lại không có quyền lực, có thế gia nhưng không có người chịu đứng bên bảo vệ, cứ chỉ nơm mớm lo sợ bị kẻ khác giật gân túm lấy, đẩy nàng xuống ao bùn. Tính ra nàng không khác gì ta, chẳng khác kẻ hạ tiện là bao.

Ta nhướng mày, lùi đi. Ngước nhìn chiếc thang gỗ vững chắc, ta phủi phủi tà áo, leo ngồi lên hàng ngang thứ ba, trưng ra điệu bộ kiêu ngạo, dáng ngồi vắt chéo chân, nhìn xuống chúng với vẻ mặt lạnh tăm:

-Đúng là ta chả làm gì được lũ các ngươi. Nhưng đám các ngươi não toàn bùn bẩn dơ dáy chỉ biết nói xấu người khác như vậy, mới đúng là bất tài vô dụng!

-…- Chúng lặng thinh, nét sợ hãi thoáng trên đôi mắt.

-Có biết đang là thượng triều không? Bổn quận chúa vào đây cùng Vương Gia của các ngươi đấy, có tin ta làm ầm lên, làm hỏng buổi triều hôm nay, thì chuyện gì xảy ra không?

Ta nhếch mép cười giễu cợt, đe dọa:

-Ta bị phạt một năm bổng lộc, cấm túc là cùng, nhưng các ngươi là tội mất đầu đấy! Sao!? Tổng quản đâu? Tên hoạn quan ấy không dạy các ngươi lễ nghi đoàng hoàng, là không biết bê bàn bê đèn ra cho ta tìm sách mà đọc à!? Lễ nghĩa hoàng cung còn thua cả vương phủ chúng ta sao?

-Hôm nay cô ta sao vậy....- Chúng vẫn bướng bỉnh.

Ta cười, rồi thở cái “hừ”, bỗng vừa phủi tay đứng dậy, chúng liền quỳ rạp xuống, nức nở khóc khiến ta ngỡ ngàng. Tình thế thay đổi như chong chóng.

-Ôi chao, hôm nay quận chúa giá lâm. Không biết là đọc được chữ hay không mà sao lại đi so đo với hạ nhân thế này?

Tiếng đàn bà chua ngoa vang lên từ đầu sảnh, một ả nữ nhân đầu treo đầy kim trâm đắt tiền, diêm dúa làm màu, tai đeo vàng nặng trịch kéo da xệ cả xuống, bước từ cửa tới. Ả đi cũng chậm, uốn éo không ra hơi, mang tiếng vào thư viện nhưng áo mặc tầng rằng lớp lớp như đi dạ hội, lớp vải nặng kéo lê thê cả hàng, thị nữ theo sau cũng bốn người.

Chủ nào tớ nấy, vênh mặt dương dương tự đắc, giương con ngươi dơ dáy nhìn ta. Hóa ra là chuyện gì, tin tức nhanh nhẹn, ả là đến kiếm chuyện với ta.

Đám hạ nhân ở đây, tâm tư đúng là khó lường, diễn kịch cũng cao thâm, ả nào ả nấy, nước mắt rặn ra đều như vắt chanh, làm như ta phạt gậy chúng, dọa đánh không bằng.

Ả đàn bà diêm dúa đến trước mặt ta, cất cái chất giọng cao vút, đành hanh, khinh ta ra mặt:

-Quận chúa à, hoàng cung chứ không phải nhà ngươi, từ bao giờ hạ nhân trong cung lại có thể tùy tiện đối....

-Ngươi là ai?- Ta nheo mày, ngắt lời dứt khoát, hỏi ả ta với chất giọng đanh đanh.

-….- Ả ta như hóa đá, há mồm trợn mắt nhìn ta.

-To gan! Là Từ Tiệp Dư!- Ả nha hoàn nhanh mồm hét vào mặt ta.

Ta gật gù:

-À, là Tiệp Dư, cũng chỉ đến vậy mà thôi, chủ nào tớ nấy, thật láo xược!

-Ngươi!

-Ngươi gì mà ngươi! Chỉ là một tiệp dư nhỏ bé, mà cũng lên mặt với quận chúa độc tôn à? Cho dù là hoàng cung hay vương phủ, ta cũng mang trong mình dòng máu hoàng thất, hầu hạ là bổn phận của hạ nhân, hạ nhân làm sai, thì phải phạt! Trong cung nào có quy định, quận chúa thì không được phạt hạ nhân đâu! Ta cứ tưởng các ngươi nề nếp lắm ra cũng chỉ có vậy.

-…-Ả lặng thinh ko đáp.

-Đã gả vào Đế gia, thì cũng nên xem lại biểu cảm và tác phong lễ độ một chút. Ngoài ca ca ta, vương gia, thái tử và Đế Hậu, ta phạm lỗi gì chưa đến lượt ngươi định đoạt!

-Hay! Nói rất hay!- Đột nhiên, một tiếng cười hào sảng vang lên, giọng điệu có chút bông đùa nhưng trầm ồm quen thuộc khiến ta có chút giật mình.

Hôm nay nhiều người đến hóng chuyện vui quá!

Ả tiệp dư xanh mặt, nhún người hành lễ, đám nô tiện cũng co rúm người, cúi rạp đầu không dám ngẩng lên, nhất loạt đồng thanh:

-Yên Thế Tử!

Đúng rồi, còn ai vào đây nữa, ca ca trời đánh của ta.

Hắn mặc trang phục xanh lam có in nhành trúc nhạt, viền bằng chỉ vàng, vừa thanh nhã mà sang trọng. Hắn tóc búi gọn gàng, đội mũ niệm bạc đơn giản, có đính ngọc xanh.

Cửu Dạ cố tình mặc đồng điệu với ta, ta cũng mặc áo choàng màu xanh lam có in lá trúc trên vai, y phục là màu ngọc bích nhạt, trâm bạc hắn tặng ta cũng đem, vô cùng thoải mái.

Nhưng không thể phủ nhận, hắn nhìn phong trần hơn mọi ngày, lịch lãm hơn mọi ngày rất nhiều. Có lẽ vì ta đang cô độc chống đối đám người này một mình, đột nhiên có người đừng ra bảo vệ, ta liền thấy vị ca ca này có gì đó lớn lao.

Ca ca nhà ta cũng đến lúc dùng rồi!

Hắn bước tới đĩnh đạc rồi bắt chước ta, ngồi trên bậc thang, trừng mắt nhìn xuống. Cửu Dạ có lẽ đã âm thầm quan sát mọi chuyện.

Ta vẫn không khỏi thắc mắc:

-Sao huynh lại tới đây?

-Phụ vương lo lắng cho muội nên mới bắt ta tới đây đấy! Con nhóc nhà muội cũng nhanh gớm! Mới sáng ra đã không thấy đâu, hại ta sáng sớm mắt nhắm mắt mở đuổi theo! Thế mà lại hỏi ta như vậy, không hỏi han gì ca có tủi thân không!?

Ánh mắt ta phán xét lia một lượt từ đầu xuống chân. Nhìn hắn đâu có vẻ gì là vội vàng, suồng sã đuổi theo đâu!? Cứ phóng đại là nhanh.

Cửu Dạ chuyển ánh mắt nhìn về phía Từ tiệp dư:

-Tiệp dư này, ta thấy Tứ phẩm Tần vị đổ xuống, hình như không được tự ý ra vào thư viện hoàng cung đâu! Người ngoài như ta ấy mà, vương phủ chúng ta không rành chuyện trong cung lắm, cơ mà tiệp dư có thẻ thông hành không? Sao lại tự do đi lại thế!?

Nàng ta im bặt. Không hổ là ca ca ta, nói câu nào là thấm thía câu đấy, mặt nàng ta trắng bệch như sắp đổ bệnh ngất ở đây, im bặt không dám nói câu nào, cứ “ta.... ta....ta”.

-Nhưng thế tử, quận chúa cũng tự do đi lại đấy thôi!

Ả nha hoàn hầu cận nhanh mồm lẻo mém, chỉ thẳng tay vào ta. Ta nhướng mày khinh thường, giơ thẻ vàng Vương gia đưa lên cho chúng chiêm ngưỡng, nghiêng mặt tự hào không thèm nói câu nào. Tiếng nói của vật chất là không thể bàn cãi.

Nhìn điệu bộ đắc ý trẻ con của ta, Cửu Dạ chỉ cười mỉm. Hắn ở đây giữ hình tượng đến lạ, nếu là vương phủ hắn đã cười phá lên rồi.

Nhưng hóa ra ta nghĩ oan cho hắn, Cửu Dạ thực ra đang bân tậm đến chuyện khác, hắn đột nhiên lớn giọng, quát:

-Vô lễ! Ai cho ngươi cái gan chỉ trỏ vào muội muội của ta!

Tự dưng, ta thấy lòng mình ấm áp. Đã bao giờ, ta thấy Cửu Dạ là chỗ dựa vững chắc như vậy chưa.

Nữ nha hoàn sợ xanh mật, đập đầu cái rẫm:

-Thế tử thứ tội, thế tử thứ tội!!!

Cửu Dạ nheo mắt, hắn đánh đòn tâm lí, trực tiếp chỉ trích chủ nhân:

-Từ tiệp dư, có vẻ là cô không biết dạy dỗ hạ nhân thế nào nhỉ? Ngươi mạnh miệng phân định ranh giới người trong cung và người vương phủ, vậy thì hôm nay ta sẽ cho người biết, thế nào là phép tắc hoàng gia! Người đâu!

Ngờ đâu, ả ta rất lẻo mép, vội hét toáng lên:

-Thế tử! Diệp Diệp dù gì cũng là bộ mặt của ta. Hôm nay ta có lệnh thị tẩm, thật không tiện trừng phạt con bé!

Cửu Dạ đen mặt lại, giọng trầm hẳn:

-Được. Xem như bổn thế tử hôm nay độ lượng, nhưng dĩ hạ phạm thượng là đại tội, tiệp dư tốt hơn hết nên dạy lại hạ nhân của mình, tránh để chuyện hôm nay đến tai thánh thượng, thì câu chuyện không chỉ dừng lại ở việc trừng phạt tôi tớ thôi đâu!

-Vậy... vậy, thiếp xin được phép cáo lui.

Cửu Dạ ghét ả ta ra mặt, ngoảnh đi không thèm nhìn, hắn nâng ngón tay, chỉ vào đám hạ nhân co rúm một góc:

-Hôm nay muội muội ta bị phạm thượng như vậy, kẻ làm ca ca thật rất thương lòng. Càng không thể để hạ nhân các ngươi tác oai tác quái, ít nhất cũng phải trừng trị làm gương cho kẻ khác noi theo. Người đâu! Vả miệng! Mỗi tên hai mươi cái.

Và rồi cả cái thư viện im ắng, lại đầy tiếng vả miệng, oanh oanh chan chát, đau buốt như cứa da thịt.

Ta nhìn Cửu Dạ ngồi trên thang, nhíu mày, ta đi qua thang liền kéo một đoạn làm hắn mất thăng bằng xuýt ngã, coi như là để trả đũa cho việc hắn đứng nhìn chuyện vui mãi mới đứng ra giải quyết vì ta. Hơi ấm ức, nhưng miệng ta lại không nhịn được mà cong lên cười đầy hạnh phúc.

Những ngày sau ấy, cứ vào cung là Cửu Dạ lại theo ta. Có thể, đường từ cung tới thư viện, hạ nhân đều tránh đụng độ ta, nhưng đám người trong thư viện, ai nấy nhìn thấy ta đều phải cúi chào, không dám nghi ngoe gì với ta.

Nhiều khi nhìn Cửu Dạ mệt mỏi, nằm ườn ra bàn mà ngủ, ta không khỏi thắc mắc:

-Ca đến đây không đọc sách thì đến làm gì?

Hắn đáp thản nhiên:

-Ở đây có cuốn sách thánh hiền, binh lược nào ta chưa đọc không?

Được rồi, về khoản này, ta không đối chất được với hắn. Từng có thời, hắn nổi danh là thần đồng, thuộc từng chữ, từng trang sách một kia mà, nức tiếng kinh thành.

-Nếu muội không phiền, ta cũng có thể tóm tắt cho muội vài quyển...

-Thôi, các người giải thích ta cũng có hiểu đâu, chỉ bằng để ta tự tìm hiểu, tự tìm lời giải thích cho bản thân!

-Được....- Hắn nằm trườn ra mệt mỏi không đôi co với ta.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu qua, nhưng tia ban mai đổ lên ngũ quan điềm đạm, phong trần của hắn, góc nghiêng phô ra sống mũi cao thẳng.

Không thể phủ nhận, Cửu Dạ là một mỹ nam tuấn tú, hắn thừa hưởng mọi vẻ đẹp của Yên vương. Hôm nay hắn yên tĩnh đến lạ, nhưng lại toát ra thứ nhiệt lượng làm ta thấy ấm áp, không còn cảm thấy cô độc như xưa.

Ta thích sự yên lặng, bình yên như vậy, giá mà, hôm nào cũng như vậy, thì tốt nhỉ.
Chương trước
Chương sau