Đăng nhập để xem nội dung liên quan

Đăng nhập

Xem Thường Ta? Ngài Đủ Khả Năng?

Chương 10: Quân sư của ta.

Chương trước
Chương sau
Bàn tay hắn ve vuốt cơ thể cậu, Nam Án rùng mình. Khuôn mặt của đối phương tựa hồ như muốn cuốn cậu sâu vào trong hơi men vậy, say mãi không dứt. Cẩn Duật trước mắt cậu quyến rũ đẹp đẽ biết bao nhiêu... cho dù cậu biết bản thân không được phép mơ tưởng đến hắn thì vẫn mê mẩn không thôi.

Nam Án vòng tay ôm lấy cổ Cẩn Duật. Nụ hôn ngọt ngào vương vấn trên môi, mê man mãi. Bên tai ngỡ như có tiếng thì thầm.

" Nam Án, tâm ta duyệt ngươi"

(...)

Cậu bừng tỉnh, đầu truyền tới cơn đau giữ dội, mồ hôi ướt đẫm áo. Một bên tay bị bó chặt vẫn làm cậu khó chịu. Cậu vừa mơ thấy cái gì vậy chứ? Là mộng...? Hạ mắt nhìn xuống bên dưới của bản thân lại càng khiến cậu cảm thấy xấu hổ. Ngước ra ngoài trời, đã là canh ba rồi. Nam Án vô thức đưa tay chạm lên môi, chân thực đến kì lạ, từng tế bào trên cơ thể cậu vẫn còn đang xao xuyến cảm giác đó.

- Ngươi định đi đâu thế?

Ngay khi cậu vén màn che muốn ra ngoài rửa mặt thì nghe tiếng nói. Nam Án quay lại, chắp tay hành lễ.

- Thỉnh an Liễu lang quân, ngài khuya ấm. Nô gia có chút khó ngủ nên muốn đi tẩy trần qua loa chút.

- Thế lại vừa hay, Tiêu lang quân vừa đi từ trại luyện binh về, ngươi tới kì lưng cho y đi.

Câu nói của Liễu Lan Đình khiến Nam Án đơ cả người ra, mặt thoáng đỏ lên.

- Nô đã hiểu, đa tạ lang quân truyền lệnh.

Trăng đêm nay tròn, gió khuya cơ hồ thật dễ chịu. Vài chiếc lá cây rơi xuống, cậu thiết cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, rảo bước nhanh hơn về phía phòng tắm. Qua lớp mạng ngăn cách cũng đã mơ hồ có thể nhìn thấy cơ thể của Tiêu Cẩn Duật. Cậu để y phục của mình bên ngoài, chỉ mặc trung y trắng bước vào với hắn.

- Ngươi tới rồi, Nam Án. Phiền ngươi quá, đã canh khuya rồi.

- Không phiền thưa chủ nhân. Nô gia cũng vừa hay tỉnh giấc, hầu hạ người là chuyện tốt.

Một tay cậu với lấy miếng khăn tắm ướt chà lên lưng cho hắn. Hơi nước bốc lên, trong người chẳng hiểu sao lại thấy thật nóng nực. Nam nhân trước mặt cậu cơ thể thật rắn chắc, vài nơi còn lưu lại những vết sẹo, hay vết chai do tập luyện để lại.

- Nam Án, ngươi nói xem thứ gì có thể ảnh hưởng trực tiếp tới một đội quân.

- Ngựa và lương thực, thưa lang quân.

- Rất có thể vẫn còn gián điệp của Trung Chiếu còn thủ trong thành.

Hắn quay lại, mỉm cười với cậu.



- Nam Án, chốc nữa gặp ta ở thư phòng. Có nhiệm vụ mới cho ngươi đây.

Nam Án bất ngờ, đối với nụ cười của hắn dành cho cậu, bản thân cậu không ngăn được cảm xúc vui mừng mà hớn hở đáp lại.

- Nô gia tuân lệnh chủ nhân.

(...)

- Chủ nhân, người thật sự tiêu tiền như rác.

Đối với 50 lượng trên bàn, Nam Án không biết nên nói sao. Gã nam nhân trước mắt cậu thì vẫn cứ nhởn nhơ ăn thịt xiên nướng. Hắn đáp lời cậu.

- Đằng nào cũng không phải tiền của ta, chỉ cần viết báo cáo gửi lên hoàng thất, tiêu tiền đúng mục đích là được thôi mà.

Hắn cũng bóc lột người khác có thua gì cậu. Chủ nào thì tớ nấy.

Nhiệm vụ cậu được nhận là mua 100 con thỏ rồi thả qua biên giới của Đông Khánh- nơi Mông Cổ đang thành lập trại ngựa, chuẩn bị cho cuộc giao chiến những năm sắp tới.

Cẩn Duật hắn cũng thật tham lam quá đi, nghĩ tới lương thực, hắn không tranh chấp lương thực với lính nước khác, trực tiếp dành đồ ăn với súc vật luôn. Đông Khánh và Mông Cổ đều là những nước có đa số diện tích là bình nguyên và thảo nguyên, hoạt động chính của người Mông Cổ cũng là chăn nuôi ngựa và gia súc. Mà nguồn thức ăn chính của đám gia súc đó lại chính là cỏ. Với điều kiện khí hậu tốt như bên Đông Khánh và Mông Cổ thì các loài vật như thỏ sẽ sinh sôi nảy nở rất nhanh. Sẽ sớm thôi, nguồn thức ăn cho đám gia súc đó sẽ bị tàn phá. Xét về lâu dài, đối với người sống trên lưng ngựa như người Mông Cổ thì đó cũng có thể coi là đòn chí mạng.

(...)

Trại huấn luyện tư binh được xây dựng sâu trong khu rừng Khởi Nguyên. Người trực tiếp giám sát các hoạt động huấn luyện là Ân Điển và Cẩn Duật. Thời gian biểu của bọn chúng cũng được lên kế hoạch cẩn thận, sáng làm nông, chiều luyện võ. Đồng thời cũng dựa vào kế sách đó chiêu mộ được rất nhiều nạn dân đến nhập binh. Đội quân ngày càng lớn mạnh, tổ chức cũng ngày càng sát sao hơn.

- Đánh mạnh cái tay lên đám chuột nhắt này!

Ân Điển vừa quát vừa vung kiếm đánh bật một tên ra xa. Gã đó nghiến răng nghiến lợi cầm kiếm gõ lao tới. Một con dao nhỏ từ xa bay tới đánh bật thanh kiếm khỏi tay gã lính.

-C... cái gì?

- Cứ cắm đầu đánh thật sự không phải cách dành chiến thắng đâu. Làm gì có tên lính nào sẽ chấp nhận đánh một đấu một trên chiến trường chứ? Đúng không nào.

Nam Án bắt lấy con dao đang bay ngược về phía mình, vẫy tay.

- Chủ nhân, Ân lang quân. Đến giờ nghỉ trưa rồi. Mọi người mau về trại nghỉ thôi.

- A Án, hôm nay lại có món gì đấy.

Nghe được nghỉ trưa đám quân lính ngay lập tức buông kiếm chạy về phía cậu, giúp cậu bưng bê đồ về trại. Đám nam nhân thì vốn xuồng xã, tập luyện thì lại mệt. Nhất là với Cẩn Duật và Ân Điển, hai người họ đều dùng tiêu chuẩn huấn luyện quân đội trong nội thành ra đây, dân tị nạn mới nhập ngũ thật sự gặp không ít khó khăn. Vẫn là chỉ có Nam Án, cậu hiểu lòng người, hiểu họ muốn gì. Uy tín của cậu trong trại huấn luyện còn cao hơn đám Cẩn Duật.



Đã 5 tháng kể từ khi Cẩn Duật mua cậu về. Trong phủ tổng đốc cậu cũng dần có chỗ đứng hơn, những sáng kiến của cậu khiến cả Liễu Trọng Khanh và Cẩn Duật đều phải bất ngờ. Một lần nọ Cẩn Duật hỏi cậu.

- Nghe đồn sau khi phu nhân đời đầu của Chu Tần Quân qua đời, ông ta đã lấy một người phụ nữ phương Tây về làm vợ hai. Cậu biết gì về chuyện này không?

Nam Án nghĩ ngợi hồi lâu. Mỉm cười đáp hắn.

- Chu Tần Quân là quân sư hàng đầu của Đông Khánh xưa, tài nghệ chiến thuật quân sự nổi danh thiên hạ, nếu thật sự có thông tin đó sao nó chỉ dừng lại ở mức tin đồn chứ thưa chủ nhân? Chuyện chưa tỏ, sao nô gia có thể biết để mà trả lời người.

- Dù sao cũng chính mắt ta thấy hậu bối cuối cùng của dòng họ Chu Tần bị trảm. Xem như đối với gia tộc đó không còn gì cả rồi.

- Ý chủ nhân là Chu Tần Đông Quan, con cả của Chu Tần Quân?

- Không sai.

Đối với lời khẳng định của Cẩn Duật, Nam Án chỉ cười trừ. Cậu tiếp tục hạ nét bút nghiên cứu bản đồ ngũ quốc. Trầm hương cháy đã gần hết. Dòng họ Chu Tần trong mắt người đời sớm đã bị xoá xổ khỏi lục địa. Chôn theo đó là vô số bản vẽ vũ khí và sách ghi chép về chiến thuật quân sự, tất cả tan thành mây.

- Làm gì có kẻ ngốc nào lại không muốn sống.

Nam Án bất ngờ lên tiếng, nhưng thanh âm cũng chỉ đủ cậu nghe.

" cũng làm gì có kẻ ngốc nào chém chết một người như Chu Tần Đông Quan chứ"

- Chuẩn bị thôi hai tên kia!

Ân Điển vừa từ trại huấn luyện về. Hô to vào thư phòng nơi mà cậu và Cẩn Duật đang ở.

- Tư binh huấn luyện đến thế là đủ rồi. Quân báo về cho thấy binh lực của Trung Chiếu đã áp sát bên biên giới rồi đấy.

Liễu Lan Đình từ phía sau chạy tới bàn chuyện gì đó với Ân Điển. Loáng thoáng từ xa cũng có thể nghe được rằng quân đội Trung Chiếu lần này mới điều ra biên giới khoảng 5000 quân. Xem ra trận đánh này cũng chỉ là để thăm dò thực lực lẫn nhau. Tuy nhiên Trung Chiếu không có động tĩnh sẽ tiến quân vượt biên vào An Nam. Theo thông tin nhận được từ đài quan sát gần biên giới báo về, 5000 quân hình như đa số là bộ binh. Chúng muốn dùng cung đả kích quân ta, quân dùng tên vị trí giao tranh càng gần đối thủ càng bất tiện. Hiện tại quân đội của bên Cẩn Duật và Trung Chiếu chỉ cách nhau 5 dặm, chỉ là 5 dặm đường cát hoang mạc thứ gì đã cho chúng tự tin đến mức chỉ dùng cung tên cũng có thể chiến thắng được quân của Cẩn Duật chứ.

Đúng như dự đoán, con đường 5 dặm đó tuy ngắn nhưng được thả cả trăm ngàn con rắn độc. Một con chim ưng đậu xuống nơi khung cửa sổ. Đó là chim của Nam Án, con chim Cẩn Duật đã tặng cho cậu hôm nào nay đã lớn phổng phao và khỏe mạnh. Giữa tháng 6 trời nắng gay gắt, dẫu vậy cũng chẳng nhằm nhò gì so với binh lực đã được huấn luyện bài bản dưới cơ Cẩn Duật, Ân Điển và Liễu Trọng Khanh. Đây cũng là cơ hội tốt để Liễu Lan Đình lập công và có một chỗ đứng trong triều đình.

-Còn chờ gì nữa? Mau xuất phát thôi quân sư của ta.

Tiếng nói của hắn vang lên ngay bên cạnh cậu. Cẩn Duật vẫn thường hay trêu chọc cậu gọi cậu là quân sư của hắn, mọi khi cậu sẽ chối đây đẩy. Nhưng lần này thì khác, Nam Án mỉm cười.

- Nô gia đã rõ, thưa tướng quân.
Chương trước
Chương sau